Ái Ngục

Chương 49: - Phản gián (Hạ)


trước sau

Advertisement

Ngay tại giây cuối cùng, tiếng nói của Lam Tử Ngưng cắt ngang tuyệt vọng, giọng của nàng không lớn, trầm thấp lại mang theo lực uy hiếp đủ khiến người ta không thể cãi lại.
"Đủ rồi."
Hai ngươi vốn đang khống chế Đinh Tiểu Tuyên bỗng nhiên đứng bật dậy, nhấc chân vung cước. Lâm Bình hai mắt mê ly bị đá một cái trở tay không kịp, chật vật ngã ngửa ra sau.
Lam Tử Ngưng cố gắng vờ như không có chuyện gì, Đinh Tiểu Tuyên vẫn có thể nhìn ra sự đau lòng tận sâu nơi đáy mắt của nàng. Nước mắt cô trào ra không ngừng, sợi tóc dính bết vào hai má, tiếng nức nở nhỏ vụn, khóe miệng lại mang theo nụ cười, cười đến thảm thiết.
Lam Tử Ngưng, xin lỗi, em lại lợi dụng chị rồi.
Sắc mặt Lâm Bình xanh mét, tụi đàn em này một giây trước còn nghe lệnh mình, giờ lại cả gan vây quanh mình.
"Lam Tử Ngưng!"
Sự hờ hững của nàng, được bóng đêm phủ lên một tầng thê lãnh làm người ta càng thêm thấp thỏm lo âu. Lam Tử Ngưng thoáng lắc lắc đầu, ánh mắt sắc bén quét qua Đinh Tiểu Tuyên, thản nhiên, lại nhìn Lâm Bình nhếch nhác đứng chỗ kia.
"Lâm Bình đại tỷ. Hình như cô đã quên lời tôi nói rồi."
Lâm Bình nhảy dựng lên, hung tợn trừng lớn hai mắt: "Lũ chó săn chúng mày! Dám phản tao!"
"Kiên nhẫn chút đi, hãy nghe tôi nói xong đã." Lam Tử Ngưng không chút nào để ý sát khí quanh thân nàng ta, khóe miệng hơi hơi cong lên, lại không nở nụ cười.
"Ừm, tôi nhớ là, tôi đã nói, thứ tôi từng dùng qua..." Lam Tử Ngưng chậm rãi thong thả bước đến trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, đùa cợt, vô vị, khiêu khích, cố ý đem tất cả cảm xúc tội tệ bày ra trước mặt cô. Nàng ngồi xổm xuống, nắm quần đang bị kéo xuống của cô, chậm rãi kéo lên. "... Cho dù đã vứt bỏ, cũng sẽ không để ai có được."
Kinh ngạc, hối hận. Biểu tình chợt lóe trên mặt Lâm Bình, làm Lam Tử Ngưng cực kỳ vừa lòng.
"Tôi còn nói, tôi không sợ nhất, chính là uy hiếp."
Nhẹ nhàng cười với Đinh Tiểu Tuyên, lấy ra cái khăn trong miệng cô, ném qua một bên, lẳng lặng nhìn cô.
Nghe được lời của nàng, thân mình Đinh Tiểu Tuyên chấn động. Tình thế dường như lại bắt đầu đi theo hướng xấu, cô đột nhiên sợ Lam Tử Ngưng sẽ trực tiếp hạ sát chiêu với Lâm Bình.
Lam Tử Ngưng híp mắt lại. Cuộc đời này, nàng hận nhất chính là bị phản bội, bị uy hiếp, bị lợi dụng! Cho dù cuối cùng sẽ là ngọc nát đá tan, uy nghiêm của nàng cũng không thể bị lay động!
Huống chi, ngoài Đinh Tiểu Tuyên, tất cả những thứ nàng muốn, đều đã hoàn toàn nắm giữ trong tay.
"Lam Tử Ngưng cô đừng quên! Hàng của cô còn chờ tôi chuyển!"
"Ừ." Lam Tử Ngưng nâng tay, lười nhác làm thế cắt yếu hầu cho Lâm Bình xem. "Tôi còn chán ghét cô, cứ luôn thích lật bài trước mặt cảnh sát Đinh như vậy, thiệt tình chưa từng thấy ai ngu như cô."
Đinh Tiểu Tuyên đột nhiên cảm thấy cả người rét run, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt sớm trắng bệch. Lam Tử Ngưng trước mặt, nói ra từng câu từng chữ khiến cô có cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Là cô coi thường Lam Tử Ngưng. Nàng chỉ nhân từ với mình, đối với những kẻ có tính uy hiếp đến nàng mà nói, lấy bạo lực khiến người khuất phục, lấy tử vong khiến người câm miệng, là thủ đoạn quen dùng của nàng.
Đinh Tiểu Tuyên giữ chặt tay nàng.
"Lam Tử Ngưng..."
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng đẩy tay cô ra. Nàng sợ phải đối mặt với khuôn mặt bất lực như vậy, đứng lên.
"Cảnh sát Đinh, cô tính thật chuẩn xác. Vậy để tôi thành toàn cho dụng tâm lương khổ của cô đi."
Lam Tử Ngưng phất tay, trên cổ Lâm Bình đã bị tròng vào một sợi xích, hai đầu bị người ta kéo, không thể động đậy.
"Tôi có thể cho cô chết rõ ràng một chút. Từ khi nào thì bắt đầu? Hử, từ Thẩm Lâm. Đinh Tiểu Tuyên tính xuống tay với Thẩm Lâm, khi đó, tôi đã biết, nơi này, là nơi giải quyết cô tốt nhất."
Thân thể bất lực run rẩy, là vì phẫn nộ, là vì sợ hãi. Đinh Tiểu Tuyên không dám tin nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng xoay người đưa lưng về phía Đinh Tiểu Tuyên, cố ý nói ra kế hoạch từ đầu đến cuối, đả kích cô, trả thù cô, tìm kiếm khoái cảm trả thù.
"Kỳ thật cô thật sự không thích hợp lăn lộn đâu, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Chỉ một câu xả giận cho Thẩm Lâm của tôi, cô liền liều mạng nhảy vào. Ngu ngốc, cô đều đem tuyến cho tôi hết rồi, cô cũng không cần tồn tại nữa. Biệt giam hai tuần, thời gian hai tuần này, cô sống hay chết cũng không có ai quản. Còn tôi, cùng cảnh sát Đinh biệt giam hai ngày xong rồi ra ngoài, đến lúc đó, hàng của tôi cũng chuyển xong, sợ là không có ai nhặt xác dùm cô đâu."
"Lam Tử Ngưng! Đừng mà!" Đinh Tiểu Tuyên bò dậy.
Tất cả trước mắt đây, đều là một tay mình tạo thành!
Cô bắt đầu sợ hãi, cô đã biết sợ hãi! Cô không muốn hai tay Lam Tử Ngưng lại dính máu tươi. Cô hối hận, không nên lợi dụng tình cảm của nàng một lần nữa. Đau đớn kia thấu tận tim gan, đã làm thức tỉnh ác ma tàn bạo trong nàng rồi.
Đây không phải mục đích của cô sao! Tôi thành toàn cho cô!
Không!
Tôi sẽ làm triệt để hơn nữa! Tôi sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào lay động tôi đâu! Tôi sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào khiến tôi buộc phải giết cô đâu!
Ánh mắt Lam Tử Ngưng tràn ngập ý chất vấn, mặt nàng cũng đỏ bừng, tạm ngừng một lát, rõ ràng đã tức đến không thể nhịn mà còn làm ra vẻ bình tĩnh hỏi một câu:
"Cảnh sát Đinh, không phải cô muốn nhìn thấy bọn này đấu đá nội bộ? Hay là để tôi tự mình động thủ nhé?"
"Lam Tử Ngưng! Lam Tử Ngưng! Em xin chị! Đừng mà!"
"Cô lấy thân phận gì cầu xin tôi? Cô có tư cách gì cầu xin tôi?!"
Hai mắt nàng như muốn phun ra lửa, cô xem tình cảm là cái gì?! Cô xem tình cảm của tôi là cái gì?! Tất cả đều là lợi thế của cô!
Đinh Tiểu Tuyên giật mình ngây ngốc, bất giác buông lỏng tay nắm tay nàng.
"Tôi nên bắt tay giảng hòa với cô ta ư? Cô thật ngây thơ!"
Lam Tử Ngưng chợt vung khỏi nắm tay của cô, nhìn Lâm Bình trừng trừng.
Lâm Bình nhìn quét một vòng mấy thuộc hạ ngày xưa: "Coi như mắt tao bị mù, lũ chó săn chúng mày! Lam Tử Ngưng có thể lật lọng, rồi cũng sẽ hạ độc thủ với tụi mày thôi! Tao chết tụi mày đều phải chôn cùng tao!"
"Đi trên đường hỏi một chút, chỉ cần toàn tâm toàn ý theo Lam Tử Ngưng tôi, người nào mà không đeo vàng mang bạc!"
Cười khinh một tiếng, biếng nhác ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng, nở nụ cười như có như không.
"Ngưng tỷ, đừng nhiều lời với ả ta."
Lâm Bình nở nụ cười, bộ mặt dữ tợn: "Ha ha ha! Đừng quên, sau khi Thẩm Lâm ra ngoài, nhất định sẽ báo cho Lâm Quân! Báo cho hắn là mày giết tao! Mày cho là Lam gia của mày còn có ngày xoay chuyển hả!"
"Lại tới nữa, tôi ghét nhất những lúc cô không biết tự lượng sức mình mà uy hiếp tôi như này."

Lam Tử Ngưng lắc lắc đầu, giọng điệu không mặn không nhạt, còn có một chút bá đạo cùng bình tĩnh tự nhiên.
"Cô ta sẽ lên tiếng sao? Ngoài những người ở đây, còn lại, đều ngủ, đánh một giấc mộng đẹp hết rồi." Phất phất tay: "Đừng ô uế mắt của ta, kéo vào giải quyết đi."
Không kịp hối hận. Đinh Tiểu Tuyên nhếch môi không hề lên tiếng, nắm chặt hai đấm, không ngừng phát run. Nghĩ biện pháp, sẽ có biện pháp, nhất định còn có biện pháp.
Lâm Bình bị hai người kéo vào phòng trong, nàng ta lớn tiếng tru lên: "Lam Tử Ngưng! Lam Tử Ngưng mày sẽ chết không được tử tế!"
Nhìn ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên ngây ngốc không có tiêu cự, trong lòng Lam Tử Ngưng lại trào lên một tia chua xót, đột nhiên nở nụ cười, ngữ điệu cứng rắn mà lạnh lẽo: "Hư, nhanh lên, đừng để cô ta ra tiếng, dọa đến Tiểu Hựu Hựu của ta, cổ rất sợ ta chết đó."
Thật sự hoang mang lo sợ, Lam Tử Ngưng sẽ không bao giờ buông tha Lâm Bình, không có khả năng.
Lam Tử Ngưng không thể giết người, không thể! Nhưng biết làm sao đây, phải làm sao đây?!
Lâm Bình, Lâm Bình buôn bán vũ khí, Lâm Bình là tội phạm tội ác tày trời, nàng ta chết chưa hết tội, đúng vậy! Nàng ta hẳn phải chết, nhưng không thể chết dưới tay Lam Tử Ngưng được. Đinh Tiểu Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu: "Lam Tử Ngưng! Để em làm đi!"
"Hửm?" Lam Tử Ngưng nghĩ rằng mình nghe nhầm.
"Để em giết cô ta! Để em giết cô ta đi!" Đinh Tiểu Tuyên máy móc phun ra từng chữ.
Lam Tử Ngưng khiếp sợ ngẩng đầu. Nàng nhìn thấy, là một đôi mắt đục ngầu, có tuyệt vọng, có hung ác, có điên cuồng. Trầm mặc hồi lâu, biểu cảm cứng ngắc trên mặt nàng xuất hiện ý cười: "Vì tôi đến vậy, thật khiến tôi hoài nghi, cô thật sự là nghĩ cho tôi đó."
Kế hoãn binh?
Đinh Tiểu Tuyên mới sẽ không vì mình mà giết người, thứ luật pháp buồn cười kia của cô sẽ không cho phép cô giết người.
Thái độ lạnh lùng chưa từng có, Tiểu Tuyên nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống, đánh vào cõi lòng phát ra tiếng vỡ vụn. Mất đi khúc gỗ duy nhất để chống đỡ, Đinh Tiểu Tuyên như là thôi miên bản thân mà lầm bầm lầu bầu: "Để em... Để em tới... Tất cả tội ác... đều để em gánh vác đi..."
Lam Tử Ngưng như có thâm ý nhìn Đinh Tiểu Tuyên trước mắt. Nàng không muốn tin tưởng Đinh Tiểu Tuyên, cũng không thể tin tưởng Đinh Tiểu Tuyên nữa, cô đã gian dối quá nhiều lần, nhiều đến nỗi mỗi câu nói mỗi ánh mắt đều là diễn kịch!
Là mình làm liên lụy nàng, mới đẩy nàng tới vực sâu vạn trượng này, tiến lui gì đều không được. Nhớ lại cảnh Lam Tử Ngưng phát bệnh vừa rồi, một nỗi sợ hãi đâm sâu vào lòng cô.
"Em không muốn chị chết, không được!"
Cố ý hơi hơi mỉm cười, cố ý muốn nhìn bộ dạng giả ngây giả dại của cô như trước mắt, cố ý muốn nhìn sự cuồng loạn của cô: "Cảnh sát Đinh, hành động vừa rồi của tôi như thế nào? Bệnh hen phát tác là giả đó."
Khinh thường tôn nghiêm của cô, giẫm đạp lên chân tâm của cô, so với chết còn khó chịu hơn, đây là kết cục, đây là trả thù.
Đinh Tiểu Tuyên khàn khàn nói: "Em không trách chị, em không trách chị. Tất cả đều là em bởi vì em, đều là bởi vì em!"
"Ừm, vậy tùy cô." Lam Tử Ngưng nhường bước, lẳng lặng nhìn Đinh Tiểu Tuyên lê bước, ánh mắt trống rỗng đi đến cạnh Lâm Bình.
Lâm Bình kịch liệt giãy dụa, lại không thể động đậy.
"Lam Tử Ngưng! Đồ cẩu tạp chủng nhà mày! Tao có xuống âm tào địa phủ cũng muốn tụi mày chôn cùng! Chôn cùng!"
Ngay tại giây tiếp theo, Đinh Tiểu Tuyên đã giơ tay lên bóp cổ nàng ta. Mắt đỏ bừng lại khiến Lam Tử Ngưng không muốn nhìn thẳng vào. Nàng biếng nhác làm lơ ánh mắt lạnh thấu xương nào đó. Trong mắt nàng tất cả đều là giả dối, đến một giây cuối cùng, cô ta sẽ dừng lại thôi.
Sự thật lại một lần nữa mất không chế, những thứ có liên quan đến Đinh Tiểu Tuyên, nàng cũng không tránh được mà bị mất không chế.
Lực tay của Đinh Tiểu Tuyên, không có vì Lâm Bình giãy dụa qua lại mà lơi lỏng. Nắt thấy mặt nàng ta đã xanh mét chuyển tím, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, Đinh Tiểu Tuyên vẫn không hề có dấu hiệu sẽ buông tay.
Lam Tử Ngưng bước nhanh đến phía sau Đinh Tiểu Tuyên, một tay đánh lên ót của cô. Trước mắt Đinh Tiểu Tuyên chợt tối, liền rơi vào bóng đêm.
Lâm Bình xụi lơ ngồi dưới đất, liều mạng ho khan.
Lam Tử Ngưng lại một lần nữa phản bội lý trí, nhận mệnh thở dài: "Sao em lại ngốc như vậy, thà rằng hủy diệt chính mình, cũng muốn bảo vệ tôi chu toàn."
Sao có thể không biết, ảo tưởng hoàn mỹ nhất trong lòng cô, là cùng nắm tay trải qua một kiếp an bình, nhưng, nàng bất lực.
Đau lòng ôm chặt người trong lòng, nâng tay vén những lọn tóc bết dính trước mặt cô, tầm mắt có chút mơ hồ, hơi nước như đang quẩn quanh trong hốc mắt.
"Tôi tin. Tôi tin rồi được chưa? Nhưng tôi không đáng, tôi trở về không được. Chỉ có thể thành công, không thể thất bại."
Thần sắc Lam Tử Ngưng thoáng dịu đi chút ít.
"Hận tôi, tôi muốn em hận tôi. Điều duy nhất tôi có thể làm, chính là đẩy em ra."
-------
Editor có lời muốn nói: quần tới ngược lui muốn nghẹt thở~~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện