Âm Duyên Kết

Hành trình đến Kỷ phủ


trước sau

Advertisement

Editor: Tịnh Quân

Chương 31 – Hành trình đến Kỷ phủ

"Phu nhân, các thiếu gia đã thu thập xong chuẩn bị xuất phát ạ.". Trong phòng, nha hoàn cúi đầu cung kính nói.

"Ừ." Bùi phu nhân gật đầu, đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài. Chưa được vài bước bỗng nhiên ngừng lại, mở miệng hỏi, "A Châu đâu?".

"Dì Châu vẫn đang làm việc kia.". Nha hoàn ở phía sau Bùi phu nhân trả lời, "Dì ấy có nhắn lại cho phu nhân là không cần đợi, phu nhân hãy đi cáo biệt các thiếu gia trước, còn nơi đó giao cho dì là được. Hiện tại Tứ thiếu phu nhân cũng xuất phát đến Kỷ phủ, hẳn là sẽ không phát hiện phụ mẫu nàng đến Bùi phủ.".

"Ừ.". Nghe vậy, Bùi phu nhân trầm ngâm, thấp giọng nói. "A Châu làm việc ta yên tâm. Nếu Diệp Kết Mạn muốn đến Kỷ phủ, vậy cũng tránh được cả nhà bọn họ gặp lại, khỏi phải phát sinh nhiều chuyện. Các ngươi phân phó nhà bếp làm chút thức ăn, khoản đãi nhị vị thân gia thật tốt, chớ để làm cho người ta nói Bùi gia bạc đãi Tứ thiếu phu nhân.". Nhắc tới hai chữ thân gia, ngữ khí Bùi phu nhân thoáng nặng, rõ ràng có chút khinh thị.

"Vâng, phu nhân.".

Phân phó xong, Bùi phu nhân ngẩng đầu nhìn phía trước với ánh mắt thâm thúy, giễu cợt: "Trèo cao được đến Bùi gia ta, không biết đã tu luyện được phúc khí mấy đời. Góa phụ thì sao? Đến Bùi phủ mà không biết trời cao đất rộng. Nếu không phải sợ ảnh hưởng danh dự Bùi gia thì đại môn Bùi gia ta há dễ dàng bước vào.".

Nói xong, một tiếng cười lạnh lưu lại trong không khí, Bùi phu nhân không quay đầu liền bước ra cửa phòng ngay lập tức.

Ngoài cửa Bùi phủ, bốn chiếc xe ngựa đứng đó, xa phu đứng ở bên cạnh dắt ngựa chờ người Bùi gia đi ra. Ước chừng một chén trà nhỏ mới thấy được mấy thân ảnh xuất hiện. Người đi đường ngẫu nhiên lui tới đều tò mò đánh giá một chút, rồi không khỏi khe khẽ thì thầm.

"Đã quấy rầy nhiều ngày.". Kỷ Xuyên mặc quần áo gấm, dáng người thẳng tắp, cười ôn hòa, chắp tay nói với người Bùi gia ở bên cạnh.

"Kỷ huynh khách khí.". Nói chuyện là đại thiếu gia Bùi gia - Bùi Nghiêu Duẫn. Bùi Nghiêu Duẫn khoát tay, đáp: "Khó được Kỷ huynh tới quý phủ một chuyến, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt. Hiện giờ tâm tình Kỷ lão gia Kỷ phu nhân không tốt, Kỷ huynh phải tốn nhiều tâm rồi.".

"Phận làm con, phải như vậy thôi.". Kỷ Xuyên khiêm tốn gật đầu.

Khi Diệp Kết Mạn đi ra thì nhìn thấy mấy người này đang hàn huyên.

Bùi Nghiêu Viễn thấy Diệp Kết Mạn đầu tiên, ánh mắt lướt qua cực nhanh, ôn hòa nhìn nàng ý bảo nói: "Ở đây.".

"Kết Mạn chào Kỷ thiếu gia, Đại ca, Đại tẩu, Tam ca, Tam tẩu.". Diệp Kết Mạn đi đến trước mặt bọn họ, cúi người thi lễ, tầm mắt nhìn qua gương mặt lạnh băng của Hứa Nhu Sương bên cạnh Bùi Nghiêu Viễn, nàng dừng một chút, nói tiếp: "Để mọi người đợi lâu.".

"Không sao, chúng ta cũng vừa đi ra không lâu.".

Bùi Nghiêu Viễn ôn hòa mở miệng, đảo mắt nhìn Diệp Kết Mạn. Bởi vì một cái tát của Hứa Nhu Sương, Diệp Kết Mạn mới phải trang điểm để che đi mấy dấu tay. Bùi Nghiêu Viễn không biết chuyện, chỉ cảm thấy qua khi nhìn qua là dung mạo đối phương thanh lệ hơn xưa, tựa như sen trong ao ngày hè, nhìn rất thư giãn. Sự bất an, kinh hoảng ở lần gặp trước đã không còn, được thay bằng sự bình tĩnh làm khí chất trông tốt hơn, không khỏi khiến người ta nhìn thêm vài lần.

Hứa Nhu Sương gần đó thì trầm mặt xuống, oán hận liếc Diệp Kết Mạn nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

"Tứ thiếu phu nhân.". Bên này, Kỷ Xuyên nhìn thấy Diệp Kết Mạn, nhớ tới chuyện lúc trước vô tình gặp được cũng đi theo tiếp đón, khách khí nói: "Tứ thiếu phu nhân không ngại vất vả đến Kỷ phủ bái tế tiểu muội, làm ta thật sự vinh hạnh.".

"Kỷ thiếu gia khách khí.".

Mặc dù có nghe Diệp Kết Mạn muốn đến Kỷ phủ, Bùi Nghiêu Duẫn vốn không biết Bùi phu nhân sẽ đáp ứng đồng ý để Diệp Kết Mạn đến đó - nơi đầu sóng ngọn gió của thành Tô Châu. Bùi Nghiêu Duẫn nghi hoặc nhìn Diệp Kết Mạn, như nghĩ mãi không thông, rốt cục phải hỏi:

"Mẹ cho phép sao?".

"Vâng.". Diệp Kết Mạn gật đầu dưới ánh mắt kinh ngạc của Bùi Nghiêu Duẫn.

Bùi Nghiêu Duẫn nhíu mi, mặc dù thấy không ổn nhưng nghe mẫu thân cũng đã đáp ứng rồi cũng không nói thêm cái gì.

Khi nói chuyện, Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân cũng rất nhanh xuất hiện.

"Cha, mẹ.". Mấy người trông thấy, đồng thanh lên tiếng.

"Đường xá mặc dù không xa là bao, nhưng cẩn thận vẫn hơn.". Mở miệng là Bùi lão gia, ông đảo mắt nhìn mấy người, dừng lại nhìn Diệp Kết Mạn một chút, cuối cùng mới dừng ở trên người Kỷ Xuyên, "Chờ bên này ổn thỏa, ta sẽ cùng phu nhân đến quý phủ bái tế. Giúp ta hỏi thăm cha cậu trước.".

"Đương nhiên, Bùi bá phụ. Cháu sẽ nhắn dùm." Kỷ Xuyên tao nhã hữu lễ đáp.

Diệp Kết Mạn kinh ngạc nhìn Thư nhi đi theo Bùi lão gia Bùi phu nhân xuất hiện phía sau. Thư nhi cũng nhìn lại, chống lại tầm mắt Diệp Kết Mạn. An nhi bên cạnh hiển nhiên cũng không dự đoán được, thấp giọng gọi: "Thư tỷ tỷ ". Bất quá rất nhanh, Bùi phu nhân đã giải đáp nghi hoặc của bọn họ.

"Mạn nhi.". Bùi phu nhân nhìn lại, khó có được sự nhu hòa thế này, "Con vốn không khỏe, ta sợ một nha hoàn chiếu cố không đủ nên bảo Thư nhi đi cùng.".

Diệp Kết Mạn vừa nhìn thấy Thư nhi là đã hiểu ý Bùi phu nhân. Thư nhi ở Bùi phủ đã lâu, dĩ nhiên biết chuyện hơn An nhi, huống chi Thư nhi còn là nha hoàn trước kia của Bùi phu nhân. Lần này đến Kỷ phủ có thể trông chừng nàng, nếu có chuyện cũng có thể đảm đương. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn nhìn Thư nhi trầm mặc, đáp:

"Con cám ơn mẹ.".

Lại là vài câu dặn dò, đoàn người rốt cục cũng lên xe ngựa.

"Thư tỷ tỷ, thật tốt quá, phu nhân cho tỷ theo rồi.". Lên xe ngựa, An nhi liền cười hì hì cầm tay Thư nhi lắc lắc, than thở nói: "Muội còn mới vừa nghĩ phải xa Thư tỷ tỷ vài ngày mà luyến tiếc luôn đấy.".

"Cũng không phải con nít, luyến tiếc cái gì, nhưng mà ta không yên lòng muội chiếu cố tốt Thiếu phu nhân là thật.". Thư nhi cười vỗ đầu An nhi, rồi chuyển qua nhìn Diệp Kết Mạn thất thần, thấp giọng gọi:

"Thiếu phu nhân.".

"Sao?".

Diệp Kết Mạn phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình bất tri bất giác xoa Mộc Quỷ Phù dưới ngực áo, vội vàng buông tay, đáy mắt co quắp mà rất nhanh che dấu đi.

"Thiếu phu nhân hẳn đã biết Thư nhi từng làm việc dưới tay phu nhân, Thư nhi cũng không cần giấu diếm. Lần này phu nhân phái Thư nhi theo cũng là vì thanh danh Bùi phủ mà suy nghĩ, hy vọng Thiếu phu nhân đừng để ý.". Thư nhi sợ Diệp Kết Mạn nghĩ nhiều, giải thích, "Dù sao thiếu phu nhân cũng chưa từng đến Kỷ phủ, thân phận lại đặc thù, phu nhân lo lắng lỡ có gì xảy ra thôi, An nhi chưa có nhiều kinh nghiệm, khó tránh khỏi sẽ xử lý không tốt nên mới có Thư nhi ở đây. Đến lúc đó Thiếu phu nhân cần gì thì cứ bảo Thư nhi là được".

Diệp Kết Mạn thật sự cũng không để ý cái này, nàng lắc đầu: "Không có gì, ta hiểu được đạo lý của phu nhân.".

Nghe vậy, Thư nhi mới gật đầu, thần sắc thả lỏng.

Hai người dứt lời, trong xe lâm vào im lặng. Diệp Kết Mạn trầm mặc, hai tay khẩn trương nắm ống tay áo, cảm nhận Mộc Quỷ Phù dán trước ngực truyền đến xúc giác, nàng giật giật mình, có chút không thích ứng. Không biết sao, vừa nghĩ tới giờ phút này là hồn phách Kỷ Tây Vũ trú ngụ trong đó Diệp Kết Mạn luôn thấy không được tự nhiên. Theo bản năng nàng cúi đầu, còn chưa nghĩ nhiều thì chợt thấy trước ngực lạnh đi, sau đó là hàn ý quen thuộc ập tới. Biết xảy ra chuyện gì, mặt Diệp Kết Mạn nóng lên, không lên tiếng quay đầu đi. Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt ung dung của Kỷ Tây Vũ hiện ra trong tầm mắt: cười nửa miệng, nửa người kề sát bên, một bàn tay đặt trên vai, nhẹ giọng nói bên tai Diệp Kết Mạn:

"Sao? Nhớ ta à? Nhìn ngực hoài?".

Hơi thở lạnh lẽo bên tai mà lại thấy nóng khác thường, Diệp Kết Mạn nắm thật chặt tay áo. Ngại có Thư nhi, An nhi ở đây không tiện nói nên quay đầu đi, không nhìn tới Kỷ Tây Vũ mị hoặc. Từ chuyện ở từ đường cho tới nay, lực chú ý của nàng nhiều ít sẽ bị Kỷ Tây Vũ hấp dẫn qua. Nữ tử như vậy, khó trách làm phần đông nam tử thành Tô Châu đua nhau theo đuổi.

Kỷ Tây Vũ kề sát Diệp Kết Mạn, cũng không biết Diệp Kết Mạn suy nghĩ gì mà chỉ nhìn Thư nhi, An nhi, nói: "Bùi phu nhân quả nhiên lo lắng, phái Thư nhi đi cùng. Cũng khó trách, Thư nhi xem như là nha hoàn đắc lực, thân phận không thấp, hạ nhân Bùi gia không ít thì nhiều đi theo nàng. Nếu không có chuyện Bùi Nghiêu Húc làm ầm mấy năm trước, sợ là bây giờ vẫn còn hầu hạ bên cạnh Bùi phu nhân.".

Nghe được lời Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn nghi hoặc quay đầu nhìn lại, lấy mắt ra dấu.

Kỷ Tây Vũ thấy thế cười cười, giải thích: "Chuyện này ít người biết, dù sao cũng không có gì vẻ vang. Ít nhiều gì ngươi cũng có nghe chuyện Bùi tứ thiếu gia bệnh nặng chứ? Nghe nói là do tình nhân của hắn mà ra. Lúc ấy Bùi phu nhân cực lực phản đối, còn giam lỏng Bùi Nghiêu Húc, Bùi Nghiêu Húc tuyệt thực. Sau lại tìm được cơ hội thoát ra ngoài, nhưng vẫn bị bắt trở về. Vào mùa đông đó, Bùi Nghiêu Húc trở về liền nhiễm thương hàn nặng, nằm trên giường không dậy nổi. Sau đó vẫn không có tin tức gì của tình nhân kia.". Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ ý vị thâm trường, "Chuyện này Bùi phu nhân giữ bí mật rất khá, ta cũng chỉ biết có một phần. Người khác chỉ biết Tứ thiếu gia bệnh nặng, còn biết nội tình thì không nhiều. Thư nhi chính là người được phái đi chiếu cố Bùi Nghiêu Húc khi đó. Dựa theo tình huống xem ra Bùi Nghiêu Húc rất nặng tình với người kia, chỉ là chẳng biết tại sao đột nhiên tuyên bố lấy ngươi, thật sự làm người ta tò mò, cứ cảm thấy nó không tầm thường. Nếu có cơ hội, ta giúp ngươi điều tra một phen.". Nói xong, Kỷ Tây Vũ đảo mắt qua, thần sắc như có thâm ý.

Diệp Kết Mạn mím môi không nói gì. Trên thực tế, hôn sự này bắt đầu là phá vỡ cuộc sống bình thản của nàng, từ nay về sau bước vào vận mệnh không đoán được nông sâu, suốt ngày phải hoảng sợ. Nếu không có Kỷ Tây Vũ, sợ là nàng đã... Khi phát hiện mình đang suy nghĩ gì, Diệp Kết Mạn mạnh cả kinh, vội vàng hồi phục tinh thần.

Xa phu có kỹ thuật tốt, điều khiển xe hết sức vững vàng. Ước chừng đi được một canh giờ, mặt trời ban trưa đã bắt đầu lên cao. Mấy hộ vệ cưỡi ngựa ngẩng đầu nhìn mặt trời, thì thầm vài câu với nhau. Một người trong đó kéo dây cương, đi lên xe ngựa đầu tiên của Bùi Nghiêu Duẫn, lên tiếng hỏi:

"Đại thiếu gia, đã đến trưa rồi, có cần dùng bữa hay không ạ?".

Trong xe thoáng trầm mặc một lát, thanh âm Bùi Nghiêu Duẫn truyền ra: "Dừng xe."

Dứt lời, xe ngựa đều lục tục ngừng lại.

Diệp Kết Mạn ngồi nghiêm chỉnh ở trong xe, nghe bên ngoài có người đến gọi xuống dùng bữa thì hơi kinh hãi, nhìn Kỷ Tây Vũ bên cạnh đã tự giác hóa thành một làn khói, biến mất trước ngực nàng. Thấy cảnh này, Diệp Kết Mạn vẫn chưa quen, đưa tay muốn xoa, mà đến giữa không trung rồi ngừng lại, đáy mắt hiện lên một tia thẹn thùng. Mặc dù nàng không rõ về Mộc Quỷ Phù hay là chuyện Kỷ Tây Vũ ở trong đó ra sao nhưng nàng luôn cảm thấy được mọi chuyện trước mắt đều vô thanh vô tức dừng trong mắt đối phương. Không kịp cho nàng nghĩ nhiều, An nhi, Thư nhi đã xuống xe trước, xốc màn xe lên vươn tay ra. Diệp Kết Mạn nhìn ngã tư đường phồn vinh, âm thầm hít một hơi thật sâu, nâng váy sải bước xuống xe.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện