Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Phiên ngoại 1


trước sau

Hôn lễ của Lục Tri Chu và Tiêu Niên được định vào ngày 30 tháng 10 năm nay. 

Là bà nội xem ngày lành, nói là hợp với bát tự của hai người, trong năm nay chỉ còn lại hai ngày thích hợp, một cái là 30 tháng 10, một cái là 15 tháng 12. 

Mà hôm nay đã là 20 tháng 10 rồi. 

Sau khi bà nội nói xong, Tiêu Niên rất là kích động, cậu quay đầu nhìn Lục Tri Chu, thấy Lục Tri Chu cũng là hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, chỉ nhìn cậu cười. 

Nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng, bố mẹ của Tiêu Niên với bố mẹ của Lục Tri Chu lại nhất trí cảm thấy ngày 15 tháng 12 thích hợp hơn, Lục Tri Chu và Tiêu Niên đương nhiên phản đối, trăm miệng một lời mà chọn ngày 30 tháng 10. 

Hai bên tranh luận mười phút, cuối cùng quyết định ngày 30 tháng 10. 

Đương nhiên, hai bên là chỉ Tiêu Niên và mẹ của Tiêu Niên. 

Lục Tri Chu theo ý Tiêu Niên, Tiêu Niên nói cái gì đều đúng, bố mẹ của Lục Tri Chu ngồi ở đây, chỉ bởi vì ông nội gọi tới mà thôi, không có quyền lên tiếng, nghe là được, gật đầu là được. 

Sau khi quyết định ngày giờ, bà nội cười nói: “Cháu là sợ Niên Niên chạy mất a, gấp như vậy.” 

Lục Tri Chu nghe vậy gật đầu: “Vâng ạ.”

Tiêu Niên cũng cười nói: “Đương nhiên rồi ạ.”

Chuẩn bị hôn lễ trong vòng mười ngày đúng là có hơi gấp, nhưng cũng không phải không thể. 

Cho nên thời gian kế tiếp, gia đình hai bên bắt đầu bận rộn.

Thời gian cũng bởi vậy mà trôi qua rất nhanh, cũng rất phong phú.

“Thật tốt.” Hai ngày sau, đứng trong phòng thay lễ phục, Tiêu Niên giúp Lục Tri Chu chỉnh chu lại tây trang: “Vào ngày sinh nhật của em, anh tự gói bản thân làm quà tặng cho em.” 

Lục Tri Chu cười cười: “Món quà này của anh, em vừa lòng chứ?”

Tiêu Niên khẽ nhíu mày: “Cũng vừa lòng đi.” 

Tiêu Niên hỏi lại: “Vậy anh có sốt ruột muốn kết hôn với em không?” 

Lục Tri Chu vào lúc này cũng rất phối hợp, hắn gật gật đầu nói: “Sốt ruột, sợ em chạy mất.” 

Mặc dù chỉ là một câu như thế, Tiêu Niên cũng có thể đắc ý mà lắc lư cái đầu. 

Thời gian tích tắc trôi qua, rất nhanh đã đến ngày tổ chức hôn lễ. 

Gia đình hai bên đều không thích nghi lễ rườm rà, cho nên những tập tục vào buổi sáng, có thể giảm thì đều giảm. 

Sau khi hoàn thành nghi thức đơn giản, Tiêu Niên mới ở trong bầu không khí náo nhiệt chạy đến khách sạn. 

Vừa lên xe, Tiêu Niên liền thở ra một hơi thật dài.

Lục Tri Chu sờ sờ đầu cậu: “Mệt mỏi?” 

Tiêu Niên: “Còn tạm.” Cậu quay đầu, trao cho Lục Tri Chu một gương mặt tươi cười: “Chỉ là cười nhiều cứng miệng.” 

Lục Tri Chu: “Sao lại thích cười như thế.” 

Tiêu Niên: “Hôm nay là ngày hỉ của em mà, sao lại không thích cười được.” 

Lục Tri Chu gật đầu: “Đúng thật.” 

Gần đây, Lục Tri Chu học rất nhiều lời cửa miệng của Tiêu Niên, ví dụ như “Em thật buồn cười”, “Nhàm chán”, “A”, còn có từ “Đúng thật” này.  

Tiêu Niên bảo hắn đừng học theo, hắn một hai muốn học, còn nói là dùng rất tốt. 

Người này thật sự càng ngày càng giống Tiêu Niên. 

Bọn họ đặt chỗ tại một khách sạn có sân vườn lớn nhất thành phố A. 

Thời tiết hôm nay tốt đẹp giống như Tiêu Niên tưởng tượng, có ánh mặt trời nhưng không quá chói chang, có gió nhưng không cuồng, vừa đủ để thổi lên hương hoa. 

Cho nên, trong một ngày hoàn mỹ tốt đẹp như thế, Lục Tri Chu và Tiêu Niên tay nắm tay, dưới sự chúc phúc của bạn bè và người thân, họ nhìn nhau nói lời thề nguyện, đeo nhẫn cho nhau, và hôn môi. 

“Ai da.”

Ngồi ở hàng phía trước, trên bàn khách dành cho bạn bè thân thiết của Lục Tri Chu, mấy người đồng thanh phát ra câu này. 

“Lục Tri Chu tên khốn này rốt cuộc cũng kết hôn.” Đây là Lâm Nhạc Phàm nói. 

Chương Vũ mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy.” 

Từ khi nào mà Lâm Nhạc Phàm lại gọi Lục Tri Chu là tên khốn à, chính là dạo gần đây. 

Hắn là thật sự trơ mắt nhìn một vị vốn là chính nhân quân tử, biến thành lão già không đứng đắn như bây giờ. 

Động một cái là show ân ái, động một cái là Tiêu Niên, động một cái là nói ‘nhỡ em ấy tức giận thì làm sao bây giờ?’ Kết quả, vừa quay đầu đã Tiêu Niên nhà tôi thế này, Tiêu Niên nhà tôi thế kia. 

Lâm Nhạc Phàm: “Hy vọng sau khi kết hôn, Tiêu Niên có thể quản chặt ông chồng của cậu ấy một chút, đừng có việc gì lại chạy tới hãm hại chúng ta.” 

Chương Vũ ách giọng: “Này thì không chắc đâu.” 

Lâm Nhạc Phàm thở dài.

Mà ngồi kế bên chính là bàn khách dành cho bạn bè thân thiết của Tiêu Niên, so với một bàn toàn là giáo sư kia thì, bàn này rõ ràng sôi động hơn rất nhiều. 

Cơ bản là họ đảm nhiệm việc khuấy động bầu không khí hôm nay, rất được ti nghi yêu thích, có gì cần phối hợp đều đưa tới bên này, mọi người cũng vô cùng phối hợp. 

Trao đổi nhẫn xong, ti nghi lại bắt đầu đi theo trình tự.

Tiêu Niên đứng ở bên cạnh Lục Tri Chu, nhẹ nhàng kéo tay Lục Tri Chu một chút. 

Lục Tri Chu thấp đầu, nghe Tiêu Niên ở bên tai hắn nói: “Anh xem đám bạn của em, với nhóm bạn của anh kìa.” 

Lục Tri Chu nhìn xuống bên dưới, thấy rất rõ ràng, một đám thì yên lặng an tĩnh, một đám thì sôi nổi náo nhiệt. 

Tiêu Niên tiếp tục nói: “Có giống hiện trường tụ hội 01 không.”

Lục Tri Chu thấp giọng cười rộ: “Cả ngày trong đầu nghĩ gì vậy.”

Nghi thức kết thúc, Tiêu Niên rốt cuộc có thể tự do. 

Cậu và Lục Tri Chu nói một câu, sau đó gia nhập đám bạn. 

Vừa đến gần, đã bị Tiểu Minh kéo qua ôm. 

“Chúc mừng nha, Tiêu thiếu gia.” Tiểu Minh kéo ghế dựa qua: “Hôm nay anh trai soái quá.” 

Tiêu Niên nhướng mày: “Chớ sao.” Cậu nhìn Tiểu Minh nói: “Cậu là người thứ 25 hôm nay khen tớ đấy.” 

Tiểu Minh kinh ngạc: “Mới 25 thôi á? 24 người trước là ai?” 

Tiêu Niên còn chưa có trả lời đã tự mình cười to: “Mấy người trước đều là……” 

Mới nói hai chữ, đám người đứng bên đã giúp cậu trả lời: “Đều là Lục Tri Chu.” 

Cả đám: “Biết ngay.”

Tiểu Minh: “……”

Tiểu Minh: “Thôi, hôm nay cậu kết hôn, tha cho cậu.” 

Tiêu Niên: “Vậy cảm ơn nhá.”

Một bàn này đều là bàn bè thân thiết của Tiêu Niên, cho nên ngoại trừ bao lì xì lúc mới bước vào thì, mọi người đều mang theo chút quà. 

Tiêu Niên cảm ơn mọi người, sau đó mở ra từng món một. 

Nhưng vừa đến hộp quà của Tề Nghệ, Tiểu Minh với Tề Nghệ đều đồng loạt đè tay Tiêu Niên lại. 

Hai người họ, một trái một phải mà nói nhỏ bên tai Tiêu Niên: “Về rồi hẵng mở, thứ tốt.” 

Tiêu Niên hiểu ngay. 

Một buổi chiều cộng thêm một buổi tối vô cùng náo nhiệt, mãi đến 10 giờ tối, Tiêu Niên và Lục Tri Chu mới tiễn cả đám lên xe. 

Mệt cũng vui vẻ, rốt cuộc toàn bộ kết thúc, Tiêu Niên cả người nằm liệt trong lòng Lục Tri Chu, cũng cùng Lục Tri Chu về nhà.

Hôm nay, nhà của họ được bà nội trang trí, dùng rất nhiều hoa đỏ xinh đẹp, cùng với chữ hỉ đỏ thẫm dán ở khắp nơi.

Vui mừng đến nỗi phàm là có người đi ngang qua, đều biết gia đình này, hôm nay có đám cưới.

“Mệt chết anh đây.”

Về tới nhà, chuyện đầu tiên Tiêu Niên làm chính là nằm liệt trên sô pha.

Lục Tri Chu nhìn người được màu đỏ vây quanh, cười cười: “Em ngồi nghỉ một lát, anh đi dọn dẹp giường.”

Trên giường của họ cũng được rải một chút táo đỏ, cũng là do bà nội chuẩn bị.

Hôm nay cậu mới biết được, hoá ra kết hôn lại phiền toái như vậy.

Thôi, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần, với lại có Lục Tri Chu bên cạnh, cũng thấy rất vui vẻ.

Không biết Lục Tri Chu phải dọn dẹp giường nệm bao lâu, Tiêu Niên đưa mắt ngó chừng, rồi cầm phần quà của Tề Nghệ mở ra xem. 

Một cái hộp, bên ngoài cũng không có viết cái gì. 

Nhưng không nghĩ tới, vừa mở hộp. 

“Má ơi……”

Tiêu Niên kinh ngạc xong, lập tức che miệng mình lại, sợ bị Lục Tri Chu nghe thấy. 

Thấy phòng ngủ bên kia không có động tĩnh, Tiêu Niên mới lấy từng thứ ra xem. 

Lục lạc, dây thừng, vòng cổ, cài tóc……

Tiêu Niên nhanh chóng ngó qua một lượt, lại nhanh chóng bỏ lại vào hộp, rồi giấu ở bên trong đống quà tặng. 

Làm xong, Lục Tri Chu cũng bước ra.

“Tắm rửa?”

Lục Tri Chu đến gần sô pha.

Tiêu Niên duỗi tay muốn ôm, Lục Tri Chu đương nhiên là ôm lên.

Tiêu Niên: “Được a.”

Bị ôm về phòng rồi, Tiêu Niên đột nhiên nhảy xuống khỏi người Lục Tri Chu, dẫn đầu vọt vào phòng tắm: “Em tắm trước, lát nữa rồi anh tắm.” 

Lục Tri Chu nghi hoặc: “Không cùng nhau?”

Tiêu Niên sợ bị Lục Tri Chu nhìn ra khác thường, che người sau cửa, không cho Lục Tri Chu nhìn thấy: “Tắm chung với anh lâu lắm, em vọt vài cái cho xong, mệt lắm rồi.” 

Lục Tri Chu không có hoài nghi, cũng không ép buộc, hắn xoa xoa đầu Tiêu Niên rồi rời đi. 

Tiêu Niên vốn đã rất mệt, nhưng món quà kia đã làm cậu hoàn toàn tỉnh táo.

Toàn bộ quá trình tắm rửa, cậu đều suy nghĩ, phải đóng gói chính mình như thế nào. 

Nghĩ mà cả người nóng bừng.

Cho nên, chờ Lục Tri Chu đi tắm, Tiêu Niên vội vàng cầm cái hộp vào. 

Đeo lục lạc lên cổ chân, thứ này phát ra tiếng vang thật.

Vòng cổ cũng đeo lên.

Cài tóc……

Con mẹ nó còn là màu hồng nhạt nữa.

Thôi, đeo lên đi, tới cũng tới rồi.

Sao lại có cái đuôi thế này.

Tiêu Niên lấy ra tờ hướng dẫn……

Cuối cùng, cậu dùng dây thừng vòng lên cổ tay của mình, dùng răng trói lại, lỏng lẻo, lại vòng qua từ dưới chân, đeo ở sau lưng. 

Cậu vừa chuẩn bị xong xuôi, Lục Tri Chu cũng bước ra khỏi phòng tắm, cũng mang theo hơi nước ấm áp. 

Lúc này, Tiêu Niên đã chui vào trong chăn, trùm lại kín mít, cũng quỳ gối trên giường. 

Lục Tri Chu liếc mắt một cái liền nhìn thấy cài tóc trên đầu Tiêu Niên, màu hồng phấn. 

Lục Tri Chu rõ ràng có hơi sửng sốt. 

Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Chồng yêu, tân hôn vui vẻ.” Cậu lắc lắc cái đầu: “Tới mở quà nào.” 

***

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện