Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 13: - Vương gia nhà bao việc


trước sau

Advertisement

Tiểu vương gia gần đây rất bận rộn.
Từ khi hắn nghe được lúc hắn không có mặt trong phủ quận chúa bị người ta ám sát, đã nổi trận lôi đình mấy ngày qua đi bắt bớ rà soát khắp nơi, cộng thêm việc ngày mai đoàn người sẽ khởi hành, mà hắn lại không thể đi theo, càng thêm cảm thấy nguy hại, quả là đã đề phòng khắp cả trong thành, ngay cả đoạn đường đến Phong Diệp Tự hắn cũng dẫn người dọn dẹp một lần, phác đi không ít những bụi rậm che khuất tầm mắt.
Bây giờ ra phố đi chợ, mấy tên con em nhà giàu hay trêu chọc nữ nhi liền sẽ không còn thấy một mống, mấy bà tám hay đốp chát trên phố cũng thế, mấy tên phá gia chi tử thua bài bị đá ra khỏi sòng bạc cũng không thấy đâu, ngay cả mấy tên hay lấm la lấm lét cũng bớt đi rất nhiều, quả là cảnh trị an yên bình tươi đẹp vào bậc nhất.
Ngoài ra, tiểu vương gia còn bận rộn ngăn cản những hội ái mộ tỷ tỷ hắn. Ví như đám thư sinh tự cho mình là công tử phong lưu ca hát rồi làm thơ ái mộ, còn có một đám vũ phu giang hồ tự cho là nơi có thể cho quận chúa nương tựa vào.
Trưa hôm nay hắn đi rà soát trở về, trong viện liền truyền ra tiếng kêu la thảm thiết.
"Vương gia ta sai rồi! ! ! A! ! ! Ta thu hồi lại lời nói lúc trước, ta không dám nữa a! Ai da đau chết mất! !"
Tên đàn ông uy mãnh cao lớn lệ rơi đầy mặt, khóc lóc phá lệ dữ tợn.
Ta đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm ngũ quan nhăn nhó của hắn, trong đầu suy nghĩ người này chẳng phải thiếu gia tiêu cục hôm qua uống say trước cửa vương phủ to gan lớn mật tỏ tình đây sao...
Lúc này theo sau có vài tiếng hô rất chỉnh tề rất có lực.
"Vương gia!"
Quay đầu chỉ thấy tên nam nhân anh tuấn gật đầu với đám thị vệ, sãi bước tiến về phía đình bên này. Lâm Phó lập tức nghênh đón, hành lễ bẩm báo.
"Vương gia, đã rán tới ngón thứ ba!"
Miệng chảo dầu nóng vẫn đang bốc khói, tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại. Mày rậm tiểu vương gia nhíu lại, trầm mặt khoát tay, hai tên thị vệ liền lôi tên thiếu gia lui xuống.
Thời điểm đi ngang qua ta, ta liếc mắt, dù gã chỉ bị thương ở ngón tay, nhưng đoán chừng phải dưỡng thương nửa năm mới có thể khôi phục.
"Hừ, bọn họ cơ bản đều không thật lòng thích tỷ ta! !"
Lúc này tiểu vương gia vung tay áo, tràn đầy tức giận mắng mỏ một câu.
Ta không nhịn được nhếch mép. Bọn họ rõ ràng đã mang tính mạng ra để yêu nha tiểu vương gia! Gọi ta tới xem rán dầu mỹ nam, ngươi rốt cuộc có ý gì? !
Vị vương gia lại tựa như không phát hiện ra ta, rất tự nhiên la mắng.
"Mấy tên nam nhân thối, chẳng chịu nổi một chút khảo nghiệm, còn dám cổ động tuyên truyền gì mà ngưỡng mộ tỷ ta có thể vì nàng lên núi đao xuống chảo dầu, đơn giản chỉ bôi xấu danh dự của nàng!"
Quả là đã đủ... chẳng trách quận chúa luôn không gần nam sắc, thì ra là do đệ đệ nhà nàng hù cho đám nam nhân chạy hết? !
Ta ngửi trong không khí có một chút mùi thịt bay tới, làm 0bộ dạng sợ hãi.
"Vương gia, ngươi gọi ta tới là vì..."
"Nga, Đại Hoa hả..."
Lúc này hắn mới chú ý tới ta, hiếm có không mang thái độ xem thường với ta, ngược lại còn hướng ta cười, cười đến thân thiết hiền hòa, cư như gã dữ dằn một khắc trước không phải là hắn vậy.
"Hì hì, bổn vương gia tìm ngươi tới có chuyện muốn thương lượng."
Đúng là đáng sợ. Ta hơi lui về sau một bước.
"Chẳng hay là vì chuyện gì?"
"Không gấp~ chúng ta từ từ nói chuyện."
Giọng hắn ôn tồn, sau đó giơ tay lên tỏ ý mấy tên thủ hạ, vừa nói.
"Đại Hoa ngươi vẫn chưa ăn cơm trưa đi, tới dùng bữa chung với bổn vương a."
Lời vừa dứt, bọn thị vệ liền tay chân lanh lẹ khiêng chảo dầu xuống, tiếp theo dời đạo bình phong bên cạnh, một bàn thức ăn liền phơi bày trước mắt. Ta hơi sững sốt, càng phát giác tình hình không ổn.
"Vương gia..."
"Tới tới tới, còn lo ngại cái gì, mau ngồi xuống a."
Tiểu vương gia thúc giục ta ngồi xuống, đưa ta đôi đũa.
Người xuất thân quân ngũ không câu nệ tiểu tiết, cử chỉ lời nói cũng rất hào sảng thoải mái, nhưng hắn sẽ không vô cớ lấy lòng đi, nhất định chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì... Ta âm thầm suy đoán, có lẽ liên quan tới chuyện khởi hành ngày mai. Quả nhiên, vừa ăn vài miếng, đã lộ ra cái đuôi.
"Chậc... Đại Hoa a, lần đi Phong Diệp Tự này sắp xếp hành trình, đều do ngươi phụ trách?"
Tên nam nhân anh tuấn đối diện mỉm cười.
Ta trả lời: "Nô tỳ chẳng qua chỉ giúp xử lý một phần nhỏ công việc thôi."
"Chậc cái gì nô tỳ với chả nô tỳ, ở chỗ ta không cần câu nệ mấy thứ quy củ đó!"
Hắn vung tay, lại xích tới gần hơn.
"E hèm, cái đó... Hách Thiện Trung cũng đi cùng mà nhỉ, đến lúc đó cũng ở lại trong chùa... các ngươi há chẳng phải đều sẽ thấy mặt nhau mỗi ngày?"
"Hách đại nhân?" Làm sao lại nhắc tới người nọ? Ta gật đầu.
"Có lẽ là vậy."
"Như vậy a..."
Hắn rũ mắt lèm bèm.
Ta bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, làm sao nghe ra có chút cảm giác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ... Ta một bên suy đoán, một bên tỉ mỉ nhai thịt bò, ngoài ý muốn rất có hương vị nha. Không thể không nói, mấy món ăn này rất hợp tâm ý.
"Chậc, ngươi đừng chỉ biết ăn a."
Thấy ta ăn đến vui vẻ, vị vương gia nọ bất mãn, hơi do dự, liền dứt khoát không vòng vo nữa, trực tiếp lộ ra ý đồ của mình.
"Đại Hoa, ta nói với ngươi -- ta muốn lén đi theo trong hai ngày này, ngươi thấy sao?"
Không đợi ta nói chuyện, liền nối đuôi tiếp tục.
"Ai da ta thật sự là không yên tâm tỷ ta a, gần đây mấy tên tặc nhân kia quá càn rỡ. Ha, đi hai ngày có được không..."
Đùa gì chứ. Ta mặt không đổi sắc đưa đũa kẹp quả cà trước mặt hắn.
"Tiểu vương gia, chuyện này nô tỳ thế nhưng không làm chủ được."
"Chậc ngươi chỉ cần lén giúp đỡ ta, sẽ không ai biết, ta liền lẫn vào trong đám thị vệ."
"Tại sao không tìm Đại Phương giúp đỡ?" Ta hỏi.
Tên nam nhân đối diện lập tức kinh sợ, ánh mắt bất định, giọng cũng có chút mất tự nhiên nói.
"Đại Phương... Đại Phương nàng rất khó nói chuyện mà."
... Thật muốn biết, chắc Đại Phương cũng đã làm gì đó với tiểu vương gia a. Ta thở dài một hơi, thả tay buông chén đũa thành khẩn nói.
"Vương gia, ngày mốt ngươi phải đi tuần nam môn rồi, hơn nữa với sự thông minh của quận chúa, chúng ta cơ bản không thể lừa được nàng, đến lúc đó bị phát hiện sẽ khiến nàng không vui. Chuyện này vừa truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ còn gây tổn hại đến thanh danh của hoàng thất."
"Haiz..."
Tiểu vương gia rốt cuộc vẫn còn biết lý lẽ, nghe xong cũng cảm thấy ý tưởng của mình không ổn, nhưng vẫn có chút giận dữ không cam lòng.
"Thật là... làm cái gì cứ nhất định phải đi Phong Diệp Tự ở lâu như vậy, mời mấy hòa thượng kia tới phủ cũng được mà, như vậy ta cũng có thể được ở bên Thiện Trung..."
Chân mày ta không khỏi run lên. Tiểu vương gia vừa nhắc tới Thiện Trung giữa chân mày liền sáng lên giống như thiếu nữ hoài xuân đang chìm đắm trong tình yêu là chuyện gì xảy ra? ! ! Nói xong ta mới cảm thấy không đúng a...
Một suy nghĩ to gan lớn mật chợt nhú lên trong đầu ta.
Lẽ nào... lẽ nào tiểu vương gia thích Hách Thiện Trung của phủ Định vương? Không thể nào! Dù Thiện Trung mỹ mạo như giai lệ, nhưng dù sao vẫn là một tên nam nhi hàng thiệt nha! ! Đôi đũa trên tay ta xém chút rơi xuống đất.
Đợi đã, xem như vương gia thích Hách Thiện Trung... nhưng mà người ta lại thích Đại Phương. Hôm qua ta đã nhìn trong mắt, Hách mỹ nam rõ ràng liền hướng tâm về Đại Phương, nhìn thấy Đại Phương là cứ như tâm hoa nộ phóng thẹn thùng mà cũng như u oán! ! Chẹp... cũng không hiểu rốt cuộc hắn vừa ý Đại Phương điểm nào, gương mặt nàng lạnh lùng tê liệt không nhìn hắn lấy một cái...
Chậc, đúng rồi! ! Trong đầu ta chợt lóe lên.
Võ công Đại Phương sâu không thể lường còn hết mực trung thành với quận chúa, bình thường đều nửa bước không rời che chở giống như bức bình phong vậy, khiến ta khó thể tiếp cận, mà ta lại không thể từ bỏ tiết tháo nhân lúc quận chúa đang thay áo mà lẻn vào ám sát, nếu có thể nghĩ cách tác hợp Thiện Trung với Đại Phương, khiến Đại Phương xuân tâm nhộn nhạo... mưh hahaha, có câu con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, gả nha hoàn đi thì cũng thế, Đại Phương sẽ thấy sắc quên nghĩa, một khi gả nàng cho Thiện Trung, ta liền có thể nhân sơ hở rồi~~
Cứ quyết định vậy đi! !
Vì vậy ta ăn uống đã đời chỗ vương gia xong, đáp ứng yêu cầu vô sỉ của hắn giúp đỡ ghi chép sinh hoạt hằng ngày của Thiện Trung, sau đó ta tìm cơ hội liên lạc kẻ giấu mặt, dày vò mấy phen, rốt cuộc đến tối, ta cũng thành công lấy được tình báo mong muốn.
Trở về phòng đóng kín cửa nẻo, sau đó cẩn thận mở phong thư. Lúc này vừa vặn quận chúa đang đọc sách ở vườn đào, ta có nhiều thời gian để nghiên cứu sách lược hơn hắc hắc~
Trong phong thư có ba tờ giấy lớn, ta cầm lấy mở ra, phát hiện có rất nhiều chữ, viết đầy ba trang, chẳng trách giá tiền đắt gấp hai... Chà, có điều đúng là ghi chép rất tường tận. Ta không nhịn được muốn cười, bên trên ghi là:
Hách Thiện Trung, tự Nguyên Tú, người ở Mâu Huyền, vóc người cao gầy da thịt trắng nõn, diện mạo đẹp tuyệt trần không giống nam nhân, hay bị hiểu lầm là nữ nhi. Gia đình thuộc bá tánh thường dân, cha là tư thục tiên sinh*, mẹ là tú nữ ở Bích Ti phường. Hách Thiện Trung khi còn bé rất thích táy máy may vá thêu thùa, thích đồ chơi con gái, nhưng tính tình nhu mì nên không thể hòa hợp, từng bị hài tử cùng lứa ăn hiếp...
(*dạy học tư ở nhà)
Phụt haha, biết ngay mà! ! Ta không nhịn được phụt cười, nhưng có thể lấy được những thông tin này quả thật làm người ta kinh hãi toát mồ hôi hột.
Tên giấu mặt này quả là đáng sợ, im lặng nhưng lại nắm giữ nhiều tình báo không muốn người khác biết, rốt cuộc chỉ có một người, hay là một tổ chức lớn vận hành phạm vi toàn quốc? Quả thật thần bí, đến nay vẫn không ai biết được lai lịch của tên giấu mặt.
Ta rùng mình, tiếp tục xem.
Từ nhỏ Hách Thiện Trung liền bị ác bá Vương Đại Bảo thôn kế hiếp đáp, thường hay bị đánh bầm mình, không ngờ cơ duyên trùng hợp lại đả thông mạch nhâm đốc, từ đó trở thành kỳ tài võ học, năm đó lại gặp trúng Trường Cơ chân nhân phái Thanh Phong dạo chơi, trên đường ngang qua gặp được, kinh ngạc trước thiên bẩm liền thu nhận làm đệ tử...
Phụt hahaha đả thông mạch nhâm đốc! Còn, còn gặp Trường Cơ chân nhân... kinh ngạc trước thiên bẩm này nọ thực ra chỉ là thán phục dung mạo xinh đẹp của Thiện Trung đi!
Ta cười chảy nước mắt. Thật là xem vui quá! !
Lúc này lại có người gõ cửa phòng. Ta theo bản năng im lặng, cất giấy vào trong lòng. Còn may vừa rồi khắc chế không gây ra động tĩnh quá lớn. Người ngoài cửa chỉ khẽ gõ hai cái, sau đó một đạo âm sắc ôn nhu vui vẻ liền truyền tới.
"Hoa đại nhân, Hoa đại nhân, ngươi có ở bên trong không?"
Ta nhận ra giọng của Tiểu Lan, chỉ đành ôn tồn trả lời.
"Có ở trong, có việc gì?"
Vừa nói, vừa vội vàng lấy ba tờ giấy ra, trang này là tình báo mật độc nhất về Đại Phương. Hơn nữa tình báo mua từ tên giấu mặt một khi đã mở ra không thể trì hoãn, bằng không lúc đến thời gian, chữ bên trên sẽ biến mất hết.
"Nga, Hoa đại nhân đang ở trong a." Tiểu Lan nói.
"Nhưng vì sao lại đóng cửa sổ thế, làm ta tưởng ngươi đã đi đâu. Quận chúa cho ta truyền lời ngươi qua Hà Vũ Các một chuyến, cũng không nói là vì chuyện gì."
Quận chúa thật dính người! Ta bĩu môi.
Tiểu Lan lại cười nói.
"Hoa đại nhân, ta có thể vào trong không?"
Ta cả kinh, vội vàng lên tiếng.
"Uầy đợi đã, ta... ta vừa mới ngủ dậy, bây giờ vẫn chưa mặc đồ, đợi một lát, ta rất nhanh liền mặc áo vào."
"Nga, vậy ta đợi ngươi bên ngoài, dù sao quận chúa cũng không gọi ngươi qua liền đâu."
Nghe giọng tiểu nha đầu rất cao hứng. Ta thở phào, liền nhìn tờ giấy trên tay lại phát hiện chữ bên trên đang nhạt dần không thể nhìn thấy!
A! ! Chữ viết biến mất rồi! Bị trì hoãn thời khắc quan trọng trang này vẫn chưa kịp xem a, đây chính là mười lượng bạc ta vất vả lắm mới mua được a! Tốc độ biến mất quá nhanh số chữ còn lại ta cơ bản không thể nhớ hết được a! !
Vì vậy lúc ra khỏi phòng, ta mang một bộ tiều tụy.
Dưới ánh mắt kinh dị của tiểu nha đầu, ta yếu ớt cười một tiếng, sau đó lảo đảo đi về hướng ngôi vườn... dù thời gian gấp rút, nhưng bằng trí nhớ xuất sắc của mình ta cũng nhớ được một phần nội dung, bây giờ chỉ cần nhẩm đi nhẩm lại thêm vài lần trong lòng tăng cường nhớ lâu là được.
"Hoa đại nhân ngươi sao vậy, sắc mặt không tốt a?"
Lúc này tiểu nha đầu lại cứ liên tục sáp tới ta. Ta cố gắng tập trung sự chú ý.
"Hoa đại nhân có phải ngươi thấy khó chịu chỗ nào không? Ta rất lo lắng a."
Thấy ta không nói tiếng nào, nàng lo lắng hỏi.
"Hoa đại nhân? Hoa đại nhân ngươi đổ mồ hôi lạnh rồi!"
...
Uây... ta... ta vừa nhớ tới đâu rồi?
Trước nay ta chưa từng cảm thấy Tiểu Lan rất phiền phức. Mà nàng thấy bộ dạng ta muốn nói lại thôi vẻ mặt đau khổ, cuối cùng nàng thẹn thùng cắn cắn môi.
"Có phải... tín kỳ tới?"
Thiệt mệt mỏi...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện