Ám Vệ Khuynh Quốc [np]

Chương 2


trước sau


Đêm có lẽ là nơi thích hợp để làm các vụ giao dịch phi pháp , cũng là nơi giành cho các đặc vụ trổ tài bắt phá. Đêm nay trong bóng tối hiu quạnh, xung quanh là ánh đèn thành phố rực rỡ, một nữ nhân mặc đồ bó đen núp sau bình nước to trên sân thượng của toà nhà cao tầng.

Trên tai nàng đeo máy bộ đàm, tay cầm khẩu súng màu đen lạnh lẽo " Chúng ta sẽ đột nhập theo đường ống khói, những người còn lại canh trừng chính diện, đợi nghe lệnh ta thì xông vào"

Bên trong bộ đàm truyền lại tiếng trả lời " Rõ". Nàng chỉnh lại trang phục , đôi mắt tràn đầy tự tin, đám đó hôm nay sẽ bị bắt toàn bộ.

Nàng là Lạc Thiên Nhan, một đặc công tinh nhuệ chuyên xử lí những nhiệm vụ quan trọng. Nhiệm vụ lần này của nàng thuộc hàng bảo mật , đó là đột nhập hang ổ của xã hội đen khét tiếng giải cứu con tin.

Nàng mò theo đường ống khói đi xuống , nhìn từ trên cao xuống cách một miếng che, trong phòng có 5 người đàn ông cao to mặc vest đen , phía dưới nàng là 2 con tin đang bị bắt giữ vốn là quan chức nhà nước.

" Chuẩn bị , xông vào" Môi mỏng khẽ mở, nàng đạp miếng sắt nhảy xuống đứng trước mặt bảo vệ con tin, tay cầm súng nả vào một tên, các đặc vụ khác cũng xông vào , các tên còn lại ngạc nhiên khi thấy có người, cũng lấy lại tinh thần rút súng bắn lại.


" Well , well đấu súng sao " Lạc Thiên Nhan cười , môi đỏ mọng nhếch , hai tay cầm hai cây súng thi nhau bắn rồi né. Nàng nhanh chóng cởi chói cho 2 người bị bắt rồi đưa vào núp dưới ghế sofa "Hai người tạm thời núp tại đây"

" Đ..được" nam nhân sợ hãi trả lời, Lạc Thiên Nhan cười quyến rũ sau đó tiếp tục quay lại nơi chiến đấu.

Một tên trong đó chú ý được nơi con tin đang núp liền đi sang phía xéo cầm súng chĩa vào bọn họ. Nàng quay sang thấy không ổn đành bỏ sang chạy qua che lại. Viên đạn bay ghim vào lưng làm nàng nhíu mày , quay ngược bắn lại tên đó.

Kiêu ngạo của nàng chỉ cho phép thành công, cho dù bị thương cũng không thể nào để nhiệm vụ thất bại, nữ nhân hốt hoảng " Cô không sao chứ , máu chảy nhiều quá "

" Không sao , mau rời khỏi nơi này , phía ngoài sẽ có người cứu viện" Nàng nhịn đau nói , khắp ngừơi cùng tay đã ướt đẫm mồ hôi, máu sau lưng không ngừng chảy. Lạc Thiên Nhan mở đường cho 2 người đi ra khỏi. Quân cứu viện cũng nhanh chóng đi vào , thấy mọi chuyện đã ổn nàng thở phào một hơi sau đó ngã xuống.

Xung quanh tối mịt, nàng rơi vào khoảng sâu vô tận, ai đó đang gọi tên nàng , là ai ? Đang nói những gì ? Sao nàng lại nghe không rõ .

Từ từ mở mắt, ánh sáng theo cửa sổ chiếu vào mắt là Lạc Thiên Nhan khó chịu nheo lại . Mẹ nó, cái bệnh viện gì mà không biết kéo rèm lại cho bệnh nhân.
Đợi một lúc khi thích ứng được với ánh sáng nàng mở mắt ra, nhìn xung quanh căn phòng được trang trí sơ sài , trong phòng có chiếc giường nàng đang nằm , một cái bàn cùng giá sạch. Đây là đâu ?
Lạc Thiên Nhan bịt miệng, đôi mắt xinh đẹp mở to, không phải do nhiệm vụ thất bại nên tổ chức cho nàng ra đảo sống rồi không ! Nhưng rõ ràng nàng thấy đội viện binh đã xông vào rồi nên mới đi thả lỏng cơ thể mà.

Bước xuống giường đi đến trên bàn, bên trên đặt một bình nước, nhìn thì đúng kiểu không an toàn thực phẩm nhưng bây giờ nàng rất khát , cổ họng đau đến không tả nổi nên cứ bỏ qua đi. Cầm bình nước tu vào trong miệng , nàng sản khoái " Khà" lên một tiếng.

Tiếng cửa mở ra, tiếng cửa mở ra bước vào là một thiếu niên thanh tú , thấy nàng hắn mừng rỡ chạy lại " Nhan tỷ tỷ, ngươi tỉnh rồi !"


Lạc Thiên Nhan bất ngờ nhìn hắn, hắn có quen biết nàng sao ? Trong đội của nàng đâu có người này , không lẽ trong đội khác hoặc là nhân viên y tế ? " Nhóc con đây là đâu ? Không phải ta bị đày sang đảo hoang rồi chứ ? Hay rừng Amazon? Nam Phi hay Châu Phi ?"

Nàng chơi cho một tràn đến lượt cậu bé đơ người , sau đó lại nồng đậm thương xót nhìn nàng , đôi mắt chuyển sang hồng hồng " Nhan tỷ , đừng thương tâm quá, Chủ thượng thật sự không làm vậy , ngài sẽ không đày ngươi đi đảo hoang "

Tuy hắn không hiểu Amazon , Châu Phi và Nam Phi gì đó ở đâu nhưng hắn hiểu đảo hoang là gì. Nhan tỷ đáng thương chỉ trách nàng trao tâm nhầm người là chủ thượng.

Lạc Thiên Nhan kinh ngạc, cách xưng hô của hắn thật lạ nha , Chủ thượng là ai ? Không phải đang ám chỉ bà cô già đại boss của nàng chứ ? Nàng chính là thủ lĩnh cấp cao của đội đặc vụ, là cựu đặc vụ tinh nhuệ , cũng chính là sư phụ của nàng.

Thiếu niên tiếp tục nói tiếp " Nhan tỷ , ngươi thấy trong người sao ? Tuy đã uống thuốc giải độc rồi nhưng ngươi đã hôn mê suốt 2 ngày rồi"

" Ta bị trúng độc ? Nhóc con ta rõ ràng bị trúng đạn, sau lưng vẫn còn đau đây này" Nàng đâu có trúng độc , sau lưng... ơ sao sau lưng không đau gì cả , cũng không có dấu vết của trúng đạn , nàng quay người nhìn phía sau , không đau ? Lại kì , rõ ràng nàng bị bắn khi cố gắng đỡ cho bọn họ khỏi tên áo đen kia.

Hắn thấy nàng nói năng lộn xộn, nghĩ nàng còn bi thương, đôi mắt rơi nước nói " Ngươi đừng vậy , A Tỷ đừng thương tâm mà , ngươi còn có đệ , A Tỷ nếu biết trước đệ đã ra thay ngươi uống chén thuốc đó , là đệ không tốt, do đệ"

Lạc Thiên Nhan không chú tâm đến hắn nói , nàng vừa phát hiện ra một điều , đó là cái cơ thể này không phải của nàng.

Mai gát , where is my body ? Nàng lúc này mới chú ý đến cách trang trí cổ đại cùng cách ăn mặc đậm chất cổ trang của thiếu niên trước mặt và trên người nàng. Theo kinh nghiệm sau mấy năm nghiện ngôn tình của nàng đúc kết thì nàng đã xuyên không, giấc mơ của nàng đã thành hiện thực.

Lạc Thiên Nhan trong lòng vui sướng đến nở hoa, bên ngoài giữ bình tĩnh an ủi thiếu niên trước mắt " Được rồi , ta không sao ? Có vẻ như do tác dụng phụ của thuốc nên một số chuyện tư không nhớ rõ, đệ có thể kể lại cho ta được không ?"


"A Tỷ , tỷ có cần ta gọi đại phu không ? Đừng lo chủ thượng sẽ không trách đâu " Thiếu niên lo lắng kêu lên, chủ thượng quả thật rất quá đáng, dù sao A tỷ cũng theo ngài lâu rồi , vậy sao ngài nỡ làm vậy.

Nàng xua tay , vỗ ngực hào sảng chứng tỏ bản thân khoẻ " Ta còn khoẻ như trâu , chỉ do không nhớ một số chuyện , ví như ta tên gì ? Gia cảnh ra sao ? "

Thấy hắn bối rối nàng thêm một câu " Không được nói dối ta"

Hắn thở dài nói " Tỷ tên Tống Thiên Nhan, là ám vệ của chủ thượng"

" Chủ thượng là ai ?" Lạc Thiên Nhan tiếp tục hỏi, xuyên thành ám vệ , có vẻ như công việc cũng không khác với nàng kiếp trước là mấy, đúng là ăn sâu trong máu, nhưng Tống Thiên Nhan , nàng nghe tên này cứ quen quen.

" Chủ Thượng ... là Đông Lạc Hoàng Đế" Hắn cúi đầu nói khẽ , cũng là người A tỷ yêu , hắn cứ sợ nói xong nàng sẽ nhớ lại chuyện buồn trước kia, chủ thượng chỉ toàn quan tâm đến Khúc Diệp Nghi , hoàn toàn không đối hoài đến A tỷ.

Tống Thiên Nhan ? Đông Lạc Hoàng Đế? Đông Phương Triệt ? Đây không phải là các nhân vật trong cuốn truyện ngôn tình nàng đã đọc sao ? Và thân xác nàng xuyên vô cũng là nữ chính trong bộ đó , đúng là nữ chính nhưng lại là trong truyện ngược , Lạc Thiên Nhan khóc không ra nước mắt , bị ngược từ đầu đến cuối truyện, đến lúc nam chính nhận ra tình cảm của mình thì nàng đã đi đời nhà ma rồi.

Tống Thiên Nhan vốn là ám vệ của Đông Phương Triệt, Đông Lạc Hoàng Đế cũng chính là nam nữ chính trong truyện. Tống Thiên Nhan yêu Đông Phương Triệt , nhưng vốn thân phận không xứng làm nàng chỉ dám đứng trong bóng tối trợ giúp hắn , Đông Phương Triệt thì không bao giờ thừa nhận tình cảm giành cho nàng , hắn luôn nghĩ người hắn yêu là Khúc Diệp Nghi, đến cuối khi nữ chính chết trên chiến trận hắn mới hối hận đau xé tâm can.

Lạc Thiên Nhan khi đọc xong đã có xúc động giết nam chính và tẫy não nữ chính , không biết nàng ăn gì mà ngu đến thế , si tình ! Nàng quyết định không thể đi theo kịch bản , từ bây giờ nàng Lạc Thiên Nhan chính là Tống Thiên Nhan , nhưng nàng là đội trửơng đội đặc công tinh nhuệ chứ không phải ám vệ si tình, nàng sẽ không đi vào đúng kịch bản.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện