Ái Ngục

Chương 99: - Ngươi quan trọng nhất


trước sau

Advertisement

Đầu óc mê man, cả người khó chịu. Cẳng chân bị Hoàng Linh dùng gậy đánh gãy, thân thể chỉ nhúc nhích chút ít cũng sẽ làm ảnh hưởng tới xương cốt, đau nhức thấu tim. Đau đớn có thể nhịn, nhưng cơn nghiện càng ngày càng phát tác nặng hơn kia lại không thể nhịn nổi. Cánh tay Lam Tử Ngưng buông xuôi trên mặt đất đang không ngừng run rẩy. Hốc mắt ẩm ướt, nàng vội vàng dùng sức tránh khỏi Đinh Tiểu Tuyên, gắng gượng kiềm chế.
Đinh Tiểu Tuyên bị Lam Tử Ngưng yếu ớt đẩy ra, tưởng nàng đang oán trách mình vô tình bỏ rơi nàng, hai vai run nhè nhẹ, run rẩy nói: "Ta hối hận rồi!"
Lam Tử Ngưng chịu đựng đến nỗi cánh môi run run, nhưng Đinh Tiểu Tuyên đang khóc, nàng từng nói không muốn Đinh Tiểu Tuyên rơi lệ nữa. Cánh tay không ngừng run rẩy như nặng ngàn cân, dùng sức nâng nó lên, muốn nước mắt trên mặt cô, tay giơ lên lại bị lệch, quơ vào không khí. Nàng bối rối cười che giấu, xoa mặt cô một lần nữa, dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất đáp: "Khóc cái gì, không phải từ trước đến nay ngươi cũng không hối hận sao?"
Cơn ngứa ngáy râm ran trong từng khớp xương đánh úp tới, đợt sau nặng hơn đợt trước. Lam Tử Ngưng cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, tay ấn chặt bụng dưới, cả người run rẩy, dường như không thể cử động,.
Minh Huy đã rạch rách lưới sắt chui vào. Hắn ngồi bên cạnh Lam Tử Ngưng, hốc mắt đỏ bừng nhìn Lam Tử Ngưng: "Ngưng tỷ, chúng tôi tới cứu cô đây."
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta yêu ngươi." Đinh Tiểu Tuyên gắt gao ôm chặt Lam Tử Ngưng, dỗ dành: "Ta yêu ngươi! Ngưng, nhìn ta đi, mở mắt ra nhìn ta đi. Ngươi mắng ta đi, ngươi đứng lên đánh ta đi."
Dùng sức cắn chặt răng, cả người Lam Tử Ngưng nhễ nhại mồ hôi, cố chịu đựng từng cơn ngứa ngáy cắn phệ tâm cốt. Nàng thở một hơi dài, nhưng vẫn không mở mắt, suy yếu cười: "Ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi đi đi."
"Ta biết ta sai rồi, ta hối hận rồi! Ta không muốn mất ngươi, không muốn đâu!" Đinh Tiểu Tuyên hít mũi, lau nước mắt giàn giụa trên mặt, nói xong thì muốn ôm nàng dậy. Lam Tử Ngưng lắc đầu: "Dưới chân ta đang đè lên một quả mìn lực sát thương cao kiểu cũ."
Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu nhìn xuống, nửa chân Lam Tử Ngưng đang đè một vật hình cầu, chỉ lộ một nửa trên mặt đất, chốt mìn đã bị vùi bên trong, chỉ cần vừa nhấc chân lên, mìn sẽ nổ tung.
Lam Tử Ngưng đột nhiên lạnh giọng nói: "Ngươi đi đi!"
Đinh Tiểu Tuyên cong khóe miệng, dù khắp mặt đều là nước mắt: "Ta không bao giờ bỏ đi nữa, ngươi đuổi ta ta cũng không đi!" Cô nhẹ nhàng buông Lam Tử Ngưng xuống, lấy con dao nhỏ ra, dịch tới chỗ giữa hai chân của Lam Tử Ngưng, nhẹ nhàng chạm lên chân của Lam Tử Ngưng, lại khiến Lam Tử Ngưng hít vào một hơi, ăn đau khẽ hô. Thế này Đinh Tiểu Tuyên mới phát hiện cẳng chân của Lam Tử Ngưng cũng sưng to, căng chặt ống quần.
Lam Tử Ngưng khẽ quát: "Đừng động vào ta! Không được động vào ta!"
"Ta muốn mang ngươi về nhà!" Ánh mắt phủ đầy tơ máu Đinh Tiểu Tuyên có gợn sóng thâm thúy, cắn chặt hàm răng, những thương tích trên người Lam Tử Ngưng nhất định phải khiến Hoàng Cần trả lại gấp đôi! Cô dằn xuống lửa giận trong lòng, nhìn xung quanh một vòng, chui ra lưới sắt nhặt hai hòn đá trên cỏ bên ngoài. Sau khi trở về, thật cẩn thận đặt dao trên đất, quay qua nói với Minh Huy đang ngồi dưới đất thở gấp: "A Huy, anh nâng chân của nàng lên, một chút thôi."
Đinh Tiểu Tuyên đẩy con dao sát mặt đất theo động tác của A Huy, chốt mìn bị mũi dao chặn lại, đến khi chân Lam Tử Ngưng hoàn toàn nhích ra khỏi chỗ quả mìn. Lau mồ hôi trên trán, Đinh Tiểu Tuyên lần lượt lấy hai hòn đá đè lên mũi dao, sau đó chậm rãi buông tay ra, tất cả đều bình yên vô sự, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không sao rồi!"
Lam Tử Ngưng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất giác mở đôi mắt đang nhắm chặt ra. Nhưng ánh mắt trống rỗng không thể ngắm nhìn bán đứng nàng.
"Ánh mắt của cô?!" Minh Huy kinh hô.
"Mắt của nàng, mù rồi." Hoàng Linh đứng bên ngoài, phía sau nàng là vài tên thủ hạ. "Lam Tử Ngưng, nghĩ rằng ngươi không nói thì ta sẽ không tìm ra?"
Hoàng Cần cũng có mặt, cười nhạt nói: "Cảnh quan tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
"Xin lỗi, ta đã tới chậm." Kịch liệt đau lòng tra tấn, Đinh Tiểu Tuyên không có quay đầu nhìn các nàng, hai mắt mơ hồ, đưa tay thật cẩn thận phủi cát đất trên mặt Lam Tử Ngưng, lại ôm chặt nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: "Ta không bao giờ tách khỏi ngươi nữa."
Minh Huy nặng nề thở dài, cười liếc nhìn Đinh Tiểu Tuyên một cái, sau đó nhanh chóng hôn lên má trái Lam Tử Ngưng một cái. Minh Huy đã muốn nằm xuống bên cạnh Lam Tử Ngưng, như là chống đỡ để thực hiện nguyện vọng cuối cùng của hắn. Nhìn hai người đang ôm nhau, hắn suy yếu cười chậm rãi nhắm mắt lại.
Đinh Tiểu Tuyên nắm tay trái Lam Tử Ngưng đặt vào trong tay Minh Huy. Bàn tay Lam Tử Ngưng chạm đến một mảng dính ướt, cất giọng nghẹn ngào, khàn khàn run rẩy nói: "A Huy......"
Nước mắt ấm áp từ hốc mắt chảy xuống, Đinh Tiểu Tuyên run rẩy nói: "A Huy đi trước."
"Là ta hại các ngươi...... Là ta......" Hốc mắt nàng lại mãnh liệt dâng trào nước, Lam Tử Ngưng đột nhiên khóc thành tiếng. "Ôm ta......"
Đinh Tiểu Tuyên ôm chặt nàng, sức lực như là muốn dung nhập nàng vào trong cơ thể mình: "Còn nguyện ý tin tưởng ta không? Còn nguyện ý tha thứ cho ta không?"
Cặp mắt Lam Tử Ngưng ngập nước, bị tra tấn quá lâu, giờ phút này chỉ có thể trầm luân trong lồng ngực của Đinh Tiểu Tuyên, tùy ý để sự ấm ấp của cô vây quanh. Hai tay Lam Tử Ngưng ôm sau lưng Đinh Tiểu Tuyên, như là ôm lấy kỳ vọng cuối cùng của nàng.
"Ta cứ tưởng rằng mình đã mất ngươi ......"
"Thật xin lỗi, ta làm ngươi thất vọng rồi." Đinh Tiểu Tuyên lại hôn lên mí mắt run rẩy của Lam Tử Ngưng, phóng ra hết nỗi đau lòng cùng sự hối hận cắn rứt bản thân mấy ngày nay...
"Tử Ngưng tỷ, coi chừng cô ta lại lừa chị đó." Hoàng Cần cười nói: "Để tôi giáo huấn cô ta giúp chị nha."
Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi buông Lam Tử Ngưng ra:"Ngươi bị mất bao nhiêu anh em, ta đều sẽ đòi lại giúp ngươi."
Lam Tử Ngưng bối rối nắm chặt áo Đinh Tiểu Tuyên: "Tiêu Hàn......"
Sau lưng bị nện một gậy, Đinh Tiểu Tuyên nuốt xuống tiếng rên muốn tràn ra, vuốt tóc Lam Tử Ngưng, thấp giọng nói: "Hắn không sao. Hắn ở bên ngoài chờ chúng ta, chờ ta mang ngươi trở về."
Lưng lại tiếp tục bị công kích, Đinh Tiểu Tuyên vẫn cố chịu đựng, che trở trên người Lam Tử Ngưng, tay chống đỡ mặt đất cầm súng nằm bên cạnh Minh Huy. Bỗng, kẻ nọ thét lớn một tiếng ngã xuống đất, mà đám người Hoàng Linh cũng bắt đầu bối rối. Đinh Tiểu Tuyên khẽ nhếch môi, biết đó là do sát thủ tóc đỏ đang hỗ trợ.
Lam Tử Ngưng nắm chặt quần áo Đinh Tiểu Tuyên, sợ lại mất cô một lần nữa: "Là ta hại ngươi, thực xin lỗi."
Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lam Tử Ngưng: "Hãy tin ta lần nữa, ta nhất định mang ngươi đi."
Lam Tử Ngưng cười, tay phải của nàng ấn lên mặt hình trái tim của chiếc lắc trên cổ tay trái. "Ta không làm ngươi thất vọng, ta báo cảnh sát rồi."
Đinh Tiểu Tuyên lại ngẩn ra, đến cuối cùng, Lam Tử Ngưng vẫn còn cố gắng cứu vớt phần tình cảm này. Mặc dù rất có thể bản thân mình vĩnh viễn cũng không biết. Phần tình cảm sâu nặng thế này, lại bị mình cô phụ nhiều lần. Hốc mắt Đinh Tiểu Tuyên lại ướt: "Tình yêu của ngươi, ta dùng cả đời trả lại ngươi."
"Bên ngoài có cảnh sát!"
"Daniel! Cầm hàng, mau chạy đi!"
Đinh Tiểu Tuyên lấy lựu đạn từ sau lưng ra, rút chốt, ném ra bên ngoài lưới sắt.
'Bùm', tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía, Đinh Tiểu Tuyên ghìm súng đứng lên, chui ra lưới sắt, tìm kiếm bóng dáng của Hoàng Cần và Hoàng Linh. Một người đàn ông núp bên phải đang muốn bỏ chạy, Đinh Tiểu Tuyên nhắm ngay đầu hắn trực tiếp nổ súng đoạt mệnh.
"Đi ra!"
Daniel đầu người là máu chạy qua bên này, trong tay hắn có súng, chỉ thấy hắn đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, súng trong tay liền rớt xuống. Chỉ là lần này không phải do Đinh Tiểu Tuyên bắn. Đinh Tiểu Tuyên giơ súng lên, nhắm ngay mắt hắn. Viên đạn xuyên qua mắt Daniel chui thẳng vào đầu hắn, ngay cả một tiếng hự cũng chưa kịp kêu đã ngã xuống.
'Bằng bằng bằng' mấy phát đạn bắn vào bức tường bên trái. Đinh Tiểu Tuyên lau máu trên mặt từ lỗ tai chảy xuống không ngừng, đi dọc hướng bên trái theo chỉ dẫn của sát thủ tóc đỏ. Hoàng Linh đột ngột ập từ bên trong ra, khuỷu tay đánh trúng gáy của Đinh Tiểu Tuyên. Lần này Đinh Tiểu Tuyên không tránh kịp, chấn động mãnh liệt khiến đầu Đinh Tiểu Tuyên nháy mắt trống rỗng, người bị đánh ngã nhào ra đất, súng trong tay cũng rớt ra.
Hoàng Linh nhanh chóng muốn đi nhặt nó lên, xung quanh khẩu súng lại bị bắn mấy phát, Hoàng Linh vừa vươn tay đã vội vàng rụt về.
Đinh Tiểu Tuyên rất nhanh lại khôi phục thần trí, từ dưới đất đứng lên, con ngươi của cô lóe lên tia sáng lạnh lẽo, túm chặt Hoàng Linh đang lảo đảo, lấy tay khuỷu tay nện xuống lưng nàng ta mấy cái.
'Oành' một tiếng, Hoàng Linh nặng nề té lăn trên đất. Đinh Tiểu Tuyên xoay người nhặt súng lên, dùng sức dẫm lên người Hoàng Linh, giơ súng, ngắm bắn, nhanh chóng bóp cò. Viên đạn găm vào vai trái của Hoàng Linh: "Một phát này, là cho cái chết của Minh Huy!"
"Đinh Tiểu Tuyên! Đừng nổ súng!" Phương Ảnh dẫn cảnh sát tới chỗ khác, còn bản thân thì đi tới chỗ của Lam Tử Ngưng một mình.
Hoàng Linh giãy dụa, bởi vì đau đớn, gương mặt càng thêm dữ tợn: "Cứu tôi!"
Đinh Tiểu Tuyên cứ như không hề nghe thấy, họng súng lại nhắm ngay trái tim Hoàng Linh: "Một phát này, là cho những anh em đã chết của ta!"
"Đinh Tiểu Tuyên! Cô đang giết người đó!" Phương Ảnh nổ súng, bắn xuống chỗ Đinh Tiểu Tuyên đang đứng, mà đồng thời, dưới chân Phương Ảnh cũng bị bắn bật cát đất.
Hoàng Linh đã ngừng giãy dụa, đôi mắt thâm thúy đầy tơ máu của Đinh Tiểu Tuyên phát ra ngoan quang sắc bén, tiếp tục đưa súng nhắm ngay đùi phải của Hoàng Linh, bắn liền hai phát.
"Ngươi đánh gãy chân nàng, ta muốn đền cho nàng gấp đôi!" Ánh mắt sắc bén thị huyết trừng mắt nhìn Hoàng Linh huyết nhục mơ hồ, 'bằng bằng' hai phát nữa. "Ngươi phá hỏng mắt của nàng, ta muốn các ngươi cùng nhau trả!"
"Cô điên rồi! Ngươi đang giết người đó!" Phương Ảnh bị sát thủ tóc đỏ ở trên cáo bức liên tục lui về phía sau: "Vứt súng xuống!"
Đinh Tiểu Tuyên lôi Hoàng Cần mặt mũi trắng bệch, kinh hãi núp trong góc phòng ra, không thèm để ý tới sự giãy dụa của nàng, đè nàng ta lên lưới sát, giơ súng quét ngang mặt nàng ta, chỉ vào Lam Tử Ngưng nằm ở bên trong, nghiến răng trừng Hoàng Cần nói: "Ta muốn ngươi chết một ngàn lần một vạn lần!"
"Tiểu Tuyên! Đừng!" Lam Tử Ngưng không dám lộn xộn, nàng không biết bom ở đâu, cảnh sát đã đến đây, nếu Đinh Tiểu Tuyên giết Hoàng Cần, cả đời của cô sẽ thật sự bị hủy hoại. Lam Tử Ngưng chỉ có thể bất lực dùng hết toàn lực nói với Đinh Tiểu Tuyên: "Đừng mà!"
"Lam Tử Ngưng làm cái gì sao ngươi không nghĩ tới!" Hoàng Cần nghe thấy Lam Tử Ngưng la lên, lửa cháy đổ thêm dầu cười nói.
Đinh Tiểu Tuyên trào phúng cười khẽ, nhắm mắt lại, tiếng súng vang lên liên tục không ngừng cắt qua bầu trời trong xanh. Đến khi trong băng đạn không còn viên nào, đến khi cò súng phát ra tiếng trống không, ngón tay Đinh Tiểu Tuyên vẫn như trước máy móc bóp cò.
Phương Ảnh chỉ có thể trơ mắt nhìn Đinh Tiểu Tuyên bóp cò súng như phát điên. Tiếng súng hòa với ánh lửa biến ảo thành tiếng rống tiết hận của nàng ta.
"Tiểu Tuyên......" Lam Tử Ngưng nghẹn giọng khẽ gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Đinh Tiểu Tuyên tỉnh táo lại, vứt súng xuống, nhanh chóng đi đến bên cạnh Lam Tử Ngưng. Tay cô đang bị chấn động kịch liệt, nhưng vẫn cố sức ôm chặt Lam Tử Ngưng.
"Ngưng, chúng ta đi."
Lam Tử Ngưng biết hiện tại Đinh Tiểu Tuyên đã phá tan con đê phòng tuyến trong nội tâm mà cô vẫn luôn cố bồi đắp. Lúc này hẳn là cô rất sợ hãi, rất sợ, Lam Tử Ngưng thầm muốn đưa tay xoa mặt cô để cô đừng sợ nữa. Bàn tay đến giữa không trung, bị Đinh Tiểu Tuyên cầm chặt. Tay bị Đinh Tiểu Tuyên cầm lấy vòng qua trước người, Lam Tử Ngưng chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đều bị Đinh Tiểu Tuyên nâng lên, chạm đến tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Đinh Tiểu Tuyên. Đau đớn trên tay trên đùi đều không thể ngăn cảm dòng nước ấm áp lan tràn khắp cơ thể. Toàn bộ đớn đau như bị cuốn đi mất, Lam Tử Ngưng lại rơi lệ đầy mặt một lần nữa. Hai tay ôm chặt cổ của Đinh Tiểu Tuyên, dùng mặt áp lên mặt Đinh Tiểu Tuyên. Không cần lên tiếng nữa, nàng biết chỉ cần giao bản thân cho Đinh Tiểu Tuyên, như vậy là đủ rồi.
Đinh Tiểu Tuyên cõng Lam Tử Ngưng đứng lên, cô cảm giác được trên mặt có nước mắt của Lam Tử Ngưng, khẽ cười nói: "Lam Tử Ngưng, không được khóc. Toàn bộ thế giới...... đều không quan trong bằng ngươi."
Tiếng trực thăng vang vọng trên đỉnh đầu càng lúc càng gần, nước mắt của Lam Tử Ngưng lại càng chảy nhiều như vỡ đê. Đinh Tiểu Tuyên vừa cõng Lam Tử Ngưng đi tới, vừa cười nhẹ hôn lên sườn mặt của nàng, cất giọng an ủi tràn đầy nỗi đau xót: "Đừng khóc ......"
Phương Ảnh nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Tuyên, nàng tìm được chỗ ẩn nấp rồi, lại bắn tới chỗ gần Đinh Tiểu Tuyên: "Đinh Tiểu Tuyên! Đứng lại!"
Trực thăng hạ cánh xuống đất, Lam Tiêu Hàn khóc hô: "Chị!"
Đinh Tiểu Tuyên không quan tâm tiếp tục đi tới, đứng không vững lắm, lại vẫn cố gắng cẩn thật thả Lam Tử Ngưng lên trên trực thăng. Đinh Tiểu Tuyên quay đầu tìm thùng hàng bị Hoàng Cần giấu trong góc. Cô buông lỏng tay Lam Tử Ngưng ra, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thong thả đi qua, kéo tay nắm, cố sức kéo về phía trực thăng.
Phương Ảnh không thể tin nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Tuyên, đột nhiên vọt tới trước mặt, chỉa họng súng lên huyệt thái dương của Đinh Tiểu Tuyên, tay còn lại lấy còng ra: "Tôi muốn bắt cô!"
Lam Tử Ngưng khẩn trương quờ quạng trong không khí. Một tay Đinh Tiểu Tuyên nắm chặt tay Lam Tử Ngưng giơ ra, tay kia thì tự nhiên rủ xuống, như thả lỏng cả người, cười nhạt, quay đầu nhìn Phương Ảnh: "Nàng làm tay trong cho cô, cô lại có thể không thèm để ý tới tính mạng của nàng."
Phương Ảnh nuốt nuốt nước miếng, cánh môi khô nứt mấp máy không nói được gì.
Hai mắt Đinh Tiểu Tuyên vốn đầy sự mỏi mệt thoáng chốc lại nổ tung quang mang, tiềm tàng gợn sóng quay cuồng, dùng sức đẩy mạnh Phương Ảnh ngã xuống đất.
"Cảnh sát?! Tôi khinh!"
Phương Ảnh mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, còn muốn đứng dậy, Đinh Tiểu Tuyên đã muốn hợp lực với Lam Tiêu Hàn nâng cái thùng lên trực thăng. Trong tay Đinh Tiểu Tuyên cầm súng Lam Tiêu Hàn ném tới nhắm ngay chân Phương Ảnh nã một phát.
"Đừng ép tôi giết cô."
"Cô có biết cô đang làm cái gì không?!" Bởi vì chấn động, ngay cả đứng lên Phương Ảnh cũng không có sức.
Đinh Tiểu Tuyên nâng đôi mắt đục ngầu lên, sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn thoáng qua Lam Tử Ngưng. Trên da thịt trắng nõn của nàng dính bùn đất, hai mắt trống rỗng vô thần, trên mặt là nước mắt chưa khô, ngón tay dính máurun rẩy nắm chặt chính mình. Đôi mắt Đinh Tiểu Tuyên đã đỏ tươi như máu gầm nhẹ: "Trong lòng tôi muốn cái gì, chưa từng rõ ràng như lúc này!"
Tiếng ồn đinh tay nhức óc biến mất trả lại bầu không khí yên tĩnh.
Cách mặt đất mấy ngàn mét.
Trên mặt Lam Tử Ngưng hiện vẻ sợ hãi và rung động, nàng không biết đến tột cùng Đinh Tiểu Tuyên bị sao nữa, cái gì đã biến Đinh Tiểu Tuyên thành như vậy. Lam Tử Ngưng ôm chặt Đinh Tiểu Tuyên, run rẩy khàn khàn nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi."
Đinh Tiểu Tuyên cũng ôm chặt Lam Tử Ngưng, ngón tay có chút run rẩy, nhẹ nhàng, luồng vào mái tóc nàng, cúi đầu nói bên tai nàng: "Ta nhớ ngươi, rất nhớ, rất nhớ."
-------
Tác giả có lời muốn nói: ... Còn thêm cái phiên ngoại nữa! =.= Ta mệt mỏi quá... Phiên ngoại ta muốn khiến Lam Tử Ngưng bán manh! Hắc sa trong suốt thắt lưng dụ hoặc! Kháo!
-------
Editor có lời muốn nói: Mai ngược Tiểu Tuyên thêm chút xíu nữa là xong~ Chương này Tiểu Tuyên có ngầu không nào~~ >v<


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện