Ái Ngục

Chương 12: - Con hát


trước sau

Advertisement


"Xin lỗi, phó ngục trưởng, không biết cô ở đây."

Cảnh ngục mở cửa phòng làm việc tầng sáu ra, đã thấy to con ngông nghênh đứng trước mặt Hoàng Linh. Mà Hoàng Linh đang dựa trên ghế, sắc mặt có chút khó coi.
"Có việc sao?" Hoàng Linh không có ngẩng đầu, xoa xoa huyệt thái dương.
"A, là người quét dọn vệ sinh đến, nếu cô đang bận tôi bảo cô ta đợi rồi quay lại sau."
"Không cần, để cô ta tiến vào."
"Vâng."
Đinh Tiểu Tuyên ôm cái xô nước bước vào, bước chân càng thêm gian nan, lười xem vẻ ngông cuồng tự đại của Hoàng Linh.
Đinh Tiểu Tuyên để xô nước xuống một bên rồi trực tiếp đi tới trước tủ trưng bày.
"Tôi hỏi một lần cuối cùng! Vết thương trên người Lý Đình, có phải cô làm hay không?" Hoàng Linh dùng sức vỗ bàn, làm ly nước trên bàn nghiêng ngả, nước tràn ướt mấy văn kiện trên bàn. Hoàng Linh tùy tay ném cái ly tới người to con luôn.
"Cảnh quan đại nhân, cô nói chuyện sao lại bắt chước tôi, không hề văn minh chút nào. Hì hì, không những làm, ờm...... Còn có đánh." To con nói xong, nhướng mi nhìn về phía Đinh Tiểu Tuyên.
"Đánh như thế nào?"
"Tôi nhớ lại đã, hình như là ép cô ta, tóm tóc của cô ta rồi va vào cạnh giường gì đó. Ờm, là như thế."
"Ha ha, tay trái? Hay là tay phải?" Hoàng Linh cầm cảnh côn, đi vòng ra trước bàn.
To con giơ lên tay trái quơ quơ trước mặt Hoàng Linh: "Đương nhiên là tay trái, tay phải lúc ấy không rảnh đâu. Cô biết mà, pittông phải vận động."
Hoàng Linh xoay người, dùng sức đè to con lên bàn, đè tay trái của cô ta lại, dùng sức đập cảnh côn xuống.
"Ối...... Sao cô có thể lạm dụng hình phạt riêng chớ...... Người kia, cô làm chứng cho tôi, Cảnh sát Hoàng đánh người."
"Hiện tại phó ngục trưởng là tôi! Mấy hành động trước kia của các cô khi có tôi ở nơi này thì nên dẹp đi. Tốt nhất an phận chút cho tôi!"
"Kỳ quái, không công bằng đâu cảnh sát Hoàng, cô đây là kỳ thị giai cấp. Nhìn xem, cô còn đặt ở trên người tôi nè, đều đè đến đỏ luôn, nhân chứng vật chứng đều có, khỏi chống chế nhá."
Hoàng Linh nắm tóc to con lên, bắt buộc cô ta ngẩng mặt.
"Nếu Lý Đình cứu không được, đời này cô cũng đừng mong đi ra ngoài!"
To con không mặn không nhạt nói: "Cô đây có tính bức cung không, Lý Đình tự mình muốn chết đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, đừng oan uổng tôi à."
Trong lòng Đinh Tiểu Tuyên chấn động. Tuy rằng đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả này, cô vẫn vì mình thấy chết không cứu mà tự trách.
Lý Đình đem bộ mặt yếu ớt của nàng bày ra trước bọn sói đói này, mặc người xâm lược mà vô lực phản kháng hay giãy dụa, nàng đã bị định trước sẽ ăn không ít khổ.
Đinh Tiểu Tuyên lại một lần nữa cảm nhận được thân bất do kỷ (đại ý muốn làm nhưng không thể làm).
Khi A Phong, người cùng nằm vùng với cô bị Lam Tiêu Tần chấp hành bang quy, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị chặt mất tay chân, chịu đựng toàn tâm đau đớn chậm rãi chết đi. Cô cái gì cũng không làm được. Thậm chí tại lúc ấy, cô còn vì sợ A Phong khai ra mình mà lòng không yên.
Nếu Lam Tiêu Tần là đao phủ, Đinh Tiểu Tuyên chính là đồng lõa chuẩn bị đao cho Lam Tiêu Tần. Trên tay cô, cũng dính đầy máu của A Phong, rửa như thế nào, cũng không rửa sạch.
"Tôi sớm muộn gì cũng bắt cô phải trả giá đại giới!" Giọng nói của Hoàng Linh có kiềm nén tức giận không ngừng, dùng sức đẩy to con ra, rống to với bên ngoài cửa: "Tiểu Trương! 03761 cầm đầu cố ý không nghe khuyên răn, biệt giam 1 tháng."
"Cô điên rồi sao, đọc lại nội quy ngục giam dùm chút đi! Không dùng vũ khí không có máu mà cô giam tôi 1 tháng?"
"Cút ra ngoài đi!"
"Khốn kiếp! Họ Hoàng cô cho cô là ai! Tôi muốn gặp ngục trưởng!"
"Tiểu Trương! Có nghe thấy không?! Mang cô ta đi xuống!"
"Vâng!"
Hoàng Linh hung hăng đóng sầm cửa, trong mắt tràn đầy lửa giận, nắm phi tiêu trên tường, một tay ném ra ngoài. Phi tiêu hoa hoa lệ lệ rơi xuống cùng với tiếng Hoàng Linh từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Khóe mắt thoáng nhìn người từ lúc vào cửa một câu cũng không lên tiếng chỉ yên lặng lau dọn - Đinh Tiểu Tuyên.
"Nhặt nó lên."
Đinh Tiểu Tuyên sửng sốt, mấp mím môi, không có đi qua, liếc thấy trên bàn làm việc có nước đổ, cô đi qua.
Hoàng Linh một bước nhảy đến trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, tóm lấy cổ áo cô, đè cô lên sát tường.
"Tôi nói nhặt nó lên."
"Đó không nằm trong phạm vi công tác của tôi." Đinh Tiểu Tuyên đẩy Hoàng Linh ra, một lần nữa trở về bên cạnh bàn, tự mình dọn dẹp.
"Đừng mạnh miệng với tôi!" Hoàng Linh đoạt khăn lau của cô, tùy tay quăng đi. Khăn lau rơi xuống cạnh phi tiêu.
Đinh Tiểu Tuyên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Hoàng Linh liếc mắt một cái, sau đó lê chân, đi qua nhặt lên khăn lau cùng phi tiêu, từng bước từng bước, cắm vào cái bia.
Một vật thể không rõ bay tới, Đinh Tiểu Tuyên thuận tay bắt lấy, mở ra thì thấy, là thuốc suyễn bị thu hôm qua.
Hoàng Linh khoanh hai tay trước ngực, ưỡn lưng, dùng ánh mắt ra hiệu: "Văn kiện."
Đinh Tiểu Tuyên không có phản kháng vô vị nữa, thuận theo đi tới sửa sang lại đống văn kiện, sắp xếp ngay ngắn.
"Oan ức sao?" Hoàng Linh hất cao cằm, đáy mắt là tràn đầy chán ghét và giễu cợt: "Ha ha, làm việc theo phân công? Nhân viên điều lệ không chỉ cô mánh lới kiếm tiền thêm sao?"
"Không có." Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng. Không có cảm thấy oan ức, cũng không có ý muốn kiếm tiền riêng.
"Tại cục, tôi đã xem qua bản án của cô, rất kỳ lạ. Cô không phải con hát giỏi, biểu tình không đủ sinh động, lại có thể gạt được Lam Tử Ngưng, gạt được cấp trên của cô. Thật không biết cô làm như thế nào?"
Đối với Đinh Tiểu Tuyên, Hoàng Linh rõ ràng cười nhạt.
"Gặp Lam Tử Ngưng trong tù, không phải do cô sớm an bài chứ? Tôi khuyên cô, an phận cho tôi, đừng tưởng rằng hành động nhỏ trước đó của cô tôi không biết."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tiến vào."
"Báo cáo, 03488 đã tới."
Lâm Bình thấy Đinh Tiểu Tuyên mặt mày xám tro đầy bụi bẩn, cười cười huýt sao một cái.
Hoàng Linh vỗ đầu Lâm Bình một cái, quay đầu nói với Đinh Tiểu Tuyên: "Đi ra ngoài, nếu muốn an ổn sống hết bốn năm này, tốt nhất nhớ kỹ lời tôi."
---
Đinh Tiểu Tuyên thề, cô thật sự không biết phía sau phòng tắm chuyên dụng của Hoàng Linh vì sao lại có người trong đó. Hơn nữa, lúc cô bước vào, người bên trong vừa mới cởi đến phần nội y. Trong màn hơi nước, dáng người tinh tế uốn éo, hơi thở câu nhân bao trùm khắp phòng tắm.
Ong ong ong máu xông thẳng lên đỉnh đầu Đinh Tiểu Tuyên, ngay cả hô hấp cũng nhất thời dồn dập ...
Bồi hồi một lúc cô mới lấy lại tinh thần, vừa định phẫn nộ chạy khỏi phòng tắm, đã bị một giọng nói ngày nhớ đêm mong chặn lại.
"Cũng không phải chưa từng thấy qua."
Từ xa, Lam Tử Ngưng đã nghe được tiếng xích chân trầm thấp vang lên, từng bước một đi tới chỗ mình. Cho nên, khi cửa phòng tắm vừa mới mở ra, nàng cũng không có biểu hiện hoảng sợ gì.
Đinh Tiểu Tuyên cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, một dòng khí nóng xông lên não. Rất nhiều hình ảnh lại hiện ra, hai cô gái như linh xà dán sát vào nhau, trong đó một là Lam Tử Ngưng của cô, một người khác, lại không phải chính mình!
Lam Tử Ngưng cởi ra phòng tuyến cuối cùng trên người, chuyển mắt nhìn về phía người đang hóa đá ở cửa, mị hoặc cười, vươn tay chậm rãi mở vòi sen. Nước ấm mang sương mù xối trên

Advertisement
người Lam Tử Ngưng, da thịt nàng dần dần ửng hồng.
Đinh Tiểu Tuyên nắm chặt hai đấm, cả người run lên. Giờ phút này đầu óc của cô cứ như hồ dán, căn bản không thể tự hỏi, mở miệng chất vấn nàng: "Sao chị lại ở chỗ này!"
"Kỳ lạ, vì sao tôi không thể ở trong này. Cảnh sát Đinh quản nhiều quá đi."
Lam Tử Ngưng quấn mái tóc lên, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, mơ mơ hồ hồ chặn tầm mắt Đinh Tiểu Tuyên, thấy không rõ biểu tình của nàng.
"Chị! Chị muốn trả thù em... cũng không cần bán đứng chính mình!"
Muốn mua chuộc Hoàng Linh đến chứng minh cho mình xem thế giới này không có chính nghĩa? Muốn khiến mình ghen tị với Hoàng Linh? Hay chỉ đơn thuần là vì thế lực của nàng?! Nhưng, vừa rồi lời nói của Hoàng Linh là có ý gì?!
Đinh Tiểu Tuyên nghĩ không ra vì sao Lam Tử Ngưng sẽ xuất hiện ở trong này, giống như vô luận là vì nguyên nhân gì, cũng là cái cô không muốn biết đến.
Động tác trên tay Lam Tử Ngưng nháy mắt đình chỉ, một chút cũng không động. Thật lâu sau, nàng cụp mắt xuống, khóe miệng cong lên, không dấu vết bật cười.
"Trước kia tôi thế nào mà không biết cô lại ngây thơ như vậy chứ?"
Khuôn mặt Đinh Tiểu Tuyên vốn đỏ bừng nhất thời trắng bệch một mảnh. Cổ họng nghẹn cứng, khiến cô nói không ra lời.
Lam Tử Ngưng xoay người, thân thể lõa lồ cùng Đinh Tiểu Tuyên mặt đối mặt, chậm rãi đi qua, bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt cô.
"Hình như cô... không đáng để tôi làm như vậy?"
"Vì sao?"
"Cái gì vì sao?" Lam Tử Ngưng chậm rãi áp sát vào, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Cô...... Chắc không phải bị tôi mê hoặc chứ? Đầu thiếu ôxi? Sao lại nói lời kỳ cục như vậy chứ."
Hai nắm tay vẫn siết chặt không ngừng run rẩy, không biết là do phẫn nộ hay là do đố kỵ.
"Chị không cần làm như vậy, Lam Tử Ngưng lúc trước sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà đi tổn thương chính mình!"
"Có phải muốn nói tôi không từ thủ đoạn không?"
Lam Tử Ngưng mang theo tiếu ý, nắm hai tay cô kéo ra sau, lại dùng sức kéo người cô tới. Phần eo của Đinh Tiểu Tuyên bị ép cong, mất đi trọng tâm. Tiếp đến Lam Tử Ngưng đem thân thể không còn mảnh vải áp sát tới, buộc cô phải lui ra sau một bước. Xích dưới chân bỗng bị dẫm lại, lưng Đinh Tiểu Tuyên nặng nề đập vào tường.
Thừa dịp Đinh Tiểu Tuyên điều chỉnh hô hấp muốn đứng vững lại, Lam Tử Ngưng đem đầu gối nhập vào giữa hai chân của cô, giam cô lại trước mặt mình.
"Có nhớ hay không, cô là tiếp cận tôi như thế nào?"
Đinh Tiểu Tuyên quay đầu đi chỗ khác. Lam Tử Ngưng một tay kiềm chế thân thể cô, một tay mơn trớn mái tóc cô, dùng sức xoay mặt cô lại đây. Ngón tay lướt qua mũi của cô, dừng trên cánh môi. Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên nó.
Nhìn khuôn mặt nàng chậm rãi tới gần, Đinh Tiểu Tuyên theo bản năng nhắm mắt lại. Hơi thở nóng rực càng lúc càng gần, nhưng khi cô nghĩ giây kế tiếp đôi môi sẽ cảm nhận được sự mềm mại ấm áp thì, hơi thở quen thuộc lại phất qua hai má, lướt đến vành tai.
"Lãnh đạo của các cô nghĩ thế nào? Một kẻ không có vóc dáng không có mặt mũi, sao biết cô có thể leo lên giường của tôi?"
"Lam Tử Ngưng!"
Lam Tử Ngưng vùi đầu vào cổ Đinh Tiểu Tuyên, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, lưu lại dấu vết ướt át.
"Hoặc là nói, nếu không phải cô, cũng sẽ có vô số Kha Hựu muốn tìm cách nằm dưới thân tôi? Đây gọi là gì? Thả dây câu dài bắt con cá lớn(*)?"
(*) Nguyện văn là广撒网钓大鱼 – Quảng tát võng điều đại ngư, Editor hổng hiểu nên chém, bạn nào hiểu rõ hơn xin góp ý!
Hai tay Đinh Tiểu Tuyên vẫn bị nắm chặt không giãy ra được, vòng ra trước ngực, tạo ra khoảng cách giữa hai người.
"Nhìn xem, tật xấu này sao còn chưa sửa, bị tôi vạch trần liền thẹn quá thành giận." Lam Tử Ngưng không nhanh không chậm nắm lấy tay cổ tay cô, kéo đến cạnh người, đầu lưỡi linh hoạt hôn liếm vành tai cô. "Đừng nóng vội, thân thể của cô tôi còn chưa chơi đủ đâu."
Ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng cắn mút. Như nàng sở liệu, người trước mắt bắt đầu bởi vì động tác của mình mà không ngừng run rẩy, khuôn mặt trắng bệch cũng khôi phục huyết sắc rồi bắt đầu ửng đỏ.
"Cái dạng này của cô thật khiến tôi muốn ngừng mà ngừng không được."
Lam Tử Ngưng dùng sức đè người Đinh Tiểu Tuyên xuống. Đầu gối lại chạm vào hai phiến mềm mại của cô, bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy. Buông tay ra, tà tà mị mị nhìn cô một cái, mu bàn tay tiến vào giữa bắp đùi cô, tại chỗ đó vuốt ve sờ soạn, lại dùng giọng điệu buồn nôn thổi tới bên tai cô: "Muốn... muốn sao?"
Đinh Tiểu Tuyên gắt gao cắn môi dưới, không cho phép mình phát ra một tiếng nào, chỉ hồng hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt khiến cô vừa thấy thân thuộc lại vừa xa lạ này.
Đột nhiên sự sợ hãi chiếm cứ đầu óc cô, không có bất cứ ý nghĩ nào, chỉ còn lại sợ hãi, sợ người trước mặt này, trở nên, không giống Lam Tử Ngưng nữa.
"Ôi? Cảnh sát Đinh, diễn trò thì phải diễn cho trọn nha, sao thế? Không diễn nữa?" Lam Tử Ngưng có chút nản, lực tay lại tăng một phần.
Đinh Tiểu Tuyên khó chịu ưm một tiếng, đôi mi nhỏ dài nhíu chặt lại.
"Em yêu chị, mặc kệ chị tin hay không, em yêu chị."
"Tôi không có nghe lầm chứ? Những lời này, lúc trước không nói, bây giờ nói, có ích sao?!"
Giọng điệu vốn châm chọc khiêu khích, nói xong liền thay đổi, ẩn dấu chút phẫn nộ. Bản thân năm lần bảy lượt muốn từ miệng cô nói ra những lời này, cô lại thủy chung cắn chặt khớp hàm. Tình cảnh này, đợi cô đem hết tình yêu của hai người đẩy đến tuyệt lộ rồi mới nói! Có ích sao?!
Tiếng cửa chuyển động vang lên, Lam Tử Ngưng mạnh mẽ đẩy Đinh Tiểu Tuyên ra, lấy khăn lau lau thân thể mình.
"Nhanh lên, nhanh lên." Cảnh ngục đứng ở cửa, tuy rằng phát hiện Đinh Tiểu Tuyên đã ở trong phòng tắm, nhưng không có thấy bất ngờ, chỉ là không kiên nhẫn thúc giục Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng mặc bộ đồ tù mới vào xong, đi tới cửa. Cảnh ngục đeo còng cho nàng, lúc này Tiếu đại muội ngoài cửa bị đẩy vào.
Đinh Tiểu Tuyên trừng lớn mắt nhìn hết thảy, cô lại mơ hồ, đây là chuyện gì xảy ra?
"Cô đi ra ngoài trước đã, sau đây còn có người muốn tắm." Cảnh ngục chỉ chỉ Đinh Tiểu Tuyên, thấy cô sững sờ không có phản ứng, lại thúc giục một phen: "Nói cô đó! Phát ngốc cái gì!"
Đinh Tiểu Tuyên nuốt nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt khinh thường của Lam Tử Ngưng, cô muốn nói gì, lại nói không ra lời, chỉ có thể nhìn nàng một lần nữa biến mất trước mắt.
Lúc này đây, vẫn là tự mình đẩy nàng đi...

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện