Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 39


trước sau

Nói chuyện phiếm với Tiểu Minh cũng không thể giảm bớt triệu chứng nóng lên toàn thân của Tiêu Niên. 

Cậu thậm chí cảm giác cổ muốn chảy mồ hôi. 

Vì để tránh chảy mồ hôi, Tiêu Niên trước đặt điện thoại qua một bên, sau đó nhẹ nhàng xốc chăn bên cậu lên. 

Rõ ràng động tác này không lớn, nhưng còn chưa kịp xốc chăn lên, Lục Tri Chu bỗng nhiên vươn cánh tay tới. 

Tiêu Niên lập tức dừng lại, cũng chợt ngừng thở. 

Trong bóng đêm, cậu nhìn cái bóng của cánh tay lướt qua thân trên của cậu, giữ lấy bờ vai của cậu, kéo cậu lại gần. 

Lục Tri Chu còn nói: “Đừng đi.”

Đột nhiên bị ôm, Tiêu Niên chẳng dám cử động chút nào.

Chờ hô hấp đã vững vàng, Tiêu Niên mới nhỏ giọng hỏi: “Lục Tri Chu?” 

Lục Tri Chu không có phản ứng. 

Tiêu Niên liếm liếm môi, hỏi lại: “Tỉnh à?” 

Lục Tri Chu vẫn là không trả lời. 

Lục Tri Chu vừa làm vậy, cả người Tiêu Niên càng nóng. 

Nghĩ người này còn đang trong mộng, Tiêu Niên liền tiếp tục xốc chăn lên. 

Nhưng cậu vừa nâng tay lên, Lục Tri Chu lại dùng sức ôm lấy cậu. 

Tiêu Niên nắm chăn suy nghĩ trong chốc lát, thử nói một câu: “Em không đi.” 

Những lời này vô cùng hiệu quả, cánh tay Lục Tri Chu rõ ràng không còn dùng sức như vậy nữa. 

Tiêu Niên nhấp môi cười khẽ: “Em thấy hơi nóng, anh để em vén chăn lên một chút, được không?” 

Nói xong, căn bản không cần Tiêu Niên ra tay, Lục Tri Chu đã tự giúp Tiêu Niên vén chăn lên. 

Không vén lên nhiều lắm, chỉ đến bên eo cậu thôi. 

Sau đó, cũng không thu tay về, vẫn khoác trên eo cậu. 

Tiêu Niên bị hành động này của Lục Tri Chu chọc cười, cậu lại dò hỏi một câu: “Anh thức à?” 

Lục Tri Chu không có phản ứng.

Giỏi thật.

Chăn mở ra, không khí mát lạnh phả tới, Tiêu Niên cảm thấy sảng khoái liền. 

Lại lần nữa cầm lấy điện thoại, Tiêu Niên nhìn thấy Tiểu Minh nhắn lại cho cậu 100 tin. 

“Tui đệt, tui đệt.”

“Mới tối mà hai người làm sao?”

“Sao lại cảm thấy hắn thích cậu?”

“Mau nói cho anh đây nghe xem.”

“Người đâu?”

“Cạn lời, ném một câu xong đi luôn?”

“hello”

“ĐM, cậu có lịch sự không thế?”

“Tiêu Niên, cậu mà còn không quay lại, tớ liền giết tới chỗ cậu bây giờ!” 

Tiêu Niên cười khẽ, trả lời Tiểu Minh: “Cậu biết địa chỉ sao mà đòi đánh tới.” 

Tiểu Minh: “Đờ! Cậu có được hay không vậy!” 

Tiểu Minh: “Nhét microphone vô miệng đi, nói cho tớ!” 

Tiêu Niên: “Ha ha ha ha, thì……”

Tiêu Niên: “Hôm nay, hắn hỏi bạn trai cũ của tớ đó, hỏi tớ thích bạn trai cũ cái gì.” 

Tiểu Minh: “? Cậu lấy đâu ra bạn trai cũ?”

Tiêu Niên: “Thì đó, hôm nay hắn mới biết được tớ chưa yêu ai bao giờ.” 

Tiểu Minh: “……”

Tiểu Minh: “Tớ thật không hiểu hai người rốt cuộc là phát triển đến sâu hay cạn nữa.” 

Tiêu Niên: “Vào sâu ra nông.”

Tiểu Minh: “Bây vàng quá.”

Tiểu Minh: “Cho nên, hắn có ý gì đây?”

Tiêu Niên cũng ngại nói ra suy nghĩ của mình, cậu vứt vấn đề cho Tiểu Minh: “Cậu cảm thấy hắn có ý gì?” 

Tiểu Minh quả nhiên liền nói ra suy nghĩ của mình: “Đương nhiên là muốn biết cậu thích người thế nào, hắn muốn cố gắng trở nên như thế!” 

Tiêu Niên che miệng cười, cười xong lại sợ ồn đến Lục Tri Chu, cận thận nhìn sang hắn một cái. 

Khá tốt, ngủ rất thơm. 

Tiêu Niên: “Xong, hắn biết chuyện này rồi, vui vẻ lắm.” 

Tiêu Niên lại xúi giục Tiểu Minh nói lời dễ nghe: “Cậu nói tại sao hắn lại vui vẻ thế?” 

Tiểu Minh: “Cạn lời thật! Này còn phải hỏi!” 

Tiểu Minh: “Cậu chưa từng thích ai, hắn dĩ nhiên vui vẻ rồi!” 

Tiểu Minh: “Có thể ăn ít đi mấy tấn dấm, chả phải là vui tới mấy ngày?” 

Tiêu Niên thỏa mãn.

Nhưng cậu lại nói: “Chưa yêu đương cũng không có nghĩa là chưa từng thích người khác.” 

Tiểu Minh: “? Cậu từng thích ai?” 

Tiêu Niên: “Thì tớ nói vậy đó.”

Tiêu Niên: “Chỉ là ví dụ một chút, không được à.” 

Tiểu Minh: “Cậu ví dụ với tớ cái gì? Cậu đi mà ví dụ với ông chồng của cậu chứ.” 

Tiểu Minh: “Hắn bưng lên một bình dấm xong rót vô miệng.” 

Tiêu Niên nhấp miệng cười trong chốc lát, nhưng cậu lại không tưởng tượng ra được hình ảnh Lục Tri Chu ăn dấm cậu. 

Lục Tri Chu biết ghen à?

Trông không giống lắm.

Tiêu Niên tiếp tục hỏi Tiểu Minh: “Cho nên tớ không nghĩ sai đi? Hắn thích tớ đúng không?” 

Tiểu Minh trực tiếp gửi cái: “?” 

Tiêu Niên: “Ha ha ha ha ha ha ha” 

Tiểu Minh: “Tớ có thể nghi ngờ là cậu đang khoe khoang không?” 

Tiêu Niên: “Dẹp.” 

Tiểu Minh: “Cho nên cậu tính thế nào? Chuyện kia nhà cậu bây giờ đến đâu rồi?” 

Tiểu Minh vừa gửi tin này tới, nụ cười của Tiêu Niên phảng phất như bị sét đánh, lập tức tan dần. 

Trong nhà a trong nhà……

Tiêu Niên: “Vốn dĩ nói là cần mấy tháng, nhưng dạo này ý của mẹ tớ là hình như sẽ sớm hơn dự định, nói với tớ cái gì mà bên kia cũng cho, muốn nhanh chóng khởi động.” 

Tiêu Niên: “Tới hè là kỳ hạn ở chung đó.”

Tiểu Minh: “Cậu còn nghi ngờ hắn là vì chuyện trong nhà nên mới đối xử với cậu như vậy à?” 

Tiêu Niên: “…… Không có đi?”

Tiểu Minh: “Đương nhiên là không có a! Cậu có đầu óc hay không thế!” 

Tiêu Niên: “Sao tự nhiên mắng người ta thế.” 

Tiêu Niên: “Cậu thì tính cái bánh quy gì?”

Tiểu Minh: “Rất tốt, còn có tâm tình nói giỡn.”

Chút tâm tình này vẫn là phải có, nhưng suy nghĩ thì vẫn phải nghĩ.

Tiêu Niên lại quay đầu nhìn Lục Tri Chu, người đàn ông này ngủ an ổn thật sự, nãy giờ rồi, ngoại trừ vừa mới ôm Tiêu Niên một cái ra cũng không động đậy gì cả. 

Chẳng trách mẹ của Tiêu Niên thích hắn đến thế, không phải là không có đạo lý, tiêu chuẩn con nhà người ta. 

Tiêu Niên nhìn điện thoại, Tiểu Minh cũng không có nhắn tin lại. 

Cậu đơn giản cất điện thoại đi.

Đã không còn quá nóng, cậu dịch vài cái, làm ổ trong lòng Lục Tri Chu.

Sau đó, lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Cái anh Lục Tri Chu này, thích cậu là tốt nhất, nếu như không thích lại còn thả thính cậu như thế….

Tiêu Niên nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó nếu như cậu hiểu lầm, cậu liền trói đồ tồi này lên giường, làm đếnkhi hắn thích mới thôi. 

Ha ha, nói giỡn mà. 

Ha ha, chả buồn cười……

Lúc này, Tiêu Niên rốt cuộc thấy hơi buồn ngủ, trước khi ngủ cậu lại trộm hôn ông chồng của cậu một ngụm, mới thỏa mãn ngủ mất. 

Nhưng không ổn chính là, vị Lục Tri Chu tiên sinh này, thật sự quá nóng. 

Hắn là cái lò lửa à?

Hơn nửa đêm, Tiêu Niên trực tiếp bị nóng tỉnh.

Có lẽ là mấy lần trước ngủ chung với Lục Tri Chu đều là tự mình ngủ phần mình, cho nên mấy hôm trước Tiêu Niên không có thể nghiệm sauna mãnh liệt như vậy. 

Lần này bị ôm lại, trên cổ cậu thấm đẫm mồ hôi, tóc mái càng là ướt dính không chịu được. 

Chăn đã xốc lên, nhưng chẳng có chút hữu dụng nào. 

Trên người đặc biệt dính dấp, Tiêu Niên bị nóng đến ngủ không được, đơn giản xuống giường đi tắm một cái. 

Tắm xong quay lại phòng ngủ của Lục Tri Chu, Tiêu Niên phát hiện đèn ngủ đầu giường đã được bật lên, Lục Tri Chu dựa vào gối đầu, đã không còn dáng vẻ buồn ngủ nữa. 

Tiêu Niên nghi hoặc một tiếng: “Ủa? Anh tỉnh lại à.” 

Cậu nói xong mới phát hiện, Lục Tri Chu cũng thay sang bộ đồ khác: “Anh cũng đi tắm à?” 

Lục Tri Chu nói: “Có hơi nóng.”

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Em cũng mới đi tắm.” 

Lục Tri Chu: “Anh biết.”

Tiêu Niên: “Anh cũng bị nóng tỉnh à?”

Lục Tri Chu nói: “Thấy em không có ở đây, nghĩ là em trở về phòng rồi.”

Tiêu Niên cười: “Em bị anh làm nóng tỉnh luôn, sao người anh nóng thế? Anh mệnh hỏa à?” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Là em nóng.”

Tiêu Niên phát ra thanh âm ĐM buồn cười: “Em nóng á?”

Lục Tri Chu xốc chăn lên bảo Tiêu Niên đi vào.

Tiêu Niên vừa lăn vào vừa nói: “Sao anh có thể không biết xấu hổ nói em nóng hả? Là anh nóng đến em đó, em chảy mồ hôi đầy người anh biết không?” 

Lục Tri Chu không đồng ý: “Anh chưa bao giờ bởi vì quá nóng mà tỉnh lại.” 

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên nhạt nhẽo ‘ồ’ một tiếng, siêu mạnh mẽ mà xốc chăn lên. 

“Không phải.” Lục Tri Chu lập tức bị chọc cười, cũng ôm lấy Tiêu Niên đang muốn xuống giường. 

Lục Tri Chu từ phía sau kéo Tiêu Niên về: “Là anh nóng, anh là bếp lò.”

Tiêu Niên hơi nâng cao âm điệu: “Nào dám, Lục tiên sinh, đương nhiên là tại em rồi.” 

Lục Tri Chu tựa cằm lên vai Tiêu Niên, thấp giọng cười: “Anh sai rồi, anh nóng.” 

Tiêu Niên tặc lưỡi.

Lục Tri Chu lôi kéo Tiêu Niên để cậu nằm lên giường, ấn lên trán cậu một cái: “Ngoan ngoãn ngủ, không tức giận.” 

Tiêu Niên: “Nói cứ như em thích tức giận lắm ấy.” 

Lục Tri Chu lại không nói lời nào. 

Tiêu Niên lập tức liếc xéo Lục Tri Chu một cái. 

Lục Tri Chu cười: “Đương nhiên không thích, em chưa từng giận mà.” 

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên: “Không biết nói thì im đi.”

Lục Tri Chu sờ sờ đầu Tiêu Niên, tắt đèn.

Phòng ngủ vừa tối đi là chẳng nhìn thấy gì cả, Tiêu Niên chỉ có thể dùng cảm quan cảm nhận Lục Tri Chu tới gần cậu, sau đó giống như lúc nãy vậy, ôm lấy cậu. 

Tiêu Niên âm dương quái khí: “Không chê nóng à?”

Lục Tri Chu: “Anh hạ điều hoà rồi.”

Tiêu Niên vốn định tiếp tục âm dương quái khí, nhưng lại đột nhiên nhanh trí. 

Cậu ‘a’ lên: “Anh nói xem, lúc anh ngủ với người khác, có khi nào là bởi vì nóng quá nên mới ngủ không được không?” 

Lục Tri Chu: “Không biết, chưa thử qua, không nghĩ tới.”

Tiêu Niên nghĩ tới: “Nhưng đúng là, lúc ngủ với anh, em thật sự thấy nóng lắm.” 

Lục Tri Chu: “Phải không?” 

Tiêu Niên: “Nếu thật là vậy thì làm sao bây giờ?” 

Lục Tri Chu: “Thì hạ điều hòa thấp chút nữa.”

Tiêu Niên bỗng nhiên bị chọc trúng điểm cười: “Anh buồn cười thật.”

Giống như muốn nghiệm chứng lời Tiêu Niên nói vậy, hai người nằm chưa đến hai phút, khí nóng liền dâng lên. 

Tiêu Niên cười trước, Lục Tri Chu phảng phất như biết cậu đang cười cái gì, cũng cười. 

“Cái tật xấu gì vậy, cứu mạng.” Tiêu Niên bất đắc dĩ. 

Nói xong, cậu nhấc chân ‘vèo’ một tiếng, đá chăn ra. 

Tiêu Niên: “Nếu vậy là sau này anh không ôm em ngủ được rồi.” 

Lục Tri Chu nghe xong lại ôm chặt hơn: “Không có khả năng.” 

Tiêu Niên cười thầm.

Ngoài miệng lại bắt đầu ngứa da: “Ngoại trừ làm tình, em chưa thấy nóng như vậy ở trên giường bao giờ.” 

Không nghĩ tới, cậu vừa nói xong, Lục Tri Chu liền trực tiếp đè lên: “Tới không?” 

Tiêu Niên kinh ngạc.

Lúc này, đồng tử của cậu đã có thể thích ứng với bóng đêm, cho nên cậu cũng có thể nhìn thấy đôi mắt của Lục Tri Chu. 

Trong bóng đêm, nhan sắc của nó càng đậm, giống như những lần trước đó, nó đang phát ra tín hiệu nguy hiểm. 

Tiêu Niên nở nụ cười: “Anh làm gì phản ứng nhanh vậy, chắc không phải là muốn lâu rồi đi.” 

Bên môi Lục Tri Chu vương chút ý cười, mà hắn cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.” 

Tiêu Niên chậm rãi nhấp môi. 

Lục Tri Chu như vậy ai chịu được chứ. 

“Ca ca, anh trắng trợn quá à, em chịu không nổi.” 

Tiêu Niên nói là nói như vậy, nhưng tay đã vươn tới kéo lấy cổ áo của Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu cúi đầu xuống, trực tiếp công kích vành tai của Tiêu Niên. 

Đây là chỗ mẫn cảm của Tiêu Niên.

Theo một tiếng hừ khẽ của Tiêu Niên, thanh âm của Lục Tri Chu cũng truyền vào tai cậu: “Nơi nào chịu không nổi?” 

Tiêu Niên níu chặt lấy quần áo Lục Tri Chu: “Chỗ nào cũng chịu không nổi.” 

Tiêu Niên căn bản chịu không nổi tán tỉnh, lúc này mới bao lâu đâu, chỉ mới một cái hôn môi ngắn ngủi, Tiêu Niên đã trực tiếp bị kéo vào trạng thái. 

Lục Tri Chu giày vò cậu quá mức, chỗ nào cũng không muốn buông tha cậu. 

Lúc đầu, Tiêu Niên còn bởi vì quá đột nhiên mà hơi cứng còng, sau lại dần dần không cứng được, lời thốt ra căn bản không lướt qua đầu. 

Hạ điều hòa rồi lại vẫn không đủ, nhưng đã không còn ai lo lắng về nó nữa. 

Dù sao ngoại trừ mồ hôi ra, còn có rất nhiều……

Đều tới đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện