Ái Ngục

Chương 24: - Uy hiếp


trước sau

Mãi đến thời gian lao động vào sáng hôm sau, Lam Tử Ngưng mới bị đưa thẳng tới tổ sản xuất.
Từ xa nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên, Lam Tử Ngưng liền gắng khởi động tinh thần, cười cười đi tới chỗ cô.
Má trái của Lam Tử Ngưng nhìn như hơi hơi sưng. Dường như chưa được uống một giọt nước nào, trên cánh môi có chút nứt nẻ. Ngay khi nàng tới gần, người ngồi bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên liền đứng dậy nhường chỗ cho nàng. Nàng cố gắng không để mình hiện ra vẻ khác thường, cười xấu xa nâng cằm Đinh Tiểu Tuyên lên.
"Làm gì mà mặt như đưa đám thế, nhớ tôi à?"
"Còn có bị thương chỗ nào nữa không?" Đinh Tiểu Tuyên không hề che dấu lo lắng của mình.
"Em lo lắng cho tôi?" Lam Tử Ngưng nhướn mày hỏi cô.
"Ừ, em lo lắng cho chị." Nâng mắt đón nhận ánh nhìn của Lam Tử Ngưng, ánh mắt kiên định.
Lam Tử Ngưng chớp chớp mắt, sửng sốt vài giây, quay đầu nhìn phía khác, né tránh ánh mắt tìm tòi kia, mặt nặn ra nụ cười cà lơ cà phất.
"Ngoan lắm, không uổng công nuôi em."
Trầm mặc một hồi, trên mặt Đinh Tiểu Tuyên hiện ra vẻ đau xót.
"Xin lỗi."
"Tôi phát hiện từ lúc gặp mặt tới nay em nói xin lỗi với tôi quá nhiều lần, nói mấy lời nhảm nhí này cũng vô dụng."
Lam Tử Ngưng tùy tay cầm tấm bản nhựa trên dây chuyền sản xuất. Nàng che giấu ánh mắt không để chính mình toát ra cảm xúc bi thương.
"Tiếu, điều Tiểu Quỷ đi, cho Hổ Nữu một cái công đạo."
"Điều đi?"
"Sao lúc này cô lại ngu xuẩn như vậy?"
"Hiểu rồi hiểu rồi. Vậy, bây giờ thì thế nào?" Tiếu đại muội chép miệng, ý bảo Lam Tử Ngưng quay đầu nhìn về phía sau kho.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn lại, là mấy người đàn bà không có ý tốt đi theo sau Tiểu Quỷ.
Mắt thấy Đinh Tiểu Tuyên lại lộ ra vẻ tâm ưu thiên hạ (*), Lam Tử Ngưng lắc lắc đầu.
(*): suốt ngày lo nghĩ chuyện của người khác
"Mật báo, tránh không được phải chịu mấy quyền, không chết được."
"Tiểu Quỷ có thể tìm đến Hoàng Linh?"
"Là ai không quan trọng, quan trọng là tất cả mọi người đều cho rằng đó là nó." Khóe miệng Lam Tử Ngưng hiện lên ý cười nhẹ, giây lát lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, làm người ta khó có thể nắm giữ.
Đinh Tiểu Tuyên kinh ngạc nhìn nàng.
"Chị từng đồng ý với em sẽ bảo vệ cô bé."
"Ấy. Quên mất tiểu sủng vật của tôi có lòng nhân ái chứa chan." Lam Tử Ngưng vươn tay xoa xoa dấu hôn trên cổ cô. "Vừa rồi còn nói lo lắng tôi, bây giờ lại đẩy tôi tới hố lửa. Cô thật đúng là dối trá trước sau như một."
Đinh Tiểu Tuyên cắn răng muốn đứng dậy, bị Lam Tử Ngưng giữ chặt lại.
"Chỉ bằng cô thì có thể đánh lại nhiều người như vậy không? Cho dù cô đánh thắng được, chẳng phải cô đã nói, không phải tất cả mọi người đều giống tôi bị ích lợi che mờ tâm trí? Này, nơi đó có cảnh ngục đấy."
"Lam Tử Ngưng!"
"Nè, lại nữa, bị tôi nói trúng chỗ yếu liền nhảy dựng lên." Lam Tử Ngưng cười hì hì nhéo hông cô. "Tôi ghét nhất bị người lợi dụng, cố tình Tiểu Quỷ kia hay ho lắm, cho nó nếm thử chút giáo huấn."
"Tối hôm qua Hổ Nữu cũng đã rất quá đáng!"
"Đó là chuyện của Hổ Nữu, không liên quan gì tới tôi."
"Bây giờ những người này là chị gọi tới?!" Đinh Tiểu Tuyên tránh thoát cái tay đặt trên lưng của nàng, bắt lấy cổ tay nàng, lớn tiếng chất vấn.
"Nếu tôi nói là đúng vậy thì sao?" Lam Tử Ngưng không giận mà cười.
"Này cảnh sát Đinh, trí tưởng tượng cũng phong phú quá ha. Tối hôm qua Ngưng tỷ đã bị lão Hoàng mang đi, lại không thể phân thân nha."
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Tiếu đại muội biết rõ hai người là ngược luyến tình thâm, bất đắc dĩ mở miệng giải thích giúp Lam Tử Ngưng.
"Ha ha." Lam Tử Ngưng đứng dậy, mang theo một tia thoải mái, tay xoa xoa cái eo đang ê ẩm. "Có phải cô cho rằng tất cả mấy chuyện không chịu nổi đều do tôi làm hay không?"
Đinh Tiểu Tuyên bị hỏi câu này, sững sờ ở nơi đó, trơ mắt nhìn Lam Tử Ngưng đi qua chỗ Chu Nam. Chính là nhìn thấy nàng ở xa dừng lại cước bộ, xoa eo hít sâu một ngụm, cô mới giật mình, thì ra trên người Lam Tử Ngưng còn có thương.
---
Phía sau nhà kho, Chu Nam bị vây trong góc, một người đi đầu túm tóc cô, hung hăng đập vào tường, Chu Nam nhất thời cảm thấy sao trăng bay tứ tung.
"Nhị ngũ tử(*)!"
(*): vốn là tên một hội kín thời nhà Thanh, sau này là ý chỉ mấy kẻ báo tin, mật thám, kẻ phản bội, bán đứng tổ chức.
"Mày trâu lắm, ngay cả lão Hoàng cũng thỉnh tới được."
"Không phải tôi."
Một khuỷu tay hung hăng nện trên đầu Chu Nam, cô lập tức vô lực xụi lơ xuống đất.
"Không phải mày? Không phải mày thì lão Hoàng tới đúng lúc như vậy sao? Lá gan mày lớn lắm. Dám đối nghịch với mọi người."
"Này, cẩn thận một chút đừng đập hư, phải làm kín thôi."
Chu Nam bị người ấn ngã xuống đất, bỏ lên bụng cô vài miếng bọt biển, rồi những người đó tiếp tục dùng sức đạp bụng cô.
"Dập đầu nhận sai với mấy chị đi."
Chịu đựng đau nhức ở bụng, mặt cô đã sung huyết đến mức đỏ bừng, môi rung rung, buông lỏng tay đang ôm bụng ra, bật cười: "Tôi ngu như vậy sao?"
"Được rồi."
Tiếng nói Lam Tử Ngưng vang lên, những người đó tức thì dừng động tác.
"Ngưng tỷ."
Lam Tử Ngưng một bộ vui vẻ ôn hòa vô hại, ngồi xổm bên cạnh Chu Nam, vỗ vỗ mặt cô.
"Tiểu Quỷ, cảm giác như thế nào?"
Chu Nam nằm trên mặt đất, híp mắt nhìn nàng.
"Chị hai, cử thoải mái đi, dùng thêm tí sức nữa càng tốt."
"Mi thích? Hổ Nữu bị Hoàng Linh chỉnh thảm, mi ở trong này hưởng thụ, thiệt nhẫn tâm đấy."
Ánh mắt Chu Nam đột nhiên trở nên sắc bén, hừ lạnh một tiếng: "Muốn chỉnh tôi thì nên chỉnh cho chết luôn. Nếu không tôi sẽ cho nó biết hậu quả."
"Rất tốt, ta thích." Lam Tử Ngưng giơ tay kéo Tiểu Quỷ đứng lên, vỗ vỗ cát bụi trên người cô. "Ta nghĩ, mọi người nơi này, đều muốn chỉnh chết mi."
"Ít nhất Đinh Tiểu Tuyên không nghĩ vậy."
Chu Nam tranh khỏi tay Lam Tử Ngưng, trên mặt cô không còn biểu tình vô tâm vô phế của ngày xưa, mà thay vào đó là sự thoải mái xen lẫn chút đau thương mờ nhạt.
"Ta thưởng thức sự can đảm của mi, cũng thưởng thức thủ đoạn của mi."
Chu Nam dám bày ra con người thật với nàng, ra ngoài dự kiến của Lam Tử Ngưng, điểm này, ngược lại là khiến nàng bội phục dũng khí của Tiểu Quỷ từ tận đáy lòng.
"Cám ơn Ngưng tỷ coi trọng, như nhau thôi."
"Ồ? Mi đã biết, vậy sao không hỏi xem ta có mục đích gì."
"Thời cơ đến cô tự nhiên sẽ nói."
"Ha ha, rõ ràng thiếu chút nữa có thể thành công có được sự che chở của ta, vì sao không tích cực thêm chút?"
"Không cần." Chu Nam tự giễu cười khổ.
"Cam chịu? Một buổi tối liền thành như vậy, ta còn nghĩ rằng năng lực tự lành của mi tốt lắm chứ."
Chu Nam cũng đủ thông minh. Ở mặt ngoài vô tâm vô phế tận dụng mọi thủ đoạn để tồn tại giữa đủ loại thế lực, trên thực tế vẫn luôn xử sự theo cảm tính, tháo mặt nạ xuống thì cô so với bất kỳ kẻ nào khác đều yếu ớt hơn.
"Ngưng tỷ, buông tha tôi được không? Tôi chơi chán rồi."
Trò truy đuổi giả mù sa mưa Chu Nam đã mệt mỏi. Vì để mình có thể an an ổn ổn sống trong này, Chu Nam tiếp cận với đủ mọi thế lực muốn cố gắng đi lên hàng đầu. Nhưng nếu người kia không cần, cô làm mấy chuyện này còn có ý nghĩa gì. Chỉ cần Lam Tử Ngưng chịu buông tha cô, cô thầm nghĩ trốn ở góc phòng không cần chơi cái trò chơi quyền lực này nữa, từng ngày từng ngày sống bình yên.
"Ta ăn cái gì đâu, chỉ thích dựa theo quy củ mà làm, khai vị , canh, món phụ, món chính, lại đến món tráng miệng, ăn như vậy, mới có hương vị. Nhưng mà nha, nếu sốt ruột, trực tiếp đến món chính cũng không sao. Mi nói xem, tối hôm qua Hổ Nữu kia là tính chọn món gì?"
"Lam Tử Ngưng! Chọc tôi nóng nảy thì sẽ liều mạng với cô đó!" Chu Nam thậm chí quên hô hấp, nỗi đau trong đáy lòng bị lật lên cuồn cuộn như lốc xoáy, phảng phất muốn kéo vào cô vào biển sâu vạn kiếp bất phục, chôn vùi, hít thở không thông.
"Tiểu Quỷ." Trên mặt Lam Tử Ngưng chậm rãi tràn ra nét cười, ngữ điệu trêu tức: "Như vậy không thể được. Thủ đoạn đùa bỡn nhân tâm của mi đủ cao. Nhưng mi cũng chỉ là một nhóc con, thấp thỏm nôn nóng, hơn nữa, năng lực phòng bị của bản thân lại quá kém."
Tâm trạng của Chu Nam đã muốn loạn hết cả lên, không thể nghĩ nhiều theo bản năng vọt tới trước mặt Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng tránh thoát một trảo, bẻ tay cô ra phía ngoài, Chu Nam bị kiềm chế.
"Không biết tự lượng sức mình, muốn khiêu chiến với ta sẽ phải trả giá đại giới."
"Cô biết rõ nhược điểm của tôi, tôi cũng biết nhược điểm của cô!"
Chỉ cần tối hôm qua Hoàng Linh đúng lúc xuất hiện sau Lam Tử Ngưng, có thể kết luận là nàng cố ý, cố ý xuất hiện ở nơi đó, là muốn nói với mình, việc Hoàng Linh tuần tra nàng biết, hơn nữa, có liên quan với nàng. Lam Tử Ngưng hao hết tâm tư bức mình tới không còn đường lui, không phải ăn no rảnh mỡ không có chuyện gì muốn bức bách mình làm việc cho nàng. Vì tiền? Vì quyền? Hay là vì tình? Nếu là vì tình, vậy lợi thế của Chu Nam sẽ càng lớn hơn chút, ít nhất còn có Đinh Tiểu Tuyên, đó chính là nhược điểm của nàng ta.
"Nhược điểm của ta? Nếu mi nói là Đinh Tiểu Tuyên, vậy mi cứ việc thử xem, nhìn xem đó có phải hay không."
Chu Nam nhất thời giật mình ngây ngốc, qua hồi lâu, mới kêu một tiếng: "Đến tột cùng cô muốn tôi làm cái gì!"
Lam Tử Ngưng cười áp sát vào bên tai cô, chỉ vào mấy cô ả hung thần ác sát đang đứng xung quanh: "Nhóc con thái độ không tốt, trước tiên phải học một khóa lễ nghi đã, để các chị gái dạy mi."
-------
Editor có lời muốn nói: thuyết trình, tiểu luận, bài tập nhóm~~~~ ép mình thở không nổi~ các bạn thông cảm cho sự chậm trễ này nhá~~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện