Ái Hỉ

Sư Phụ


trước sau

“Vị sư phụ này ta không phải là trẻ con để người tùy ý lừa gạt. Ai cũng biết Ngụy lão gia, Hoa cốc chủ, Mộc thần độc và Giang phu nhân đều không có tung tích trên giang hồ suốt mười mấy năm nay. Mặc dù người có võ công vô cùng thâm hậu nhưng ta lấy điều gì để có thể tin”

Lão ngoan đồng ngửa mặt cười, lấy hồ lô rượu bên hông tu ừng ực, lấy tay áo quệt ngang miệng rồi mới nói

“Ai cũng biết lão ngoan đồng ta xưa nay không nhận đệ tử. Lần này cũng là ngoại lệ, đặc biệt có hứng thú với nhà ngươi nên cũng giải thích chút ít. Nếu là kẻ khác đã không biết xuống âm phủ biết bao nhiêu lần”

Sau đó ngay lập tức ra tay với thị vệ. Lão chỉ có một cây độc mộc, nhưng chiêu thức tuyệt đối không thể coi thường. Dứt khoát, nhẹ nhàng. Cô không hiểu rõ võ công nhưng cảm giác như vị này không để thị vệ vào mắt, rõ ràng là đang đánh nhưng lại như chơi đùa, nhu nhưng rất hiểm, nhẹ nhưng vô cùng mạnh. Nhẹ như chim, mạnh như hổ, âm hiểm như rắn. Dù cho có không hiểu, nhưng nếu nhìn đôi mắt phát sáng của Vân Cúc, khóe mặt sửng sốt và vẻ mặt nhăn nhó của bốn thị vệ cũng đủ hiểu. Được làm cao thủ đại nội thị vệ tuyệt đối không phải tầm thường nhưng lại chật vật trước vị ngoan đồng này.

Nếu không may hôm nay cô đắc tội với vị này, chắc chắn là chết mất xác lại cũng không thể kêu oan gì.

Sau khi bảy chiêu kết thúc, toàn bộ đại nội thị vệ đều rất thảm, vẻ mặt nhăn nhó, chỉ có Hào Lâm võ công nhỉnh hơn thì có vẻ đỡ thảm nhưng mặt mũi như đầu heo cũng tính là mỹ từ để hình dung. Họ đồng loạt chắp tay trước ngực vái lão ngoan đồng một lạy rồi Hào Lâm trầm tĩnh nói

“Tại hạ ngưỡng mộ Ngụy lão tiên sinh đã lâu nay được chỉ giáo, xin nhận của chúng ta một vái để tỏ lòng”

Ngụy lão bây giờ có thể dùng chữ mặt mày vênh váo để hình dung. Sau khi tiếp xúc cô cũng có chút nhận xét về con người này: không màng danh lợi, tính tình tùy ý, trẻ con, mặt dày so với tường thành tuyệt đối hơn chứ không kém. Lão không tỏ ý gì với mấy vị thị vệ đang đứng khom lưng, chỉ quay sang cười toe toét với cô, nhảy chân sáo tới bên cạnh, túm lấy tay cô rồi luyên thuyên

“Đồ đệ thấy ta có tốt không. Ta nói này mấy người này quá tầm thường không dạy được con cái gì, đi theo ta, ta sẽ khiến con giỏi hơn ta của bây giờ. Sao, thế nào”

Cô cũng không có ý định luyện ra cái gì là tuyệt thế võ công, nhưng vị này đã yêu quý cô như vậy lại còn có quan hệ mật thiết với Mộc thần độc, tuyệt nhiên là chuyện tốt. Thêm một người như vậy, cô cũng không còn quá cô đơn. Có người yêu quý cô không vì cái gì, cô tuyệt đối cảm động. Mấy người Vân Đào hay thị vệ mà nói đối với cô đều là phần trách nhiệm cao hơn, lại chỉ trung thành với một mình hoàng đế, cô cũng không hi vọng họ sẽ về phe mình. Bây giờ hoàng đế cưng chiều cô, nhưng sau này thì không chắc. Giai Dĩnh cũng không từ chối, cô cũng chẳng có gì để người ta lợi dụng. Quyền không, thế thì cũng chỉ là hư danh, thay vì tiếp cận cô, tiếp cận vị quan có quyền khác càng có lợi hơn.

“Ngụy lão, ta cũng không biết mình có tài cán gì để người nhìn trúng nhưng nếu Ngụy lão muốn nhận ta làm đồ đệ ta cung kính không bằng tuân mệnh, chỉ là vẫn phải hỏi ý kiến bề trên..”

Ngụy lão phất phất tay

“Bề trên gì chứ, lão Mã hay là tên vắt mũi chưa sạch Mạnh Hạo. Dẫn ta đi gặp xem có dám không đồng ý cho đồ đệ cưng của ta”

Tất cả đều đen mặt. Vị này có quá hay không vô pháp vô thiên, đến hoàng đế cũng có thể gọi thẳng tên, thái tử lại nói là vắt mũi chưa sạch, vậy nàng là còn đi tiểu dầm sao. Nhưng cũng đúng thôi, chẳng ai địch lại vị này cả, nếu muốn đừng nói Tây Vực, cao thủ Đại Quốc cũng không phải đối thủ. Xem ra cũng có người trị được cả hoàng đế, vậy mà người này lại là sư phụ cô. Cô không biết bản thân mình có giẫm vào vận cứt chó hay bị cá cẩm lý nhập nữa. Thôi xong rồi, cô bắt đầu ăn nói thô tục như vậy từ khi nào. Đây là tính cách cũng bị lây qua đường không khí sao, thật quá đáng sợ rồi. Cô tưởng tượng mình sau này ăn mặc rách rước, uống rượu thay nước, lại mặt dày hay chửi đổng. Nghĩ đến thôi cũng rùng mình hoảng sợ. Cô không biết mình quyết định đúng hay sai nữa.

Cô cùng Vân Cúc và bốn đại nội thị vệ dẫn Ngụy lão trở về Trữ Vân phủ rồi sắp xếp một sương phòng cho vị này ở tạm, sáng mai quyết định dẫn vị này tiến cung hỏi ý kiến ông ngoại hoàng đế. Tới sương phòng, Ngụy lão cười toe toét, cầm tay cô lôi kéo

"Ta nói đồ đệ của ta tuyệt đối là có lòng, sắp xếp cho ta nơi ở có tâm như vậy"

'Sư phụ thích người cứ ở lại, sáng mai chúng ta tiến cung"

Cô cũng không biết phải phản ứng như thế nào trước tình huống dở khóc dở cười, trêu ngươi người ta như vậy.

Truyện convert hay : Bất Bại Chiến Thần Dương Thần ( Hoàn Chỉnh )

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện