Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 13


trước sau

41.

Hàn Hi vốn tưởng rằng lời đe dọa của Lục Giang Minh chỉ là lời nói miệng mà thôi, nhưng ả không ngờ rằng hắn thật sự dám ra tay với Hàn gia, cho đến khi ả ý thức được mình đã chọc giận Lục Giang Minh thì mọi chuyện cũng đã quá muộn rồi.

42

Lục Giang Minh đi đến quán bar, nơi mà Mục Duyên đang làm việc.

Lúc Mục Duyên nhìn thấy hắn thì ngay lập tức đôi mắt của cậu ta sáng rực lên.

Lục Giang Minh thấy dáng vẻ muốn tới gần hắn nhưng lại do dự của cậu ta, hắn chợt nhớ đến lúc bản thân hắn ngoại tình bị Dư Mục Ca gặp được.

Ở trên đời này, Lục Giang Minh nghi ngờ qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn chưa từng hoài nghi tình cảm của Dư Mục Ca đối với mình.

Hắn biết Dư Mục Ca yêu hắn nhiều như thế nào.

Cho dù đối phương từ trước đến nay đều chưa từng nói ra.

Lục Giang Minh nhấp một ngụm rượu trong ly, hắn ngẩng đầu lên nhìn về sân khấu thì thấy một gã trung niên đang ngân nga giai điệu không biết tên, nghe như một nỗi buồn thăng trầm giữa vòng xoáy cuộc đời.

43.

Lục Giang Minh nhặt được một con mèo bị người vứt bỏ, hắn cũng chẳng thích thứ cả người mọc toàn là lông như thế này, nhưng khi hắn nhìn đến nhóc mèo dơ bẩn đang run rẩy trong thùng giấy, hắn chợt nhớ đến trước kia Dư Mục Ca từng nhiều lần nói qua là muốn nuôi mèo.

“Tại sao phải nuôi thứ phiền phức như vậy chứ?” Lục Giang Minh không có hứng thú hỏi.

Dư Mục Ca cười nói: “Bởi vì em chẳng có tham vọng gì,chưa từng nghĩ đến việc sẽ giàu sang phú quý, em chỉ muốn nuôi một con con mèo, hai người sống bên nhau hạnh phúc mà lại bình dị, mỗi ngày cùng nhau ăn ba bữa cơm canh, cùng nắm tay nhau đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông.

Một con mèo, hai người, ba bữa cơm, bốn mùa.

Nguyện vọng ấy thật đơn giản biết bao

Chỉ tiếc rằng cho đến lúc chết, Dư Mục Ca cũng chưa từng thực hiện được điều đó

44.

Sau khi Lục Giang Minh mang mèo con về nhà thì mới sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng, đó chính là hắn không biết chăm sóc nhóc mèo này như thế nào.

Hết cách, hắn chỉ đành nhờ những người khác giúp đỡ.

Người thứ nhất bị quấy rầy là thư ký:

“Cậu biết cách tắm cho mèo không?”

Nhóc con này ở bên ngoài bị cóng lâu như vậy, lông trên người đã lấm tấm bụi bẩn, nếu cứ mặc kệ nhóc thì chắc chắn nhóc sẽ ốm mất.

“Xin lỗi sếp Lục, tôi chưa từng nuôi mèo bao giờ!” Thư ký gãi gãi đầu

“Từ ngày mai, cậu nên nuôi một con đi.” Lục Giang Minh dùng giọng điệu không thể chối từ nói

Thư ký suýt chút nữa đã bức tóc của mình xuống:

“Tôi, tôi nuôi nó để làm gì?”

“Tôi sẽ tăng lương cho cậu nên cậu phải nuôi cho thật tốt, đến lúc đó thì cậu có thể giúp tôi chăm sóc cho mèo của tôi.” Lục Giang Minh vặn vòi nước ấm ra, hắn kẹp điện thoại trên vai để hai tay rãnh rang mà tắm táp cho mèo.

Nhóc mèo này vừa nhìn thấy nước đã ré lên rất to, như thể nhóc ấy đang bị Lục Giang Minh ngược đãi vậy.

Lục Giang Minh dứt khoát đặt nó vào trong bồn, nước trong bồn chỉ tới ngang cổ của bé mèo con, nhóc mèo vùng vẫy trong tuyệt vọng, tay của Lục Giang Minh đầy vết thương do nó cào trúng.

“ĐM!” Lục Giang Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn đúng là đầu óc bị vô nước nên mới đem ‘thằng ranh con’ này về nhà.

“Tao nhớ rõ trước đây mày có nuôi một con mèo, mày biết làm sao để tắm cho mèo không?” Người thứ hai nhận được điện thoại của Lục Giang Minh là gã bạn thân của hắn.

“Mặc dù tao có nuôi mèo nhưng việc tắm rửa tao toàn giao cho người khác làm.” Tên bạn thân ngáp một cái rồi nói tiếp: “Mày hỏi việc này để làm gì? Mày nuôi mèo à?’

Lục Giang Minh cúp điện thoại, tiếp tục nhờ người khác giúp đỡ.

Đầu dây bên kia điện thoại tên bạn thân tức giận trợn mắt: “Cũng chỉ có tao mới chịu đựng được mày, nếu là người khác chắc mày bị đánh lâu rồi.”

Cuối cùng, Lục Giang Minh cũng lên baidu* tìm được những việc chú ý khi cần tắm rửa cho mèo

*Giống google bên mình


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện