[AllTake] Comeback

Chương 151


trước sau

Advertisement

Author: ThatNghiep

"Mẹ kiếp!!! Ai cho mày đụng anh trai tao?!!!"

Taiju cũng ngẩn người, em trai của hắn đã tiếp tục đè lên người rồi đấm xuống mặt Mocchi thêm một đấm toàn lực. Shion đứng gần nhất liền lao đến đấm thẳng vào bên đầu của Hakkai một cái. Bị đánh bất ngờ nên Hakkai không kịp đỡ, chịu một cú đánh đau điếng đến ngã xuống đất.

Thấy trên người Hakkai mặc bang phục Touman, máu nóng của Shion dồn não, hắn gằn giọng: "Mày là Touman?! Tao sẽ giết mày!!!!"

Taiju chưa kịp cản cho em trai hắn, một bóng người nhỏ đã vụt đến rồi xoay người trên không trung. Mái tóc nâu dài bay lượn trong gió, chân tung một cú đá xé gió đá thẳng vào bên đầu Shion, lực mạnh đến mức vang lên tiếng bốp cực to khiến toàn bộ những người cũng phải giật mình.

Bốp!!!

Shion ngã xuống đất. Yuzuha đã nắm lấy tóc thằng khốn xăm hình cọp bên đầu kéo lên rồi dùng tay còn lại đấm thẳng vào mặt đối phương ba phát toàn lực vừa gầm lên giận dữ:

"Ai cho mày đụng em trai tao?!!!!! Mày chết với tao rồi thằng khốn này!!!!!!"

Mocchi bật dậy, tự nhiên bị hai đứa chẳng biết từ đâu ra xuất hiện đánh bại quá mức nhục nhã, hắn điên tiết giơ nắm đấm lên với con nhỏ tóc nâu kia:

"Mẹ mày!!! Con điên nà-...!!!!"

Bốp!!!!

Cú đấm chưa kịp chạm vào mặt Yuzuha đã bị một nắm đấm cực mạnh đánh ngược lại khiến tay Mocchi đau đớn, cùng lúc đó cú đấm của Taiju cũng giáng thẳng vào mặt Mocchi như ý nguyện của hắn. Taiju nghiến răng xách cổ Mocchi lên không trung vừa đấm toàn lực, con ngươi màu vàng co nhỏ như muốn giết người:

"Mày thử đụng em gái tao xem? Tao sẽ giết mày!!"

Taiju đấm Mocchi một trận, Hakkai giữ chặt hai tay của Shion để Yuzuha liên tục sút chân thẳng vào bụng. Khí thế ác liệt như thể máu không rơi đời không nể, ba người máu chiến đến độ cả đám Tenjiku ngẩn người.

Takemichi phì cười, cậu chỉ tay vào ba người kia vừa nói:

"Đó là ba anh em nhà Shiba đó."

Kakuchou đờ mặt một lúc, hắn nhìn ba anh em khủng bố kia rồi lại nhìn thiếu niên tóc đen kia, hoang mang hỏi:

"Là cái gia đình mà mày đánh bại Hắc Long vì bạo lực gia đình đó?"

Rồi ai bạo lực ai vậy? Chứ cả cái gia đình ai cũng quá mức bạo lực luôn ấy!!!

Takemichi gật đầu với Kakuchou, bình thản nói:

"Thấy cách Taiju đang đấm Mocchi không? Hắn từng đấm hai đứa em của hắn y hệt như vậy đó, từ nhỏ đến lớn. Thấy cô gái tóc nâu đó không? Taiju đánh thẳng vào mặt chị ấy mà không chút ngại ngần. Đấm toàn lực, một ngày đánh vô số lần."

Osanai đứng sau lưng Takemichi trợn mắt, Izana khựng người, Kakuchou hoang mang không tin nổi hắn vừa nghe gì.

Mocchi bên kia bị đấm đến máu mũi đầy mặt, mấy giọt máu văng lên mặt mà Taiju vẫn lạnh lùng đánh thẳng tay không ngừng. Bọn họ đúng là đánh người khác cũng vậy... nhưng tưởng tượng đánh em gái đến mức này...

Ran với Rindou nhìn cách tên đầu đinh mặc áo Touman giữ tay Shion để đứa con gái tóc nâu đá vào người, cách thức liên tiếp y hệt như hai anh em bọn hắn, hai người cùng quay đầu.

Takemichi nhận ra ánh mắt của hai anh em, cậu gật đầu: "Chị gái tóc nâu là người đã đứng ra chịu bạo lực thay cho em trai trong nhiều năm..."

Ran chớp mắt, Rindou mím môi, lại quay đầu nhìn hai chị em kia đang hợp lực đấm Shion. Kakuchou nuốt nước bọt, cũng nhìn cô gái tóc nâu đầy ngưỡng mộ.

Nhớ về những chuyện cũ, Takemichi vô thức thở dài:

"Rồi em trai thì thấy chị gái chịu đựng mới phát điên. Cả hai chị em đều căm thù anh trai, muốn cầm dao giết anh trai để kết thúc bạo hành. Còn anh trai thì chỉ biết bản thân, xem bạo lực là yêu thương, hoàn toàn không có khái niệm thương cảm."

Hanma nhớ đến chuyện Kisaki kể, hắn im lặng quan sát ba anh em quái vật bên kia. Vậy là quá khứ hắn không tham gia vào trận đánh đó...

Nhớ đến đêm Giáng sinh cùng đám Touman đánh lộn một trận với đám Hắc Long, người hầu nhỏ của hắn cầm dao đâm người liên tiếp doạ hai chị em kia một trận, Hanma vô thức phì cười.

... Lần này vẫn vui hơn.

Kisaki cúi đầu, đây là khác biệt giữa hiện tại với kí ức của hắn. Ký ức... hắn để người này bị đánh một trận... hắn đã định để Taiju giết người này...

Hắn đã... phản bội người này.

Kisaki ngẩng đầu hướng thiếu niên tóc đen kia, đối phương nhạy cảm nhận ra ánh mắt của hắn ngay tức khắc, hơi nghiêng đầu nhìn hắn tò mò, sau đó đôi mắt xanh kia ánh lên ý cười. Trái tim Kisaki vọt lên tới họng, hắn hoảng loạn quay đầu sang chỗ khác, đầu nóng bừng muốn hỏng.

Nhớ cách ba anh em bảo vệ nhau như lúc nãy, trong lòng Takemichi như nở hoa, cậu nhìn quanh một vòng như muốn thu hút chú ý về bản thân, hứng khởi nói:

"Nhưng bây giờ ba anh em đó lại bảo vệ nhau... Tao đã làm được điều đó đấy. Giỏi không?"

Đối phương hơi ngẩng mặt lên cao mà nở một nụ cười rạng rỡ, hai má đỏ bừng vì kích động, trong mắt sáng lấp lánh đầy tự hào, dường như có cái đuôi nhỏ đang lắc qua lắc lại vui vẻ vô cùng. Giọng nói khi hỏi hai chữ "giỏi không" vô thức cao lên đầy tự hào hãnh diện khi khoe chiến tích của bản thân với người khác.

Cả đám đứng đó đờ mặt, phút sau đã vội quay đi hít một hơi thật sâu, cả người rần rần muốn phát điên. Không kể Tenjiku hay Hắc Long, nội tâm ai nấy đều đã gào thét ôm tim gục ngã, chỉ hận không thể đem người về nhà giấu đi.

Lúc này mới để ý một đám bại binh của Hắc Long, Hakkai quan sát cái tên bị hắn giữ tay mặc áo đỏ, bang phục ghi Tenjiku... Hắn ngẩng đầu, ở phía bên kia có những người mặc bang phục khác với đám đàn em kia, con ngươi Hakkai co nhỏ.

Kisaki, Hanma, Mutou...

Những người đã rời Touman đều mặc bang phục Tenjiku.

Và một người nổi bật giữa Tenjiku khi mang lệch màu trên dưới, nụ cười của người kia có chết hắn cũng nhận ra. Hakkai nhìn bộ bang phục màu đỏ đến chói mắt kia, đối phương bình thản đối mắt với hắn, mái tóc nhuộm đen và người thì gầy hẳn, chỉ có đôi mắt đó là vẫn sáng như cũ.

Takemichi mỉm cười: "Chào... Lâu rồi không gặp, Hakkai."

Hakkai bỏ tay khỏi Shion rồi đứng dậy, cả người nóng bừng vì kích động, mấp máy môi vài lần mới dám gọi tên người hắn thầm nhớ thương:

"Takemichi..."

Nhớ ra chuyện người này bỗng biến mất, Hakkai mở to mắt vội gào lên:

"Takemichi!!!! T-Touman... Mikey vẫn tìm mày!!! Taka-chan, mọi người đều đang tìm mày!!!"

Takemichi hơi khựng người, đôi mắt tím nhạt của Izana tối tăm, chỉ hận không thể giết chết thằng khốn Touman kia ngay tức khắc. Ran với Rindou vừa nghe "Taka-chan" liền cười lạnh một tiếng.

Hakkai không để ý những kẻ xung quanh, hai bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng, trong mắt chỉ còn hình ảnh của người kia. Đối phương à một tiếng, đôi mắt xanh chẳng còn chút ý cười, cái nhìn xa lạ khiến Hakkai như rơi vào hầm băng, giọng nói bình thản:

"Thì sao? Tao đã rời Touman rồi."

Hakkai sững sờ, đầu óc hắn trắng xoá, vô thức bước đến muốn nắm lấy hai vai người kia mà hỏi rốt cuộc tại sao lại rời Touman, tại sao lại biến mất, tại sao lại ở cùng một đám người lạ...

Tại sao lại lạnh lùng với hắn đến vậy?

Rõ ràng mới năm mới... cả đám còn cùng vui cười kia mà...

Thấy cái tên mặc bang phục Touman chạy đến, con ngươi tím của Ran với Rindou tức khắc co nhỏ, hai anh em cùng lúc đứng chắn trước Takemichi. Izana và Kakuchou đứng cạnh cũng u ám dần đi, dường như chỉ cần người đến liền đánh một trận.

Takemichi đối mắt với Hakkai, lạnh giọng nói: "Nếu mày muốn hỏi tại sao thì không cần. Đừng có nhắc Touman với tao nữa Hakkai. Nói lại với đám đó luôn đi, toàn là làm chuyện phiền nhiễu. Để tao yên đi."

Từng lời như gai đâm và tim, Hakkai mấp máy môi, hai mắt đã đỏ hoe, bước thêm một bước nữa thì đôi mắt xanh kia tràn ngập giận dữ với hắn, đối phương gằn giọng:

"Hakkai, đừng để tao điên lên."

Hakkai siết chặt nắm đấm, móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay đến đỏ bừng, thế nhưng hắn cũng không còn ý định bước đến gần nữa. Hướng Taiju ở bên kia vẫn đang đánh nhau cùng Mocchi, Takemichi quát lớn:

"Taiju!!! Ngưng đánh ngay! Mày đánh người của Tenjiku quá mức thì Hắc Long cũng không còn đâu!!!"

Taiju khựng người, hắn nghiến răng đấm văng Mocchi đi rồi lui về sau. Takemichi trừng mắt với Shion đang muốn đánh nhau với Yuzuha:

"Mày nữa Shion, quay về ngay cho tao!"

Nắm đấm Shion cứng đờ giữa không trung, Yuzuha đang thủ thế đỡ đòn cũng ngẩn người nhìn cái tên đang máu chiến cực độ bỗng cụp đuôi rồi đi nhanh về phía đám người mặc áo đỏ, một lời cũng không phản bác.

Yuzuha ngơ ngác nhìn người tóc đen bên kia, hoá ra ông anh trai nói thật. Đối phương mới đó còn đang u ám tuyệt vọng đến mức tưởng như đã chết lặng, vậy mà chỉ vài ngày đã nắm trong tay cả một bang khác, không phải là một bang tép riu mà là một bang có thể đánh bại cả Hắc Long...

Hakkai cũng ngẩn người một lúc lâu. Chợt nhớ ra những gì Kisaki từng nói trước toàn thể Touman, hắn quay đầu, hướng Kisaki đang bình thản đứng ở một góc mà gằn giọng:

"Kisaki!!! Mày là người khởi xướng chuyện này? Mày đã luôn muốn huỷ hoại Touman, bây giờ mày định làm cái quái gì vậy?"

Kisaki cười lạnh mà không đáp. Hai mắt Hanma thì sáng rực, miệng lẩm bẩm điều gì đó chỉ có mình hắn nghe được. Hakkai chỉ nhận được ánh mắt khinh thường liền nổi điên lên nổi gân đầy trán, hắn quay sang trừng mắt với Mutou:

"Cả mày nữa Mucho!!! Mày phản bội Touman?!!"

Gương mặt Mutou lạnh băng, hắn từng bước đi đến. Cả hắn lẫn Hakkai đều cao như nhau, thế nhưng về mặt khí thế thì Mutou trội hơn hẳn.

Từ ngày Takemichi xuất hiện, Mutou dần thân cận với những người trong Touman nên Hakkai cũng suýt quên mất tên này từng là đội trưởng đội năm, đội đặc biệt chuyên xét xử những kẻ phản bội Touman... ngay cả Mitsuya cũng phải nhượng bộ ba phần.

Tàn nhẫn và lạnh lùng từng là hai tính từ dành cho Mutou.

Con ngươi Hakkai co nhỏ trước ánh mắt vô cảm của đối phương, hai tay vô thức hơi run lên. Mutou nghiêng đầu:

"Tao? Phản bội? Tao đã rời Touman rồi... Mày không nhận ra những người sau lưng tao là ai sao?"

Hakkai ngẩn người một lúc, hai anh em Haitani, Madarame Shion... Hắn ngập ngừng:

"S62..."

Mutou lạnh giọng nói tiếp: "Trước khi gặp Mikey, tao vốn dĩ đã trung thành với Izana... Tao là người của thế hệ của S62, tao vốn là thành viên tạo lập của Tenjiku."

Hakkai mở to mắt, đầu óc lùng bùng như rơi vào đống bùn đặc. Nhưng hắn không rõ về mỗi quan hệ phức tạp giữa các thế hệ trước, trong đầu chỉ còn hình ảnh thiếu niên tóc đen kia đang khoác trên mình một bộ bang phục màu đỏ... bang phục không phải của Touman...

Trên trán nổi gân, Hakkai gầm lên: "Tại sao Takemichi lại ở đây? Rốt cuộc bọn mày định làm gì?!!!"

Mutou chậc lưỡi, tức khắc đấm mạnh vào mặt Hakkai một cái khiến hắn ngã ra đất. Cái danh đội trưởng mạnh nhất của Touman thật sự không phải là nói quá, lực đánh khủng khiếp đến mức hắn tưởng như Taiju vừa dùng một đấm toàn lực.

Đầu óc Hakkai choáng váng, tầm mắt cũng hỗn loạn vì sức lực quái vật của Mutou. Yuzuha ở bên kia muốn bảo vệ em trai liền bị Taiju giữ tay lại, cô muốn giãy ra thì Taiju đã nhíu mày:

"Đây là việc giữa Tenjiku và Touman. Mày đừng có nhảy vào chịu trận!"

Yuzuha bỗng ngơ ngác nhìn ông anh trai, cô hoang mang tìm kiếm Inui và Koko, phát hiện cả hai người đó đều bình tĩnh. Trong đầu vừa nảy ra một ý nghĩ, tim Yuzuha như ngừng đập, hướng ánh nhìn về người tóc đen nổi bật nhất giữa dàn người áo đỏ kia.

Mutou xách cổ áo Hakkai lên, lại đấm thêm một đấm nữa vào mặt vừa lạnh giọng nói:

"Thế hệ S62 cũng 18 tuổi rồi. Bọn tao không còn hứng thú với băng đảng đua xe như lũ oắt con bọn mày..."

Máu mũi chảy xuống bên môi, Hakkai cố nghiến răng chịu đau. Mutou xách cổ áo Hakkai lên đối mắt với hắn, cái vẻ vô cảm khác hẳn với những lần ở nhà Takemichi cùng xem phim, cái dáng vẻ như thể tên điên này đã sẵn sàng cho việc giết người khiến tim Hakkai không khỏi run lên.

Giọng nói đều đều của Mutou vang lên: "Sức mạnh của S62, tài lực của Kokonoi, bộ não của Kisaki... và sức hút của Hanagaki... Chỉ cần tận dụng được điều đó sẽ tạo ra "tổ chức tội phạm mạnh nhất"..."

Tổ chức tội phạm mạnh nhất?

Hakkai sững sờ, dường như chẳng thể tin nổi bản thân vừa nghe gì.

Sức hút của Hanagaki...

Hakkai nghiến răng, vị tanh của máu nơi đầu lưỡi làm hắn như phát điên lên: "Đó là lý do bọn mày ép Takemichi qua Tenjiku?!!!"

Khoé môi Mutou bỗng nhếch lên, hắn thả mạnh Hakkai xuống đất rồi đứng dậy, dáng vẻ cao ngạo từ trên cao nhìn xuống như đang nhìn một kẻ thấp kém:

"Hanagaki đã tự lựa chọn Tenjiku."

Hakkai ngẩn người, hắn cố chống tay lên đất để tìm người kia, cuối cùng lọt vào mắt chỉ là hình ảnh người đó đang cười nói thoải mái với những kẻ mặc áo đỏ bên cạnh. So với Kisaki vẫn còn xa cách đứng một góc với Hanma, người kia thân thiết với hai anh em Haitani, kẻ mang sẹo dài trên đầu và kẻ tóc trắng có vẻ là tổng trưởng Tenjiku như thể đã quen biết từ lâu trước đó.

Nhận ra ánh mắt của hắn, đối phương hơi nghiêng đầu. Hai mắt Hakkai đỏ hoe, hắn nhớ người này từng đứng trước Touman nói về một bang bảo vệ người vô tội, trước mặt anh trai hắn nói về một bang mà mọi người có thể thân thiết ở cạnh nhau trong tương lai...

Tổ chức tội phạm mạnh nhất là cái gì cơ chứ?

Hai tuần tìm kiếm trong tuyệt vọng, bỗng dưng gặp lại đã là kẻ thù của nhau. Đống cảm xúc hỗn loạn như đang hành hạ hắn, cổ họng Hakkai nghẹn ắng:

"Takemichi... Tại sao mày lại chọn Tenjiku?"

Izana cũng im lặng chờ đợi, đúng hơn là toàn bộ Tenjiku cùng chờ đợi câu trả lời kia. Takemichi à một tiếng, thoải mái đáp:

"Thì mày quên tao đã muốn rời Touman từ sau trận Valhalla rồi sao? Tao vốn dĩ đã muốn rời đi lâu rồi mà bọn mày cứ níu kéo mãi đến phiền."

Hakkai chớp mắt, hốc mắt đã đầy nước, mười đầu ngón tay run lên trên nền tuyết trắng. Vậy mà người kia chỉ thản nhiên nói tiếp:

"Còn tại sao là Tenjiku... thì đơn giản là vì ở đây có những người tao muốn ở bên cạnh."

Izana đờ người, hắn chăm chú nhìn người bên cạnh đến quên cả hít thở, trái tim đập nhanh đến điên cuồng. Kakuchou nuốt nước bọt, hắn bối rối quay đầu sang chỗ khác. Mutou vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhưng đáy mắt đã ánh lên ý cười. Hai anh em Haitani cùng nhếch môi cười thoả mãn.

Hakkai đảo mắt trái phải, nhớ ra điều gì đó mà run giọng:

"M-Mày đang... đang diễn thôi đúng không...?"

Khựng người một chút, Takemichi phì cười: "Lần này không phải diễn đâu... Việc tao ở lại Touman chỉ cản trở mục đích của tao thôi."

Nhìn bang phục màu đen của Touman, nụ cười trên gương mặt dần biến mất, Takemichi đút hai tay túi áo rồi quay lưng rời đi, lạnh nhạt bỏ lại một câu:

"Tao sẽ thực hiện được điều tao muốn, bất kể giá nào."

Tuyết trắng rơi xuống như một cơn mưa bất chợt, Sanzu cầm dù che cho thiếu niên tóc đen, Osanai nghiêm túc đi theo sau. Hai mắt Izana sáng lên đầy thoả mãn, hắn quay đầu cười nhạt với Hakkai đang quỳ trên đất, rõ là đang cười nhưng đáy mắt tím nhạt kia chỉ có sát khí khủng bố khiến Hakkai rùng mình.

"Nói với Mikey rằng tao sẽ nghiền nát nó. Tenjiku sẽ huỷ diệt Touman... sớm thôi."

Izana nói xong liền đi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện