Ái Phi Thỉnh Bớt Giận

Chương 25


trước sau

Advertisement

Giải quyết Tần Tử Long vậy kế tiếp đương nhiên là đến Thiều Khang.

Đang ở trong phủ nhàn nhã uống trà Trương Diệu Dương nghe hạ nhân bẩm báo lại khóe miệng hơi giơ lên.

Cảnh Thịnh sau khi hạ triều liền đi Nuôi Tâm Điện, cự tuyệt gặp bất cứ ai. Thiều Khang nhiều lần muốn cầu kiến đều bị cự chi ngoài cửa, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi.

Trong khoảng thời gian ngắn về chuyện Tần tướng quân thông đồng với địch bán nước truyền ra cả hoàng thành, tốc độ lan truyền như vậy không khỏi quá nhanh đi. Kẻ địch càng là nóng vội lại càng dễ dàng lộ ra dấu vết, Cảnh Thịnh đương nhiên sẽ không thật sự cho rằng Tần Tử Long sẽ phản bội Đại Lăng, nhưng Tần Diệp chỉ chứng đối với hắn phi thường bất lợi.

Tần Diệp rốt cuộc đang làm cái gì?

"Hoàng Thượng có hay không ở trong phòng." Thiều Yên Nhiên mang cung nữ đi vào Nuôi Tâm Điện, nghe nói Hoàng Thượng đem mình nhốt ở trong Nuôi Tâm Điện cũng không dùng bữa, ngay sau đó tự mình mang theo chút thức ăn đến tìm nàng.

Về chuyện Tần Tử Long nàng cũng nghe nói, ngay cả chỗ của thái hậu cũng là giận tím mặt.

Chỉ là thái hậu luôn đứng về phía Tần Tử Long cùng Thiều Khang, nhưng lần này thái độ lại đột nhiên tương phản.

"Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng đúng là ở trong phòng." Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt cũng bị Cảnh Thịnh nhốt ngoài phòng.

"Hoàng Thượng, là thần thiếp, thỉnh Hoàng Thượng mở cửa."

Cảnh Thịnh đang suy nghĩ ngẩn người lại nghe được tiếng của Thiều Yên Nhiên, ai nha, lúc này cũng qua bữa trưa rồi, mình cũng là đói bụng, tuyệt đối không thể làm Yên Nhiên lo lắng.

Ngay sau đó vội vàng đứng dậy mở cửa ra, lại thấy Thiều Yên Nhiên có chút lo lắng nhìn mình.

"Yên Nhiên, trẫm không có việc gì." Hướng tới như bình thường thoải mái cười cười.

Thiều Yên Nhiên lúc này nhìn thấy Cảnh Thịnh mới an tâm, phụ thân nhiều lần muốn cầu kiến Cảnh Thịnh đều bị cự tuyệt, đành phải đến cầu mình. Thiều Yên Nhiên tuy đáp ứng, nhưng chuyện này vẫn là phải nhìn Cảnh Thịnh thái độ.

Để cho cung nữ đem chén dĩa đặt xuống rồi rời khỏi, lúc này trong điện chỉ còn lại có Thiều Yên Nhiên cùng Cảnh Thịnh hai người. Đối với một bàn công văn Cảnh Thịnh cũng là đem chúng bỏ sang một bên.

"Hoàng Thượng là vì chuyện của Tần tướng quân mà lo lắng sao?"

"Về chuyện của Tần Tử Long quả thật quá đột nhiên, trước kia Thái Thiên Hữu cũng đã ở trước mặt trẫm tố cáo Tần Tử Long, khi đó trẫm vẫn chưa để ý tới mà đem Thái Thiên Hữu mắng một trận, mẫu hậu từng nói qua trẫm phải tin Tần Tử Long. Hiện giờ Đại Lăng có thể dựa vào đó là phụ thân ngươi cùng Tần Tử Long." Cảnh Thịnh nói thành thật nhìn Thiều Yên Nhiên.

"Phụ thân cùng Tần tướng quân cũng là phải làm, thân là Đại Lăng thần dân, đương nhiên phải vì quân cố gắng sức lực. Ngay cả như vậy nhưng ưu khuyết điểm cũng không thể cùng chống lại. Nếu Tần tướng quân thật sự làm chuyện này Hoàng Thượng lại quyết định như thế nào?"

"Yên Nhiên cũng cho rằng Tần Tử Long thật sự phản bội Đại Lăng sao?" Tiểu hoàng đế lại nhíu mày.

Thiều Yên Nhiên lắc đầu.

"Này chỉ là một giả thiết, phụ thân đối với Tần tướng quân hiểu rõ, Tần tướng quân chính là người nặng tình nặng nghĩa, lúc tiên hoàng tại vị đã tin tưởng hắn, hắn yên lặng đỡ lấy Đại Lăng nhiều năm như vậy, nếu muốn động thủ làm sao chờ lâu như vậy, thần thiếp chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc." Thiều Yên Nhiên cũng là nghe Thiều Khang nói.

"Yên Nhiên cũng thấy được kỳ quặc sao? Nhưng Tần Diệp hành động lại là thế nào, nếu Tần Tử Long quả thật oan uổng vậy Tần Diệp mục đích lại là gì? Người hắn vu oan nhưng lại là thân sinh phụ thân của hắn."

Nói đến Tần Diệp hai người đều có chút suy nghĩ.

"Mà nay chỗ mẫu hậu cũng là thái độ khác thường, nàng cho tới nay đều tín nhiệm Tần tướng quân nhưng tại sao lần này lại không tin hắn." Cảnh Thịnh đối với thái hậu chuyển biến cũng là nghi hoặc.

"Ở trong triều đình này không có cái gọi hoàn toàn tín nhiệm." Thiều Yên Nhiên nói.

Hai người trầm mặc không lên tiếng.

Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao Cảnh Thịnh không muốn làm hoàng đế, ở địa vị cao không một bằng hữu, ngươi sẽ luôn hoài nghi người tiếp cận ngươi có hay không dụng tâm kín đáo, lại sợ công cao đắp chủ có một ngày phản chiến.

Cảnh Thịnh nắm tay Thiều Yên Nhiên thật chặt.

"Mặt kệ chuyện gì xảy ra, ta cũng đều tin tưởng ngươi, tin vô điều kiện."

Thiều Yên Nhiên cười nhìn Cảnh Thịnh, nghiêng người ở trên mặt nàng hôn một cái.

"Mặt kệ xảy ra chuyện gì ta đều ở bên cạnh ngươi, sẽ không rời bỏ."

Cảnh Thịnh có loại dự cảm, tương lai phải đối mặt chính là một trận cực đại âm mưu. Nhưng chỉ cần Yên Nhiên ở bên cạnh mình, như vậy lại có gì phải sợ hãi.

Mị Hương Lầu gian phòng lầu hai, Tần Diệp một người uống rượu. Hiện giờ phụ thân bị áp bỏ tù, cả binh quyền cũng rơi vào tay mình, vốn hẳn là nên vui vẻ, nhưng tại sao trong lòng khó chịu như vậy.

Cửa lại bị mở ra, một thân bạch bào Trương Diệu Dương cười đi đến.

"Chúc mừng Tần tướng quân, hiện giờ đã là toại nguyện a."

Tần Diệp suy nghĩ không thèm nhìn người trước mắt, tiếp tục một ly rồi một ly uống rượu.

Trương Diệu Dương cũng không tức giận.

"Tần tướng quân không cần tự trách, phụ thân ngươi trăm đắng ngàn cay vì Cảnh gia thủ tốt giang sơn này, nhưng Cảnh gia lại như thế nào đối xử với ngươi. Phụ thân ngươi nhìn không rõ cũng đã đành, ngay cả ngươi còn nhìn không rõ ràng sao? Hiện giờ Cảnh Thịnh Tiểu hoàng đế kia cùng nữ nhân ngươi yêu tình nồng ý mật, lúc này ngươi lại phải ở đây mua say, tội gì chứ. Chỉ cần có quyền lực thứ ngươi mất đi đều đem hết thảy đoạt lại, phụ thân ngươi đương nhiên cũng sẽ bình yên vô sự."

Tần Diệp lười cùng hắn vô nghĩa.

"Chúng ta chẳng qua là quan hệ hợp tác, chuyện ân oán giữa ta cùng với Cảnh Thịnh ngươi đáp ứng với ta phải để ta cùng hắn giải quyết, ngươi cũng đừng quên."

"Ta chỉ là muốn giúp Tần tướng quân ra phần lực thôi, chỉ cần Tần tướng quân không phá hư kế hoạch của ta đầu của Cảnh Thịnh chính là của ngươi."

Tần Diệp vỗ trán: "Tốt xấu gì hắn cũng là của ngươi thân cháu, không ngờ ngươi còn muốn đưa hắn vào chỗ chết."

"Ai bảo hắn là con trai của Cảnh Dật, Cảnh Dật thiếu ta thì phải đến đòi hắn, còn Đại Lăng giang sơn này đương nhiên cũng là vật trong bàn tay của ta. Đến lúc đó Tần tướng quân đã có thể cùng ta cùng ngồi cùng ăn, chẳng phải rất vui vẻ sao?"

Tần Diệp cười nhạo: "Đối với giang sơn này ta cũng không có hứng thú, ta chỉ cần Thiều Yên Nhiên."

"Ha ha ha, mỗi người một chí hướng."

Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên đang sắp đi ngủ, Tiểu Lí Tử vội vàng chạy vào Ngưng Hòa cung, như có thiên đại việc gấp.

"Hoàng Thượng, không tốt." Ở trước mặt Cảnh Thịnh quỳ xuống nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh Thịnh hỏi.

"Là Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân đang trên đường hồi phủ bị thích khách ám sát, đang rất nguy kịch." Tiểu Lí Tử một đường chạy tới đầu đầy mồ hôi.

"Là phụ thân" Sau khi Thiều Yên Nhiên nghe xong chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trắng xóa, là phụ thân gặp chuyện.

Cảnh Thịnh cũng là khiếp sợ: "Nhanh, mau mời thái y đi phủ Thừa tướng."

Lại vội vàng đỡ lung lay sắp đổ Thiều Yên Nhiên nói: "Yên Nhiên chớ lo lắng, chúng ta lập tức đi phủ Thừa tướng."

Chờ lúc đám người hoàng đế đi vào phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng sớm đã tan nát.

Tống thái y trước một bước theo tới, thấy hoàng đế đến đang muốn hành lễ.

"Thái y cứu người quan trọng hơn."

Thiều Yên Nhiên nhìn thấy phụ thân mình sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, bên cạnh đống y sam đầy máu, không khỏi bắt đầu hơi run rẩy. Mẫu thân ở lúc nàng còn rất nhỏ đã bệnh chết, mình cùng tỷ tỷ là phụ thân một tay nuôi lớn, Thiều Khang phân lượng ở trong lòng Thiều Yên Nhiên cũng có thể tưởng tượng.

Cảnh Thịnh biết Thiều Yên Nhiên tâm tình nhưng lại không biết như thế nào an ủi, chỉ có thể ôm thật chặt Thiều Yên Nhiên thân thể đang run rẩy, một mặt dặn dò thái y nhất định phải chữa khỏi cho Thiều Khang.

Trải qua một phen cứu chữa, Thiều Khang cuối cùng từ đường chết được kéo trở về.

Tống thái y lau trên trán mồ hôi.

"Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương yên tâm, Thừa tướng đại nhân đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương khá nặng, nhất thời Thừa tướng đại nhân còn chưa có thể thanh tỉnh."

Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhởm:

"Làm phiền thái y."

"Đây là thần nên làm."

Đang êm đẹp tại sao sẽ có thích khách, đương triều Thừa tướng gặp chuyện đúng là đại sự, Cảnh Thịnh muốn tự điều tra cái chuyện kỳ quặc này.

Thiều Yên Nhiên phải ở lại phủ Thừa tướng chăm sóc Thiều Khang, Cảnh Thịnh phái thân binh 24 giờ nghiêm mật bảo vệ Thừa tướng cùng hoàng hậu an toàn.

Ngày ấy Thiều Khang cưỡi xe ngựa ở trên đường hồi phủ, không biết từ đâu lao tới một đám hắc y bịt mặt lập tức hướng về phía xe ngựa, như là có chuẩn bị mà đến.

Hộ vệ Thiều Khang quấn lấy chiến đấu nhưng lo ngại quả bất địch chúng*, cuối cùng Thiều Khang cũng bị trọng thương.

*(Ít người không chống lại số đông).

Nếu không phải vì thị vệ khác trong phủ Thừa tướng nghe được bên ngoài có tiếng đánh nhau mang người ra tới, e rằng hiện tại Thiều Khang cũng đã cùng diêm vương gia chơi cờ rồi.

Hiện tại Thiều Khang bị trọng thương hôn mê, Tần Tử Long lại do tội thông đồng với địch bán nước ở trong ngục, Cảnh Thịnh lại là mất đi hai đại thần quan trọng nhất trong triều.

Sự việc tựa như càng lúc càng phức tạp.

Nhưng ở lúc việc này còn chưa hoàn toàn biết nên như thế nào thì thái hậu bên kia lại để cho Cảnh Thịnh có một vấn đề khó khăn không nhỏ.

"Mẫu hậu ý là nói để cho cậu một lần nữa trở lại trong triều?" Cảnh Thịnh không biết tại sao thái hậu phải nhắc tới chuyện này.

"Hiện giờ Thiều Khang bị trọng thương, Tần Tử Long lại ở trong ngục, triều đình bất ổn cần phải có một người ra mặt ngăn chặn. Huống chi đối với năng lực của Diệu Dương tất nhiên là có thể hóa giải nguy cơ này."

Thái hậu ý là Trương Diệu Dương tốt xấu gì cũng là cậu Cảnh Thịnh là thân nhân, tất nhiên là một người chọn lựa tốt. Hơn nữa ở nhiều năm trước, Trương Diệu Dương ở trong triều địa vị cũng không thua gì Thiều Khang cùng Tần Tử Long, nếu để hắn trở về các đại thần cũng sẽ không có ý kiến.

"Là cậu muốn ngài nói như vậy sao?" Cảnh Thịnh cau mày hỏi.

"Không, hắn cũng không đề cập qua chuyện này, là ai gia tự mình cho rằng như vậy. Nhìn xem ai gia tín nhiệm Tần Tử Long như vậy không ngờ hắn làm ra chuyện như vậy, hiện giờ cũng chỉ có cậu ngươi một người thân, lúc trước là tiên hoàng hiểu lầm cậu ngươi, hắn mới có thể bị đi Tam Thục hiện giờ hắn trở về hơn nữa đối với chuyện trước kia chính là chuyện cũ sẽ bỏ qua, ai gia còn nghĩ nên như thế nào bù đắp cho hắn, hiện nay lại xảy ra chuyện như vậy, ai! Ta không muốn Đại Lăng cơ nghiệp bị hủy ở trên tay của ngươi ta."

"Mẫu hậu nghĩ không khỏi quá mức nghiêm trọng đi, còn chuyện của Tần tướng quân, việc này còn chưa điều tra rõ nguyên nhân không thể kết luận hắn phản chúng ta. Còn cậu, trẫm phải suy nghĩ, dù sao hắn rời khỏi triều đình nhiều năm như vậy đối với trong kinh sự vụ đã không hiểu biết, mặc dù để hắn một lần nữa chủ sự vẫn khó tránh khỏi bị người võ mồm. Huống chi chuyện trong triều trẫm sẽ tự mình giải quyết, mẫu hậu không cần bận tâm." Đối với người cậu này Cảnh Thịnh hiểu biết quá ít, trước kia đều bình an vô sự, tại sao hắn đến sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Một khi đã như vậy, Hoàng Thượng tự mình suy nghĩ đi, ai gia chỉ hy vọng ngươi đừng bạc đãi cậu ngươi."

"Nhi thần hiểu rõ, mẫu hậu cũng nhiều chút nghỉ ngơi, chuyện trong triều này nhi thần sẽ xử lý thỏa đáng." Cảnh Thịnh lại thỉnh an rồi rời đi Phượng Minh cung.

Hiện giờ Cảnh Thịnh quả thật phải một đầu hai lớn, đáng tiếc Thiều Yên Nhiên trở về chăm sóc Thiều Khang không ở bên cạnh mình, hiện giờ ngay cả một người thương lượng đều không có. . Truyện Mỹ Thực

Tại lúc nàng bước nặng nhịp bước trở lại Ngưng Hòa cung phát hiện lúc này Thiều Yên Nhiên lại đang ở đây.

"Yên Nhiên không phải trở về chăm sóc nhạc phụ đại nhân sao?"

"Chỗ Phụ thân có tỷ tỷ, Hoàng Thượng ngươi chớ để lo lắng." Thiều Yên Nhiên đột ngột trở về làm Cảnh Thịnh vốn buồn bực tâm tình tốt lên không ít.

"Nhạc phụ đại nhân hiện tại như thế nào? Có tỉnh không?" Cảnh Thịnh quan tâm hỏi.

"Thần thiếp hồi cung tất nhiên là muốn cùng Hoàng Thượng nói chuyện này." Thiều Yên Nhiên liếc một ánh mắt, các cung nữ cùng thái giám cũng từng người một lui ra.

Ngày hôm sau hoàng đế cùng hoàng hậu đi vào thái hậu Phượng Minh cung, Cảnh Thịnh đáp ứng chuyện hôm qua của thái hậu, đáp ứng để Trương Diệu Dương trở lại triều đình.

Đối với một thay đổi như vậy, có chút ít đại thần đương nhiên là phản đối, nhưng hoàng đế cố ý như thế phản đối nữa cũng chỉ là vô dụng. Có điều một chuyện không ngờ, lần này phản đối kịch liệt nhất lại là Thái Thiên Hữu, hắn thậm chí tại triều lớn tiếng nói thẳng trước đây hoàng chi kì này Trương Diệu Dương đó là kiêng kị nhân vật, tiên hoàng sở dĩ đuổi hắn đi Tam Thục đương nhiên là có tiên hoàng lý do, hiện giờ để hắn trở lại hoàng thành trở lại triều đình không hợp lý.

Cảnh Thịnh nói Thái Thiên Hữu quá mức cổ hủ, việc này đã định không chuyển đổi.

Thái Thiên Hữu đành phải phẫn nộ lắc đầu.

Trương Diệu Dương cũng không nghĩ đến kế hoạch của chính mình sẽ tiến hành thuận lợi như thế, chẳng lẽ quả thật ông trời có mắt. Mình trăm đắng ngàn cay rốt cuộc cũnh sắp thành công. Cảnh Dật, ta nhanh chóng sẽ cầm lại những thứ thuộc về ta.

Trương Diệu Dương từ ngực lấy ra một khối cẩm khăn, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu, hắn si ngốc đối với cẩm khăn nói:

"Khanh nhi, nhanh chóng ta sẽ báo thù cho ngươi."

Trong triều đại thần đều là đầu tường cây cỏ*, hiện giờ ai đắc thế đương nhiên liền lấy lòng người đó, hoàng đế ban cho Trương Diệu Dương phủ viện Lạc Thành, tặng lễ đã lập tức nhanh đến.

*(Gió chiều nào theo chiều đó).

Lo ngại Thiều Khang vẫn chưa thanh tỉnh, về Tần Tử Long án kiện cũng vì một việc bị gác lại, Cảnh Thịnh càng muốn tìm ra chân tướng trước mắt cản trở lại càng nhiều.

Trương Diệu Dương trở về còn không đến một tháng trong triều đã có một lực lượng thuộc về hắn, năng lực mạnh thật là khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Kỳ thực những người này đều là Trương Diệu Dương trước kia đã sắp xếp tốt, hắn tài giỏi các loại lợi dụng, giỏi về tâm kế, ngay cả thái hậu cũng cực kỳ tín nhiệm hắn.

Mấy ngày nay Cảnh Thịnh cũng mặc kệ trong triều biến hóa, cả ngày cùng Thiều Yên Nhiên chơi đùa đến hoa viên đi dạo. Hi hi ha ha bộ dạng lại như trở về với trước vậy.

Trong triều lớn nhỏ sự vụ hiện giờ cũng do Trương Diệu Dương một tay xử lý, Cảnh Thịnh sẽ luôn nói:

"Trước có mẫu hậu, nay có cậu, trẫm thật là rất may mắn!"

Hoàng đế vẫn là như trước kia tiêu dao tự tại hoàng đế, kể từ đó, các đại thần ý kiến cũng rất là lớn. Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng đã bắt đầu hăng hái cố gắng, không ngờ vẫn là như vậy bộ dạng, thật là thất vọng tột cùng. Ngẫm lại Đại Lăng mấy năm nay có mấy người hoàng đế giống hắn như vậy, chỉ hy vọng Đại Lăng chớ để hủy ở trên tay của hắn.

Trong triều đại thần càng là bất an, Trương Diệu Dương lại càng là cao hứng.

Hiện giờ hắn đã khẩn cấp một khắc cũng không muốn đợi nữa, Cảnh Thịnh căn bản không xứng làm hoàng đế. Đã nhiều ngày người hắn sắp
Advertisement
xếp ở bên cạnh hoàng đế mỗi ngày bẩm báo Hoàng Thượng cả ngày cùng Hoàng hậu nương nương tận tình hưởng lạc, cũng không có chỗ gì không ổn.

Xem ra ta thật là đánh giá quá cao ngươi rồi.

Lúc trước Trương Diệu Dương còn có chút băn khoăn, cho rằng Cảnh Thịnh có thể hay không là đùa giỡn gì động tác che mắt, nhưng nhìn theo hiện giờ tình thế căn bản không cần thiết, hiện giờ ra tay chính là tốt nhất thời cơ.

Một người nửa sống nửa chết nằm trên giường, cùng một tù nhân. Xem hiện tại ngươi còn lấy cái gì cùng ta đấu.

Mấy ngày sau khi đó là thái hậu ngày sinh, đương nhiên chúc mừng nghi thức cũng là giao cho Trương Diệu Dương một tay bày ra, năm đó tỷ tỷ thấy chết mà không cứu, Khanh nhi chết đương nhiên cũng coi như nàng cũng có một phần.

Thái hậu ngày sinh mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, biểu diễn ca múa dị thường sung sướng. Hoàng đế cùng hoàng hậu cũng là bồi ở thái hậu hai bên trái phải, làm hoàng gia gánh hát đương nhiên cũng là phải ở thái hậu ngày sinh hết lòng biểu diễn, lần này còn sắp xếp tiết mục mới biểu diễn làm lễ mừng thái hậu.

Khi Điệp Y mạn diệu dáng người xuất hiện ở trên sân khấu, dưới đài chúng đại thần đều hoan hô ủng hộ, nghe nói Vân Lai gánh hát Điệp Y tư sắc trác tuyệt, hiện giờ thật đúng là danh bất hư truyền.

Mọi người chỉ lo xem biểu diễn, đương nhiên sẽ không chú ý bốn phía mọi thứ xảy ra. Trương Diệu Dương mỉm cười vuốt ve chiếc nhẫn ngọc của mình.

"Mọi thứ từ nơi nào bắt đầu thì phải từ nơi đó kết thúc."

Biểu diễn kết thúc, dưới đài các đại thần cũng mỗi người giơ ngón tay cái lên liên tục tán thưởng, Tiểu hoàng đế cũng là kích động đứng lên vỗ tay.

Không biết từ chỗ nào phát ra một mũi tên đâm thẳng sau lưng Tiểu hoàng đế, Cảnh Thịnh chỉ cảm thấy ngực một trận tê rần, nàng mờ mịt nhìn Thiều Yên Nhiên cùng thái hậu, kêu cũng chưa kêu một tiếng đã lập tức té thẳng xuống đất.

"Hoàng Thượng." Thiều Yên Nhiên kinh hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh ôm lấy Cảnh Thịnh.

"Người tới a, có thích khách." Tiểu Lí Tử lớn tiếng hô.

"Hoàng nhi" thái hậu cũng là bị sợ hãi.

"Thích khách có thích khách" các đại thần hỗn loạn thành một nùi.

Một thân nhung trang Tần Diệp mang rất nhiều binh lính đem cả ngự hoa viên cả hoàng cung bao vây chung quanh. Điệp Y thấy tình cảnh như vậy cũng sợ tới mức đứng ở trên đài không thể động đậy.

"Mau gọi thái y, hoàng nhi." Thái hậu nhìn vẫn không nhúc nhích Tiểu hoàng đế bi ai kêu lên.

"Không cần gọi thái y, hắn không cứu được." Lúc này ở trong mọi người bóng dáng Trương Diệu Dương đứng lên, gió nhẹ mây bay nói.

Thái hậu hết sức nghi hoặc: "Diệu Dương ngươi đang nói cái gì?"

Thái hậu hiện giờ rốt cuộc thấy rõ tình hình, đâu chỉ có thái hậu, ở đây chúng đại thần cũng là thấy rõ. Tần Diệp đứng bên cạnh Trương Diệu Dương, lúc này hắn đã mang binh mã đã đem họ bao vây, người sáng suốt cũng đều biết đây là muốn bức vua thoái vị.

Lúc đó Tiểu hoàng đế bị ám khí gây thương tích cũng là Trương Diệu Dương này làm.

"Trương Diệu Dương ngươi thật to gan, ngươi muốn tạo phản sao?" Thái Thiên Hữu sống chết chỉ vào mũi Trương Diệu Dương mắng.

Lúc trước hắn nói đừng để Trương Diệu Dương trở về, hoàng đế không nghe, cái này thì tốt rồi.

"Thái đại nhân lời ấy sai rồi, ta làm như vậy cùng lắm là thay trời hành đạo, lấy lại thứ của mình, là thứ Cảnh gia thiếu ta. Hiện giờ ta phải hết thảy đòi lại, ngoại trừ mạng của Cảnh Thịnh, còn có Đại Lăng giang sơn này." Trương Diệu Dương giận dữ nói.

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta nghĩ chư vị đại nhân cũng thấy rõ hiện giờ tình hình." Trương Diệu Dương cười cực kỳ âm hiểm, bên cạnh hắn Tần Diệp thì mặt không biểu tình nhìn cách đó không xa Thiều Yên Nhiên.

Thái hậu tức giận phát run.

"Diệu Dương, không ngờ ngươi vẫn không buông tha chuyện năm đó, Lương phi chết với tiên hoàng căn bản không có một chút quan hệ, ngươi tại sao không tin ta."

Năm đó, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại làm cho Trương Diệu Dương muốn phá hủy cả Đại Lăng, đối với Cảnh gia hận thấu xương.

"Tin ngươi, ha ha ha ha, ngươi muốn ta như thế nào tin ngươi. Tỷ tỷ có từng nhớ ngươi lúc trước đáp ứng với ta cái gì sao, ngươi nói sẽ hảo hảo giúp ta chăm sóc Khanh nhi, kết quả thì sao, khi ta đang bên ngoài ngăn địch Cảnh Dật ở đây vấy bẩn nàng, chờ lúc ta trở lại thấy được lại là nữ nhân ta yêu thương nhất gả cho tên hỗn đản đó. Ngươi muốn ta như thế nào tin ngươi."

Trương Diệu Dương thô bạo nói, nghĩ đến tình cảnh đó, hắn hận không thể đem Cảnh Dật bầm thây trăm mảnh.

"Ha ha, không ngờ cha nào con nấy, con của ngươi cũng học được Cảnh Dật thích đoạt người yêu của kẻ khác." Hiện giờ Cảnh Thịnh cũng y như tiên hoàng, Trương Diệu Dương cùng Tần Diệp cũng là đồng mệnh tương lân.

Thì ra là thế, cho nên hôm nay hắn mới có thể liên hợp với Tần Diệp trình diễn một cảnh này.

Này là chuyện bí mật hoàng gia lại bị Trương Diệu Dương nói ra như vậy các đại thần nghe xong cũng là một mảnh kinh ngạc.

"Câm mồm, ngươi không được vũ nhục tiên hoàng." Thái hậu đứng thẳng lên.

"Tiên hoàng vốn không chiếm đoạt Lương phi, việc này là một chuyện hiểu lầm, còn tại sao Lương phi gả cho tiên hoàng đây đều là nàng tự nguyện, tiên hoàng không bức nàng."

"Tỷ tỷ ngốc của ta, hiện giờ ngươi còn muốn bảo vệ cho ngụy quân tử kia sao? Chính là vì Cảnh Dật làm ác quá nhiều, cho nên mới gặp hôm nay báo ứng. Bất luận thế nào ta hôm nay phải thay Khanh nhi chết oan đối với Cảnh gia các ngươi lấy lại công đạo."

Thiều Yên Nhiên ôm thật chặt Cảnh Thịnh, nhìn bốn bề mọi việc xảy ra, sự việc đã sáng tỏ, Trương Diệu Dương muốn làm phản đã trở thành sự thật.

"Tần Diệp ngươi còn chờ cái gì, còn chưa động thủ." Trương Diệu Dương đối với bên cạnh không nói gì Tần Diệp nói.

Tần Diệp chỉ lạnh lùng liếc nhìn Trương Diệu Dương không nói gì.

Trương Diệu Dương rất bất mãn.

"Người tới a, đem hết thảy bọn họ bắt lại cho ta." Nhất thời các cung nữ cùng bọn thái giám đều nhao nhao ồn ào.

"Những lời này e rằng phải do trẫm nói mới đúng chứ, ngươi đoạt lời thoại của trẫm rồi thân cậu a."

Vốn nằm dưới đất không biết sống chết Cảnh Thịnh hiện giờ êm đẹp đi lên, nàng nhỏ giọng ở bên tai Thiều Yên Nhiên nói thầm:

"Khi nãy một mũi tên kia bắn cũng thật là ác độc, ngực của trẫm thật là đau nga."

Thiều Yên Nhiên cười nói: "Chốc lát trở về hảo hảo xoa xoa cho ngươi."

Cảnh Thịnh thoả mãn cười gật đầu.

"Hoàng nhi không có việc gì chứ?" Thái hậu lòng tràn đầy lo lắng hỏi.

"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần rất tốt, cái này cũng là phải cám ơn cậu không giết chi ân a." Hoàng đế cười đi xuống sân khấu.

Trương Diệu Dương ánh mắt nhìn Cảnh Thịnh như muốn nuốt nàng vào trong bụng.

"Muốn trách chỉ trách cậu quá nóng vội, trẫm sớm đã từng nói cậu không ở trong triều nhiều năm cậu cho là tất cả những thứ này đều vẫn còn có thể do cậu nắm trong tay sao?"

Trương Diệu Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tần tướng quân ngươi là ý gì, ngươi không phải nói muốn giết cẩu hoàng đế này đoạt về nữ nhân mình yêu sao?" Hiện giờ bị Tần Diệp bày một đường như vậy.

"Không nói như vậy cậu sẽ mắc mưu sao?" Cảnh Thịnh cười ha ha, cười đến đuôi cũng lộ ra.

Tần Diệp nhẹ khụ khụ, bảo Cảnh Thịnh chú ý dáng vẻ.

Cảnh Thịnh biến gương mặt trở về nghiêm túc.

"Tần tướng quân như thế nào là người nữ nhân tình trường như thế, hay là cậu cho rằng mọi người đều giống như cậu."

Nói tới nơi này, cũng không phải nói là ai lúc trước bị Tần Diệp thô bạo đánh một trận mới tiêu tan trong lòng Tần Diệp mấy năm qua uất khí.

Tần Diệp đối với Thiều Yên Nhiên tình cảm đó là chắc chắn, từ sau khi ngày ấy Thiều Yên Nhiên cùng Tần Diệp nói chuyện thất bại, Cảnh Thịnh tự mình xuất mã cùng Tần Diệp nói cho rõ ràng.

Cuối cùng dưới sự cố gắng của Cảnh Thịnh, Tần tướng quân rốt cuộc chấp nhận sự thật, hắn biết có lẽ là trên trời đã định kết cục. Có điều vì để cho Tần tướng quân có thể nguôi giận, Tiểu hoàng đế vẫn rất lớn hy sinh để cho Tần Diệp đánh một trận, Tần Diệp dĩ nhiên cũng không khách khí.

Sau đó Tần Diệp lại đem chuyện Trương Diệu Dương nói cho Cảnh Thịnh biết, hai người quyết định phải dẫn hắn mắc câu, Trương Diệu Dương muốn diệt những phụ tá đắc lực của Cảnh Thịnh, như vậy Cảnh Thịnh cũng sẽ biết thời biết thế mà làm theo.

Còn người hắn sắp xếp bên cạnh này, đương nhiên cũng phải biểu diễn một chút cho bọn họ xem.

Chỉ là Cảnh Thịnh đã xem nhẹ Trương Diệu Dương kêu gọi lực lượng, ngắn ngủi trong một tháng trên triều đình đã đúng là người của Trương Diệu Dương, tuy Cảnh Thịnh nhìn Thái Thiên Hữu rất không vừa mắt, nhưng hắn rốt cuộc là một người trung thành. Hơn nữa cũng là hắn mới có thể làm cho Trương Diệu Dương không hoài nghi.

Trương Diệu Dương nhìn chung quanh, tìm một nhóm người khác đang âm thầm hỗ trợ mình, lúc này chờ bọn họ ra tay.

"Cậu không cần tìm, những người đó sớm đã ở trong phòng giam chờ cậu rồi." Tiểu hoàng đế một câu minh bạch.

Trương Diệu Dương làm sao cam tâm, làm sao cam tâm mình thua ở trong tay một tên Tiểu hoàng đế này, huống chi hắn còn là con trai của Cảnh Dật. Không, ta sẽ không thua, cho dù là chết ta cũng muốn các ngươi cùng ta chết chung.

Trương Diệu Dương mắt đỏ bừng, Cảnh Thịnh ngươi đừng đắc ý, ta cũng sẽ làm cho ngươi cả đời này cũng phải thống khổ. Người Cảnh Thịnh quan tâm nhất cũng không ai bằng Thiều Yên Nhiên, Trương Diệu Dương đem ánh mắt đặt ở Thiều Yên Nhiên trên người. Cảnh Thịnh cảm giác được không ổn, nhưng lúc đang sắp phải ra tay, Trương Diệu Dương đã trước nàng một bước đả thương quan binh vây quanh hắn hướng về phía Thiều Yên Nhiên xông tới.

Trương Diệu Dương cũng là người tập võ, tốc độ cực nhanh làm quan binh canh giữ ở hoàng hậu bên cạnh nhất thời phản ứng không kịp.

Cảnh Thịnh sớm đã có chuẩn bị, phụ trách bảo vệ thái hậu cùng hoàng hậu ám vệ phi thân mà ra, lúc này Tần Diệp cũng cầm kiếm mà xông lên cùng Trương Diệu Dương liều chết chiến đấu.

Các quan binh đem hoàng đế bọn họ bảo vệ ở sau người, Cảnh Thịnh cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Thiều Yên Nhiên.

"Yên Nhiên để cho ngươi sợ hãi rồi!"

Thiều Yên Nhiên khẽ cười nói: "Ta không sao, ta biết ngươi chắc chắn sẽ bảo vệ ta chu toàn."

Trương Diệu Dương võ công là không thể khinh thường, mấy ám vệ hơn nữa cả Tần Diệp cũng không phải là đối thủ của hắn.

Trương Diệu Dương sau khi đánh lui một ám vệ hắn trông thấy trong góc có một bóng dáng, hắn phi thân về phía bóng dáng kia mà bắt nàng.

"Điệp Y" bầu gánh thấy Điệp Y bị bắt chợt tiếng hô lên.

Dùng Điệp Y làm con tin rõ ràng là một chuyện không lý trí, nàng cũng không phải người trong hoàng thất, khó bảo đảm hoàng đế sẽ cố kỵ tính mạng của nàng.

Khi nãy trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Điệp Y đành phải tìm một góc trốn tránh, lại không nghĩ tới sẽ bị Trương Diệu Dương có cơ hội bắt được này.

Nàng là cái gì thân phận nàng tự mình biết rõ, hoàng đế sao lại vì nàng mà bị Trương Diệu Dương uy hiếp.

"Cung thủ chuẩn bị" Tần Diệp gọi cung thủ sớm đã chờ sẳn.

"Chậm đã" Cảnh Thịnh ra tiếng ngăn lại.

"Hiện tại Điệp Y cô nương ở trong tay hắn tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ." Điệp Y là vô tội, nàng không thể bị liên lụy ở trong chuyện của hoàng gia này.

Trương Diệu Dương tay bóp chặt cổ Điệp Y.

"Thế nào, Hoàng Thượng là không muốn liên lụy người vô tội sao?"

Lúc này Thiều Khang cùng Tần Tử Long vội vàng chạy tới. Thiều Khang cũng không như trước đây bị trọng thương, mà chỉ trầy da bên ngoài, tất cả đều là giả. Trong đó đương nhiên còn phải nhờ Tống thái y công lao.

"Thần cứu giá chậm trễ mong rằng Hoàng Thượng thứ tội."

Cảnh Thịnh bảo họ không cần đa lễ, tình huống nguy cơ như vậy còn cố kỵ cái gì lễ nghĩa, nhìn thấy Điệp Y sắc mặt trắng bệch cũng sắp hương tan ngọc nát.

"Ha ha. Thế nào người cũng đều đến đông đủ như vậy." Trương Diệu Dương cười lạnh nói.

"Diệu Dương chớ một mực cố chấp như vậy." Thiều Khang khuyên giải nói.

Trước đó chẳng bao lâu bọn họ là anh em tình như thủ túc, mà hiện giờ lại trở nên kết cục như vậy.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện