Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Phiên ngoại 2


trước sau

Chăn mùa thu rất mỏng, hai tay Tiêu Niên bị trói, lại tự mình trùm chăn, trong tình huống không thuận tiện như vậy, chăn rất dễ dàng bị tản ra. 

Cho nên, Lục Tri Chu từ cửa phòng tắm đi vài bước đến trước mặt Tiêu Niên, bờ vai Tiêu Niên đã để lộ một mảng lớn. 

Càng đừng nói những thứ như ẩn như hiện ở trước mặt. 

Lúc này, Tiêu Niên đột nhiên lại khẩn trương, lần đầu tiên cậu chơi cái này với Lục Tri Chu. 

Thật ra cậu cũng rất muốn biểu hiện trông có kinh nghiệm một chút, nhưng thực tế thì cậu cũng chỉ có thể nhìn Lục Tri Chu cười ngốc mà thôi. 

Lục Tri Chu thật ra lại không vội, trông rất có hứng thú mà ngồi xuống bên cạnh Tiêu Niên, nâng cằm Tiêu Niên lên. 

Tiêu Niên lệch đầu sang một bên, đưa đầu vai mượt mà hướng về phía Lục Tri Chu, mềm giọng mà gọi: “Lục tiên sinh ~” 

Nói xong, cậu còn cố tình mà run chân một chút.

Một tiếng lục lạc vang lên, ở trong không khí vang vọng khắp nơi. 

Ánh mắt Lục tiên sinh liền thay đổi.

Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên hầu kết của Tiêu Niên, sau đó chậm rãi trượt xuống, lọt vào chỗ tối. 

Tiêu Niên rụt người một chút, lục lạc lại vang lên một tiếng. 

Lục Tri Chu khóe miệng hơi câu: “Cái gì vang lên thế?” 

Tiêu Niên gác cằm lên vai Lục Tri Chu: “Lòng em đang vang.” 

Lục Tri Chu thấp giọng cười, sau đó lật tay lên, mở ra phần quà của hắn. 

Lần này, Lục Tri Chu nhìn thấy Tiêu Niên chuẩn bị cho hắn cái gì. 

Hắn rất nghiêm túc, cũng rất cẩn thận, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên mà nhìn Tiêu Niên, cuối cùng, lại nâng cằm Tiêu Niên. 

Tiêu Niên híp lại hai mắt, lại lắc lắc lục lạc: “Meo ~” 

Là cái gì đang vang. 

Cũng là lòng Lục Tri Chu đang vang. 

Tiêu Niên bị ôm ngồi lên đùi Lục Tri Chu. 

Mà Lục Tri Chu làm chuyện gì kế tiếp đây nhỉ. 

Nếu Tiêu meo meo đã tự mình đóng gói thành như vậy, Lục Tri Chu lại không mở ra sử dụng một phen, thì thật là có lỗi với cậu. 

Hắn cúi đầu muốn hôn Tiêu Niên, nhưng cũng không thật sự hôn. 

Tiêu Niên đều đã đầu ngẩng lên rồi, Lục Tri Chu lại chỉ giữ ra một khoảng. 

Trông như muốn hôn lên hầu kết của cậu, cuối cùng cũng không hôn. 

Trông như muốn sờ, kết quả cũng không chịu chạm vào. 

Tiêu Niên bị hắn câu mà muốn nổ mạnh, tay còn bị nắm chặt, chân cũng không thể động. 

“A a a!! Lục Tri Chu!”

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu vùi đầu, rốt cuộc phát điên. 

Hắn nhìn cái gáy của Lục Tri Chu, nghe hắn phát ra một tiếng cười trầm thấp. 

“Em nóng quá, bảo bối.” Lục Tri Chu khẽ dán sát. 

Tiêu Niên đương nhiên biết chính mình nóng, cậu muốn đổ mồ hôi luôn rồi. 

Tên khốn này! 

Cậu mắc gì lại trói chính mình lại chứ!

Nhưng mà cũng không lâu sau, Lục Tri Chu lên tiếng.

Sau đó, chưa được vài giây, Tiêu Niên liền thuận theo, nằm xuống gối đầu mà rầm rà rầm rì. 

Khi Lục Tri Chu cởi bỏ dây thừng cho Tiêu Niên, Tiêu Niên cũng đã tê liệt, cậu gối lên cánh tay của Lục Tri Chu, cánh tay mềm mại khoác lên vai Lục Tri Chu, cả người mê ly muốn chết. 

Cậu cảm giác được Lục Tri Chu đang chơi cái đuôi kia. 

Hắn vòng cái đuôi quanh ngón tay, một vòng, một vòng lại một vòng. 

Lông đuôi rất mượt mà, lúc nãy Tiêu Niên đã sờ thử rồi. 

“Anh không cần sao?” Tiêu Niên dùng nét mặt tội nghiệp, nhíu đôi lông mày chữ bát mà nhìn Lục Tri Chu, hỏi. 

Lục Tri Chu không chơi cái đuôi nữa, hắn vói ngón tay vào vòng cổ, kéo qua: “Muốn.” 

Sau lại, Tiêu Niên mới biết được, cái lục lạc này còn có một cách sử dụng khác. 

Bởi vì nó vừa nặng vừa vang.

Cho nên muốn làm nó vang lên, nhất định phải làm chút gì đó. 

Lục Tri Chu làm được.

Mạnh rồi lại chậm, mới có thể làm nó vang lên một tiếng.

Hạt châu nhỏ nhẹ nhàng đong đưa bên trong vách kim loại của lục lạc, bên ngoài là chân của Tiêu Niên với tần suất đồng dạng. 

Chơi đồ chơi mới, cho người ta cảm giác đặc biệt mới lạ. 

Tiêu Niên nghĩ, Lục Tri Chu hẳn là cũng có cảm giác này đi, dù sao hôm nay hắn hôn cậu khêu gợi muốn chết. 

Sau lại, hai người vẫn là cùng nhau tắm, tắm xong lại được chồng yêu chịu thương chịu khó mà thay nệm đổi chăn. 

“Đêm tân hôn vui vẻ không?”

Lục Tri Chu dọn giường xong, Tiêu Niên ở bên cạnh hỏi câu này.

Lục Tri Chu cười cười: “Đương nhiên.” 

Tiêu Niên hỏi: “Anh buồn ngủ không?” 

Lục Tri Chu: “Em buồn ngủ.”

Tiêu Niên: “Ừ.”

Có điều, hiện tại đã khá hơn nhiều, chứ lúc nãy cậu thật sự là muốn ngủ gật, ai nói chuyện cũng nghe không rõ. 

Lục Tri Chu đặt gối đầu lên giường, lại thuận tay đặt Tiêu Niên lên. 

Tiêu Niên tỉnh táo, cậu rảnh rỗi mà lăn hai vòng, cầm ảnh chụp bên đầu giường lại đây. 

Đây là ảnh cưới duy nhất của họ trong nhà.

Lục Tri Chu người này có một điểm khá tốt, hắn chưa từng bởi vì yêu đương mù quáng mà mất đi năng lực giám định và thưởng thức, cho nên không có bày biện đủ loại ảnh cưới to nhỏ ở khắp nhà. 

Lục Tri Chu cũng nói, hắn không thích bày biện quá nhiều, đối với hắn, ảnh cưới quá rập khuôn. 

Còn nói… 

Bảo bối của hắn, so với ảnh cưới thì đẹp hơn gấp trăm lần. 

Mà tấm ảnh cưới duy nhất này trông như thế nào nhỉ, trong hình là Lục Tri Chu đang được chuyên viên trang điểm chỉnh sửa lại tây trang, mà Tiêu Niên thì chống tay lên mặt bàn cười nhìn hắn.  

Vừa lúc trên bàn có hoa, bối cảnh cũng hoàn mỹ, nhiếp ảnh gia liền chụp hình.

Trong ảnh, chuyên viên trang điểm được làm mờ, Tiêu Niên lại rất rõ nét, cậu còn đang chống đầu. 

Mặc kệ là ai, nhìn vào bức ảnh này đều sẽ nói một câu, đôi mắt Tiêu Niên đều đong đầy Lục Tri Chu. 

“Này, Lục Tri Chu.” Tiêu Niên cầm ảnh cưới đặt ở trước mặt Lục Tri Chu, hỏi hắn: “Rốt cuộc là anh đơn thuần thích tấm ảnh này, hay là bởi vì người ta nói mấy câu đó mới thích.” 

Lục Tri Chu nhìn ảnh chụp, vươn tay ra. 

Chỉ là, hắn lại lùi tay về.

Tiêu Niên nghĩ, nếu đó là điện thoại, Lục Tri Chu chắc chắn sẽ dùng hai tay phóng đại Tiêu Niên. 

“Đều thích.” Lục Tri Chu nói.

Tiêu Niên khẽ nhíu mày.

Không phải là cậu không đồng ý.

Nhưng bức ảnh này thật sự rất bình thường, đẹp ở chỗ nào?

Có điều, Tiêu Niên vẫn là sờ sờ Lục Tri Chu trên ảnh chụp: “Này là ai nha, soái quá chừng.” 

Lục Tri Chu cười cười: “Tiên sinh của em.” 

Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng: “Lạ thật, sao Lục tiên sinh lại lớn lên soái như vậy nhỉ.” 

Lục Tri Chu bị cậu chọc cười.

Lục Tri Chu: “Em có việc nhờ anh?”

Tiêu Niên kéo cái mặt: “Có thể nói chuyện hay không.” 

Lục Tri Chu cười: “Được, Tiêu tiên sinh cũng rất tuấn tú.” 

Tiêu Niên lại búng Lục Tri Chu trên tấm ảnh, sau đó quay đầu nhìn Lục Tri Chu nằm bên cạnh. 

Lục Tri Chu cũng cúi đầu nhìn cậu. 

Trong khoảnh khắc này, ánh mắt hai người giao nhau, như đang trò chuyện. 

Tiêu Niên dần dần cong cong đôi mắt, Lục Tri Chu cũng rất nhanh nở nụ cười. 

“Nói cái gì?” Lục Tri Chu dùng ngón tay nâng cằm Tiêu Niên. 

Tiêu Niên: “Em yêu anh.”

END

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện