[Ân Tôn] Cộng Quân Thử Dạ Tu Trầm Túy

Chương 20


trước sau

Công nguyên năm 937 đã định là một năm không bình thường.

Một năm này, Đoàn Tư Bình tự xưng vương, lập ra Đại Lý.

Một năm này, Lý Biện lên ngôi vua, lập Nam Đường.

Một năm này, tàn sát trăm năm, mây gió hiện lên.

Một năm này, người trong giang hồ truy tìm Cửu Long Lệnh.

Một năm này, Thiên Tôn trở thành võ lâm chí tôn.

Một năm này, trên giang hồ bắt đầu không có tin tức của một người.

Một năm này, thanh niên Hình Thiên Du bắt đầu hiểu cái gì là mệnh số trăm năm cô độc.

Thiên Tôn còn nhớ rõ, một năm kia, Thiên Sơn liên tục rơi đại tuyết gần một tháng, cũng nhớ rõ đến năm thứ hai, cây đào mà y cùng Ân Hậu cùng trồng tại Ân gia thôn kia, hoa nở đặc biệt diễm lệ.

Mặc cho bên ngoài thời gian như thế nào lưu chuyển, trần thế như thế nào biến ảo, Ân gia thôn thủy chung vẫn như năm đó, vẫn tĩnh mịch tường hòa, như thế ngoại đào nguyên dưới bút của Đào Tiềm.

Hình Thiên Du đứng trong tiểu viện năm đó y ở cùng với Ân Hàng Ma, nhìn cây đào đã cao hơn y rất nhiều. Lúc lâu sau chỉ khẽ tha một tiếng, đảo mắt Hình Thiên Du đã ngồi lên một càng lớn của cây đào, nửa dựa vào thân cây, ngây người nhìn phương xa.

Bên kia tường thấp, thân ảnh màu đen nhìn bạch y trên cây cao kia, ánh mắt phức tạp. Hồi lâu, mở miệng nói: "Y có thể ngây người như vậy bao lâu?"

Lâm Trà Nhi đứng một bên không ngừng lắc đầu. "Có lúc chỉ nửa canh giờ, có khi là cả ngày." Dừng một chút, Lâm Trà Nhi dường như có chút oán hận. "Mục Dã, ngươi nếu đã không chết, tội gì không sớm trở về?"

Ân Hàng Ma không có trả lời, chỉ là hỏi: "Độc trên người Tiểu du đã giải chưa?"

Lâm Trà Nhi lắc đầu: "Vẫn chưa, Yêu Vương nói Thiên Du trúng độc từ trong bụng mẹ, nhiều năm như vậy, tất cả độc đều đã dung nhập huyết dịch, nếu như giải độc, ngược lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà Yêu Vương đã dùng nội lực đem độc trong máu của Thiên Du dẫn về một nơi rồi, tạm thời không có nguy hiểm tính mạng. Nhưng hậu quả chính là tóc của Thiên Du sẽ thành màu trắng, đồng thời... " Lâm Trà Nhi chỉ chỉ đầu của mình. "Não cùng với ký ức đều sẽ chịu ảnh hưởng."

"Tạm thời là bao lâu? "

"Yêu vương nói có thể là mấy năm này, cũng có thể là cả đời. "

"..."

"Ngươi có thể đi chỗ khác không? "

"Tiểu Du! "

Thanh âm đột nhiên đến cũng không có dọa được Hình Thiên Du, ngược lại, y chỉ là ngơ ngác cúi đầu, phản ứng có chút chậm mà nhìn thân ảnh màu đen cao lớn dưới tàng cây kia, trong chốc lát, lộ ra nụ cười thật to, cả người giống như một đám mây trắng rơi xuống, vui vẻ nói: "Tiểu Ma, ngươi rốt cục đã về rồi!" Phảng phất như vẫn chưa hề trải qua sinh ly tử biệt.

Ân Hàng Ma nhìn người trước mặt áo trắng như tuyết, thậm chỉ cả tóc đều đã bạc hơn tuyết, có chút ngây người. Sau đó cười nói. "Ừ, ta đã trở về."

Hình Thiên Du vỗ tay một cái, cười nói: "Thật tốt quá, rốt cục có thể ăn bữa cơm tối bình thường rồi!"

"A?" Tại sao mình cửu tử nhất sinh trở về Tiểu Du không hỏi mình tổn thương như thế nào, mấy ngày nay qua sống có tốt hay không, ngược lại là loại phản ứng này? Cho dù đầu óc bị ảnh hưởng rồi cũng không thể trở thành như vậy đi?

Hình Thiên Du lôi kéo tay áo Ân Hàng Ma đi ra ngoài: "Chúng ta đi bờ hồ bắt hai con cá, đã lâu chưa được uống canh cá ngon rồi. Địa Địa cũng nhớ ngươi rồi! "

"Canh cá? " Ân Hàng Ma có chút loạn, cảm thán Hình Thiên Du đối với canh cá quả thật là chân ái, liền nghe được tiếng "Đệ đệ ", ngạc nhiên nói,"Đệ đệ? Cữu cữu thành thân sinh con rồi?"

Hình Thiên Du quay đầu nhìn hắn vẻ mặt không hiểu: "Ân cữu cữu còn chưa có ý trung nhân, thành thân từ lúc nào?"

Ân Hàng Ma lại càng loạn, "Vậy ngươi nói đệ đệ là ai?" Lấy hiểu biết của hắn đối với Hình Thiên Du, người này không có khả năng tùy tiện nhận ai đó làm đệ đệ.

"Chính là A Địa, Địa Tôn." Thấy Ân Hàng Ma còn đang nghi ngờ, Hình Thiên Du tiếp tục giải thích. "Chính là con rùa đen lớn mà ngươi tặng cho ta!"

Ân Hàng Ma đầu hàng. "Từ khi nào mà nó thành đệ đệ của ngươi rồi?"

Hình Thiên Du đã buông tay áo Ân Hàng Ma, đi trước hắn, nghe câu hỏi của hắn cũng không quay đầu lại, bĩu môi nói: "Đã từ lâu rồi, năm đó ngươi tặng nó cho ta, ta đã nói nó chính là huynh đệ của ta..."

Ân Hàng Ma triệt để đầu hàng: "Nó là huynh đệ của ngươi, vậy ta đây là cái gì?" Tuy nói rằng hắn cũng không muốn giữa bọn họ chỉ là quan hệ huynh đệ, nhưng bị đối phương chính miệng phủ nhận, Ân Hàng Ma vẫn cảm thấy rất buồn bực.

Hình Thiên Du dừng bước, xoay người lại nhìn hắn: "Yêu vương không phải đã nói rồi sao?"

Ngươi và ta, là tử địch.

Ân Hàng Ma cảm thấy hôm nay trăng ở Ân gia thông xuất hiện đặc biệt nhanh, sau buổi cơm tối, không bao lâu trời liền tối đen như mực. Ngân Yêu Vương cũng không hỏi chuyện hắn thụ thương, chỉ truyền cho hắn một bộ khẩu quyết tâm pháp, nhắc hắn phải nhớ thật kỹ, đây là phương pháp bảo mệnh cho Hình Thiên Du sau này. Ân Hàng Ma yên lặng nhớ kỹ tâm pháp, vẫn chưa nhiều lời về những gì xảy ra trong thời gian này. Lâm Trà Nhi lại rất hiếu kỳ, nhưng thấy Yêu Vương không hỏi, hắn cũng không tiện nhiều lời, không thể làm gì khác hơn là yên lặng đút hồ ly ăn.

"Cảm ơn."

Sau khi nhớ kỹ tâm pháp, Ân Hàng Ma nhìn Ngân Yêu Vương cách biệt một năm mà phảng phất như già thêm mười tuổi, lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng.

Ngân Yêu Vương hung hăng cốc đầu hắn. "Ngươi cảm ơn ta cái gì hả?"

Nhìn người trước mắt xuất thủ rõ ràng so với trước đây đã chậm hơn rất nhiều, trong lòng Ân Hàng Ma có chút chua xót, tùy ý người gõ trán hắn. "Lâm Trà Nhi nói người vì cứu Tiểu Du, mất đi trăm năm nội lực."

Ngân Yêu Vương cười nhạt. "Vậy thì sao? Ta là sư phụ của các ngươi." Nếu như ngay cả việc bảo vệ cho đồ đệ bình an cũng không làm được, còn làm sư phụ cái gì?

"... Thân thể của người, còn có thể sống bao lâu?"

Lời này vừa nói ra, trong phòng liền lập tức yên tĩnh lại, Lâm Trà Nhi dừng động tác mà nhìn Yêu Vương, trong mắt ngập tràn lo lắng. Đây cũng là vấn đề hắn một mực lo lắng, Yêu Vương vì muốn cứu Thiên Du, mất đi nội lực trăm năm, thân thể và gân cốt kém hơn rất nhiều so với trước đây, hơn nữa Yêu Vương đã lớn tuổi rồi, cũng không biết còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa?

Yên lặng một lát, Yêu Vương bật cười. "Các ngươi thực sự nghĩ rằng ta không có nội lực liền sống không lâu sao?" Thấy dáng vẻ lo lắng của Ân Hàng Ma cùng Lâm Trà Nhi, ngay cả mấy con hồ ly nhỏ đều đáng thương mà nhìn y, Ngân Yêu Vương cảm động lại có vài phần bất đắc dĩ. "Lão lang trung ở phía đông đầu làng kia một không có nội lực hai không có võ công không phải vẫn sống rất tốt sao?"

Ân Hàng Ma vẫn còn lo lắng - Lão nhân bình thường vốn không có nội lực có thể so sánh với Ngân Yêu Vương mất đi nội lực trăm năm sao.

Ngân Yêu Vương vẫn ưu tai du tai (nhàn nhã tự tại): "Thân thể của ta, tự ta còn không hiểu sao? Huống hồ cũng không phải trong một lúc mất liền trăm năm nội lực, căn bản không hề nghiêm trọng như các ngươi suy nghĩ." Nếu như trong một lúc truyền cho Hình Thiên Du nội lực trăm năm, khoan nói đến cơ thể của Ngân Yêu Vương ra sao, người đầu tiên không chịu nổi sẽ là Hình Thiên Du. Ngân Yêu Vương là mỗi ngày đều truyền chút nội lực vào cơ thể Hình Thiên Du, một là dùng nội lực trùng kích huyết mạch của Hình Thiên Du đem độc tố chậm rãi ép đến một nơi, hai là bảo đảm nội lực được truyền vào trong giới hạn chịu đựng của Hình Thiên Du, ba là vào lúc thu xuất nội lực có thể đảm bảo cơ thể mình có thể thích ứng được việc giảm thiểu nội lực, bảo đảm hoạt động của bản thân mình. Cũng giống như mất máu vậy, nếu như lập tức mất đi phần lớn máu, con người nhất định sẽ chết, nhưng nếu như mỗi ngày chỉ mất đi một ít, tích lũy qua năm tháng, tuy là số lượng máu tương tự, nhưng người chữa trị chẳng qua chỉ bị suy yếu, mặc dù tổn hại thân thể, nhưng cũng sẽ không tổn thương căn bản.

"Ngươi lo lắng ta..." Ngân Yêu Vương chỉ chỉ người sau khi ăn cơm xong lại ngồi trên cây ngẩn người Hình Thiên Du. "Còn không bằng lo lắng cho Tiểu Du."

"Tiểu Du như vậy... Đã bao lâu?"

Ngân Yêu Vương suy nghĩ một chút: "Từ sau sinh nhật năm nay của ngươi."

Ân Hàng Ma có chút khó hiểu: "Tại sao?"

Tuy nói sau khi sinh tử quay về vẫn chưa lâu, nhưng Ân Hàng Ma liếc mắt liền nhìn thấu lần này trở về, rõ ràng Hình Thiên Du đã lộ ra tâm bệnh. Kỳ quái là, Yêu Vương cũng không hề tận lực hóa giải tâm bệnh của y.

Ngân Yêu Vương thở dài: "Cởi chuông phải do người buộc chuông. Đây là tâm kết của nó, ta không giải được."

Ánh mắt Ân Hàng Ma ảm đạm: "Tâm kết kia, là ta sao?"

Ngân Yêu Vương mỉm cười: "Ngươi biết tâm kết kia là gì."

Ân Hàng Ma nhìn bạch y ngoài phòng tung bay: "Ta thà rằng ta không biết... Lời của người nói ra, thực sự cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ sai sao?"

Ngân Yêu Vương lắc đầu: "Ta cũng thử khiến nó sai, nhưng..." Mấy lần thử qua kết quả đều quá khốc liệt, cho nên căn bản không dám... trái thiên ý lần nữa. Y chỉ có thể tổn thương chính mình, nhưng không thể tổn thương người khác.

Dừng một chút, Ngân Yêu Vương nói tiếp: "Ban đầu khi Tiểu Du như vậy ta từng hỏi nó, mỗi ngày nó ngồi ở trên cây suy nghĩ cái gì, nhìn cái gì đó. Nó nói nó đang suy nghĩ chuyện đã qua, đang nhìn xem ngươi chừng nào thì trở về. Sau đó lại ta hỏi lại, câu trả lời của nó có chút mơ hồ, nó không nhớ rõ chuyện đã qua. Có lúc không biết mình ngẩn người là vì sao. Chuyện này một phần là do nội lực của ta, nhưng cũng do ý chí của bản thân nó. Cho nên, Hàng Ma, nếu như có một ngày Tiểu Du quên mất những chuyện đã qua, ngươi hãy để cho nó quên, đừng để nó nghĩ đến nữa. Chí ít, trước khi nó gặp được đồ đệ cùng với đại phu có thể giải độc cho nó, phải bảo đảm nó đừng nhớ tới."

Ân Hàng Ma lẳng lặng nghe Ngân Yêu Vương nói, một lúc lâu sau, chậm rãi gật đầu.

Mệnh số trăm năm cô tịch quá mệt mỏi, quá đau khổ cũng quá bi thương. Nếu như có thể quên hết quá khứ, cũng chưa hẳn không phải là hạnh phúc.

"... Đúng rồi, khi ta trở về, có gặp Lý thúc thúc ở ngoài thôn, nhưng mà hắn cũng không vào thôn..."

Ánh nến trong nhà đột nhiên nổ tung, tràn ra ánh lửa đẹp như pháo hoa. Lâm Trà Nhi nỗ lực làm người vô hình biểu thị, theo Yêu Vương lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Yêu Vương lộ ra nụ cười đẹp mắt đến thế. "Hắn sẽ không vào đây, ta bảo hắn chờ ta ở ngoài thôn."

"Chờ ngươi?"

"Chiếu cố mấy tiểu quỷ các ngươi nhiều năm như vậy, ta cũng nên sống cuộc sống của mình."

Lâm Trà Nhi còn chưa hiểu, Ân Hàng Ma đã hiểu. "Ngươi là nói... Ngươi, các ngươi... Nhưng không phải ngươi đã nói giữa các ngươi không có nhân duyên sao?"

"Không có nhân duyên không có nghĩa là không có duyên, cũng như ngươi nói, duyên phận giữa chúng ta quá sâu, nếu muốn trở thành người dưng đã là không thể nào."

"Nhưng Ân gia thôn..."

Ngân Yêu Vương biết hắn muốn nói gì, ngắt lời. "Ân gia thôn vĩnh viễn là Ân gia thôn." Nhưng Yêu Hồ tộc không vĩnh viễn là Yêu Hồ tộc. Sau câu nói kia Ngân Yêu Vương cũng không nói gì thêm, chỉ vào Lâm Trà Nhi vẫn còn mờ mịt ôm tiểu hồ ly. "Ta sẽ dẫn Trà Nhi đi. Giang hồ, từ nay về sau chính là giang hồ của ngươi và Tiểu Du."

Ân Hàng Ma mở miệng tựa như còn muốn nói điều gì, lát sau lại hỏi một... câu khác: "Ngươi đã sớm biết hôm nay ta sẽ trở về?" Hỏi xong lại cảm thấy chính mình hỏi một câu thật vô dụng.

Ngân Yêu Vương gật đầu, cười đến có chút thần bí: "Dù sao ở bên kia cũng có một con tiểu hồ ly trắng."

Ân Hàng Ma cảm thấy trong lời này của Ngân Yêu Vương có lượng tin tức quá lớn, nhưng hiện tại tâm tư của hắn có chút loạn, không thể lập tức tìm ra manh mối.

Ngân Yêu Vương cũng không giải thích, chỉ phủi tay, sau đó nhắm mắt lại. Lát sau, mở mắt cười nói: "Lần cuối cùng ta lấy thân phận sư phụ hy vọng ngươi và Tiểu Du trọn đời vui vẻ, năm tháng bình an."

Hình Thiên Du cũng không nhớ rõ từ khi nào thì bản thân bắt đầu ngẩn người, rõ ràng là ban đầu còn đang nghĩ chuyện chờ người kia, nhưng ngày qua ngày người muốn chờ vẫn còn chưa xuất hiện, chuyện cũ lại ngày càng trở nên mờ nhạt, chờ đến khi bản thân ý thức được, bất giác ngẩn người đã trở thành thói quen. Cho nên, cho dù Ân Hàng Ma nhảy đến cành cây bên cạnh y ngồi xuống, y vẫn nhìn về phương xa, trong ánh mắt kia, chứa đựng đêm tối vô cùng vô tận. Ân Hàng Ma cứ như vậy ngồi bên cạnh y, y không nói lời nào, hắn cũng im lặng. Cứ như vậy, hồi lâu, Hình Thiên Du đột nhiên mở miệng hỏi. "Tiểu Ma, ngươi còn nhớ được cây đào này là trồng vào khi nào không?"

Ân Hàng Ma vuốt ve thân cây sần sùi. "Rất lâu rồi a! Hình như là khi chúng ta vừa tới đây."

"Chính là khi đó. Vậy ngươi còn nhớ vì sao chúng ta lại trồng cây đào không?"

Ân Hàng Ma lắc đầu. Chuyện mà hắn và Hình Thiên Du cùng nhau làm rất nhiều, ngoại trừ hai tòa tiểu mộ phần hắn còn nhớ rõ nguyên nhân, những chuyện khác đều không nhớ rõ.

"Khi đó, Yêu Vương đùa ta, mỗi đêm đều kể chuyện ma cho ta nghe, ta sợ đến mức mỗi ngày đều không ngủ ngon giấc. Ngươi an ủi ta nói không phải sợ, gỗ đào trừ tà, chúng ta trồng cây đào ở trong sân, nói như vậy sẽ không có yêu ma dám đến gần rồi."

"Tiểu Du..." Ân Hàng Ma có chút lo lắng nhìn y, không biết Hình Thiên Du đột nhiên nhớ lại quá khứ là muốn làm gì.

"Ngươi hãy nghe ta nói hết." Hình Thiên Du ngồi trên cành đào lớn, ôm gối nhìn trời. "Cây đào này là ngươi thấy ta sợ, đặc biệt trồng, A Địa là ngươi thấy ta không thể nuôi tiểu động vật nào sống cả, đặc biệt tìm cho ta, mộ phần của phụ mẫu cùng sư phụ ta là ngươi thấy ta khổ sở, đặc biệt dựng cùng ta, đồ cổ, tranh chữ trong rương của ta nhiều như vậy, là ngươi thấy ta thích đặc biệt tìm cho ta, ngay cả chuyện ngươi khắp người trúng tên, cũng là vì muốn giải độc trong người ta... Ngược lại, hình như ta cái gì cũng chưa từng làm cho ngươi. Kỳ thực lúc mới đến đây ta đã nghĩ, đại yêu quái kia nói ngươi là tử địch của ta, ta nhất định phải chú ý ngươi để ngươi không trêu chọc ta. Sau đó ta lại nghĩ, nếu như tử địch là như thế, vậy đời này có tử địch như ngươi thật là một chuyện rất may mắn rất hạnh phúc!" Nói đến đây, Hình Thiên Du lộ ra một nụ cười thỏa mãn. "... Cho đến khi Lý Biện đăng cơ, cho đến khi ta lấy được Cửu Long Lệnh, cho đến khi ta biết được thân thế của mình, cho đến khi ta độc phát, cho đến khi ta trơ mắt nhìn ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm rồi lại bị bức rơi xuống vực sâu vạn trượng, cho đến... hôm nay ta rốt cuộc đợi được ngươi quay về." Hình Thiên Du quay đầu, nhìn người đang nhắm mắt lại che giấu hết thảy tâm tình, Ân Hàng Ma, trong mắt tràn đầy nghiêm túc. "Ta đã biết ta có thể vì ngươi làm cái gì."

Ân Hàng Ma chợt nắm tay y: "Ta không cần ngươi phải làm gì cho ta cả!"

Hình Thiên Du chậm rãi rút tay về: "Nhưng mà ta muốn. Tiểu Ma, bây giờ nghĩ lại, thực ra sư thúc ta nói không sai, ta đây mệnh cô tinh, ở bên cạnh ra, sẽ không có kết quả tốt. Cha mẹ, huynh đệ đến sư phụ sư thúc rồi đến Yêu Vương, còn cả... ngươi nữa."

"Tiểu Du, những chuyện sinh tử này, ngươi không thể toàn bộ đổ lên người mình, đây không phải là lỗi của ngươi! Những chuyện này chỉ là trùng hợp!"

"Nhưng ta không thể chịu được nếu như ngươi trùng hợp bị vạn tiễn xuyên tâm lần nữa! Tiểu Ma, ngươi biết tử địch là gì không, ta đã hỏi Yêu Vương, người nói chúng ta cả đời tử địch có nghĩ là, nếu như chúng ta không đối địch, như vậy sớm muộn gì trong chúng ta cũng sẽ có người vì đối phương mà chết." Sự thực đã chứng minh rồi, người sẽ chết vì đối phương, không phải y.

"..."

Ân Hàng Ma hoàn toàn trầm mặc, nếu nói hắn vốn dĩ có thiên ngôn vạn ngữ, lại bị một câu cuối cùng của Hình Thiên Du toàn bộ chặn trở về. Hắn không sợ chết, lại sợ đối phương vì mình mà chết.

"... Xin lỗi." Đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu như hôm nay Hình Thiên Du vì hắn mà bị vạn tiễn xuyên tâm sinh tử không rõ, trong lòng hắn không biết sẽ có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu áy náy, bao nhiêu khổ sở. "Khiến ngươi lo lắng rồi."

"Cho nên, để cho ta không tiếp tục lo lắng, ngươi liền xem như vì ta làm một chuyện cuối cùng, cũng là chuyện cuối cùng ta làm cho ngươi. Từ nay về sau, hai chúng ta... cách xa nhau một chút."

Truyện convert hay : Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện