Ác Ý Thế Giới Mary Sue

Học Vấn Giữ Chồng.


trước sau

Tiêu Trường Phong ôm Tiêu Tiểu Thiết chạy chối chết, đầu váng mắt hoa , lảo đảo lết đến phòng phụ thân, đừng hiểu lầm, không phải y nhớ nhung gì lão kế phụ kia đâu, mà y đến thăm mĩ nhân nương ( mẹ xinh đẹp ) cơ. Hôm qua chưa kịp tâm sự mỏng đã bị huynh muội hồ ly kia chuốc rượu, nghĩ lại giờ vẫn còn đau đầu.

Tiêu Trường Phong tông thẳng vào phòng không thèm gõ cửa, rất đáng bị lôi về trường mầm non dạy dỗ lại, bỗng đồng tử y co lại, nghiêng người làm một động tác né ảo diệu yêu cầu kĩ thuật cao.

" Vèo" một chiếc giày mang theo sát khí âm trầm bay ra, sượt qua mặt Tiêu Trường Phong, cách y có 2 cm, thế thì đủ hiểu trình độ ném ám khí của Tiêu soái rồi, quả là đệ tử chân truyền của Tiểu Lí phi đao, biệt danh : " Tiểu Tiêu phi dép " .

Tiêu Sơ Lâu mặt đen sì, đạp cửa xông ra, trông cánh cửa đáng thương run bần bật , sắp bung ra khỏi bản lề là biết cơn giận của Tiêu soái lớn cỡ nào.

- Bay đâu, lôi tiểu tử này ra đánh 50 quân côn !!!!

Vốn Tiêu soái đang cùng lão bà thân mật, hôn hít 1 hồi, bỗng dưng thằng con mắt mù xông vào, không điên mới lạ.

Vậy mới nói, nam nhân dục cầu bất mãn là đáng sợ nhất.

Tiêu Trường Phong trượt chân xém ngã, khó khăn lắm mới duy trì được vẻ mặt tươi cười nịnh nọt của thái giám, vội ôm đùi Tiêu soái khóc lóc , thề thốt cầu xin, rất giống với trung thần ôm chân hôn quân hô to " Oan uổng ! "

50 quân côn , là 50 quân côn đó !!!!

Gia tướng trong Tiêu phủ toàn là cao thủ trong quân, bị bọn này đập, Tiêu Trường Phong thấy mạng già của mình sắp toi rồi.

Tiêu phu nhân đỏ mặt, kéo tay Tiêu Sơ Lâu.

- Phu quân, chàng làm gì vậy? Sao lại đánh Phong nhi ? Phong nhi, còn không mau đứng lên, mặt đất lạnh lắm.

Tiêu Tiểu Thiết thức thời kêu một tiếng " Nãi nãi ! " cực ngọt, vô cùng hợp thời hợp thế.

Tiêu soái khẽ hừ, " Lần này tha cho ngươi ! Còn không mau lăn ?! "

Tiêu Trường Phong xoa ngực thở phào, quả nhiên, đây mới là mẹ ruột của mình, lão kế phụ kia căn bản không thể so sánh mà !

Đến tiền sảnh, Tiêu Trường Phong thấy nụ cười ý vị thâm trường của Tiêu Ức Tình mà rùng mình ớn lạnh không ngừng.

" Hu hu , trả lại muội muội đáng yêu nhuyễn manh cho ta !!!!! " Bạn nhỏ họ Tiêu âm thầm cắn khăn tay gầm rú.

" Í ? Sao cô cô cũng ở đây? Nghe đâu phi tần không được qua đêm ngoài cung mà? " . Khi thấy Tiêu thổ phỉ ngồi chình ình 1 góc, Tiêu Trường Phong mắt xém lọt tròng.

Tiêu phi Tiêu thổ phỉ còn lâu mới sợ ngôn quan đàn hặc gì đó, nay lão Hoàng đế sắp chết rồi, hơi đâu mà quản mấy việc nhỏ nhặt này. Tiêu Cẩm Ý hứng thú với thằng cháu quái thai hơn Hoàng đế đang thoi thóp kia nhiều.

Bây giờ đang thời khắc chuyển giao thời đại quan trọng, phong vân biến ảo không ngừng , cả đám người đang dựng lỗ tai lên chờ Tiêu gia lên tiếng tỏ thái độ, việc này vô cùng trọng đại, vì có hệ thống quân đội khổng lồ chống lưng, điều đó đồng nghĩa với ngươi là Hoàng đế không ngai rồi đấy.

Tiêu soái chả hứng thú với việc này, lịch sử đã chứng minh, không có quân đội tham gia, tranh đoạt ngôi vị gì đó chỉ là trò trẻ con thôi, dù là ai cũng không thể lật trời được.

Vì thế nói luôn : " Thánh chỉ chọn ai thì người đó là Hoàng đế , bọn mi đừng có mà quấy rầy bản soái sinh con nữa, cẩn thận bản soái chặt chân ! ".

Đương nhiên, trên có chính sách, dưới có đối sách , mấy vị hoàng tử liền phát hiện ra một con đường đột phá, là , Tiêu Ức Tình , Đại tiểu thư Tiêu gia.

Trước giờ Tiêu gia chỉ gả nữ nhi cho Hoàng đế, chỉ cần ngươi đoạt được Tiêu Ức Tình thì đồng nghĩa với việc ngôi vị trong túi ngươi rồi.

Tiêu Ức Tình bị làm phiền nhiều , tức lên bỏ về Tiêu phủ ở. Một đám hoa hoa công tử , trong nhà thê thiếp thành đàn, con cái một đống, dã tâm đi ngược với năng lực , ngu như bò mà dám vọng tưởng được Tiêu Ức Tình nàng yêu thương? Một đám ỷ thế hiếp người, dựa vào mấy trò thông minh vặt mà cũng đua đòi? Ở kinh thành ăn chơi đàng điếm, đấu nhau long trời lở đất, còn không bằng một cái móng chân của ca ca lão nương. Hừ hừ, Club " Công tử bột " cút sang bên !

Lão Hoàng đế hài lòng với thái độ này lắm, thờ phào một hơi, liền ban cho Tiêu phủ một đống đồ vô tích sự, trong đó quý nhất là thôn trang cách kinh thành mấy dặm để Tiêu soái thuận tiện dẫn lão bà đi nghỉ mát.

Tiêu Cẩm Ý nhìn Tiêu Trường Phong đầy thâm ý, cười nhạt nói:

- A, Phong tử, nghe đâu ngươi say rượu? Sao không bảo đầu bếp nấu cho bát canh giải rượu?

Thần kinh Tiêu Trường Phong nhất thời căng như dây đàn, đây chính là chồn chúc tết gà mà, y nhớ hôm qua chính vị này ép y uống rượu đến ngộ độc cồn mà, hôm nay lại còn vờ vịt hỏi thăm, chắc chắn không có ý tốt, cẩn thận đáp :

- Đa tạ cô cô quan tâm, tiểu tử không sao nữa rồi.

Tiêu Cẩm Ý cười càng tươi, dung nhan dưới ánh mặt trời mùa đông lại càng diễm lệ.

- Ồ, người một nhà cả, khách sáo làm gì? Khỏe rồi à? Sao ta thấy ngươi cầm đũa run rẩy thế? Có phải đầu đau sắp nứt ra không? Đi đường không bị ngã chứ?

Tiêu Trường Phong nuốt nước miếng, sao toàn người khó chơi thế này, năng lực quan sát kinh người này ai mà bì nổi? Y tự nhận đã che dấu rất tốt mà còn bị nhìn ra.

Vội vàng nuốt hết bát cháo loãng, nén cơn buồn nôn xuống, không được lãng phí lương thực, quả là thanh niên tốt của nhân loại, rất xứng đáng với kì vọng của Đảng và nhân dân, rất đáng được khen thưởng trước toàn nhân dân, Tiêu Trường Phong chạy như bay về phòng.

Tiêu Sơ Lâu mày không thèm nhấc, cùng lão bà diễn show ân ái, nào, Nhu nhi, há miệng, cái này ngon lắm, nào , Nhu nhi, uống sữa đi, nàng dạo này gầy quá..... bla bla... làm mù mắt chó quần chúng vây xem.

Tiêu Cẩm Ý mặt không đổi sắc, rất có phong phạm cao nhân, vô cùng bình tĩnh ăn bánh bao, quen rồi.

Tiêu Ức Tình phủi rụng da gà da vịt, nuốt vội cốc sữa, đi tìm ca ca tâm sự đêm khuya.

Oimeoi ( Ôi mẹ ơi) , đáng sợ quá đi, nữ nhân gì mà ghê thế, thảo nào năm xưa đánh cho Đột Lợi tan tác chim muông, tung hoành sa trường vô địch thủ, nay ở trong chốn thâm cung hơn 20 năm mà bảo đao chưa già, vẫn linh mẫn lắm.

Khổ thân Hoàng đế, có lão bà như này, ông ta đoản thọ mất.

Tiêu Trường Phong mặt dày giả dối thương tiếc Hoàng đế một hồi , vô cùng tự luyến mà khen gợi bản thân , đúng là thanh niên tốt bụng thiên lương, thiên chân vô tà gì gì đó.

Mà khoan, sao muội muội lại không yêu nam chính nữa rồi? Nghe đâu trong nguyên tác, Tiêu Ức Tình yêu nam chính đến phát rồ, sẵn sàng dâng binh phù , dâng ca ca cho nam chính chém giết, sau lại đích thân đâm chết ca ca giùm nam chính mà, rốt cuộc có gì nhầm lẫn ở đây? Chả lẽ mình xuất hiện , gây ra hiệu ứng bươm bướm, đảo lộn hết thảy?

Ôi đau đầu quá, không nghĩ nữa , thích ra sao thì ra. Nam nữ chính người ta làm gì thì kệ người ta, hơi đâu mà quan tâm, chỉ cần không đụng đến ông đây thì cứ bơ đi mà sống đi.

-----------

Huynh muội Tiêu gia đóng cửa tâm sự, dặn gia tướng cấm không cho sinh vật có vú lượn lờ quanh đấy, trái lệnh, chém !

Tiêu Trường Phong ra
vẻ cao nhân không màng thế sự nói:

- Muội muội à, là nữ nhân , nhất thiết phải nắm chắc môn học vấn này.

Tiêu Ức Tình tò mò lắm, vội hỏi :

- Gì thế? Cầm kì thi họa? Muội không thèm, chỉ có nữ nhân ngu xuẩn mới cần mấy thứ đó.

- Ai nói, là học vấn giữ phu quân ! Nghe qua chưa? Chưa nghe qua à? Ấy, thật là thiển cận quá đi ! Đứng trên lập trường nam nhân mà nói, thê tử ấy mà, chưa lấy được thì quý, chứ một khi tha được lên giường cái là hết quý ngay, " Ồ , ra chỉ có thế " , ấy chính là suy nghĩ chung của nam nhân. - Đang nói văng bọt, bỗng thấy ánh mắt trêu tức của Tiêu Ức Tình, lập tức sửa lại. - Đương nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ, ví như phụ mẫu chúng ta, thành thân gần 20 năm mà vẫn ân ái mặn nồng lắm, 2 năm cho huynh 3 đệ muội chính là minh chứng đanh thép nhất, hùng hồn nhất.

- Nam nhân chính là đê tiện như vậy, luôn thích cái mới mẻ, luôn thích chinh phục nữ nhân, nên muội đừng có mà kiểu " chưa tán đã đổ " không có tiền đồ nhá ! Như thế mất mặt ban đại diện lắm. Phu quân cũng giống như con diều vậy, phải lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh , thế mới lâu dài được. Luôn thay đổi muôn hình vạn trạng. Ngây thơ, thánh mẫu, hiền lương, ôn nhu, lạnh lùng, cao quý, kiêu ngạo, quyến rũ, mị hoặc, thành thục, lãnh diễm, kiên cường, thông tuệ, ngốc nghếch, .... . Muội chọn phong cách nào?

Tiêu Trường Phong nói khô cả cổ, vội rót bát nước lớn uống cho nhuận giọng.

Tiêu Ức Tình mặt ngơ ngác, nghe đâu ca ca năm nay tính tròn mới 17 tuổi nhẩy? Hơn nữa 12 tuổi đã bị lôi tới biên cương ăn cát, sao gì mà trông ca ca cứ như cao thủ lưu luyến ngàn bụi hoa, là sắc quỷ đầu thai thế? Đến bản thân nàng là nữ nhân mà còn chưa hiểu rõ nữ nhân được như vậy.

- Ngây thơ như nào? Quyến rũ như nào? Trí tuệ ? Kiên cường ? Cao ngạo? Lãnh diễm ? Ôn nhu? - Tiêu Ức Tình nuốt nước bọt hỏi , bản hủ nữ còn lâu mới thừa nhận, là bản hủ nữ muốn xem ca ca yêu nghiệt thụ thiên biến vạn hóa thành ngốc manh thụ, dụ thụ, nữ vương thụ, cường thụ, ôn nhu thụ, nhược thụ ... đâu.

Dưới con mắt " lóng bỏng 10000 ° C " của đồng chí hủ nữ, Tiêu Trường Phong vô cùng ngốc nghếch tự cho là đúng mà miêu tả lại các chủng loại nữ nhân.

Sao cơ? Ôn nhu? Đơn giản, cười kiểu mỉm kiểu Mô - la - li - sa là ok.

Quyến rũ? Cái này khó gì, mắt hoa đào khẽ liếc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cắn môi, cổ áo nơi lỏng ra 1 tý, liếm môi, mặt ngượng ngùng , ôi trời, sao muội muội chảy máu mũi rồi?

- Tiểu Tình, sao rồi hả? Sao mùa đông mà cũng chảy máu cam là sao? Mau ngửa cổ lên. Khổ thật, ăn mãi mới có tí máu, giờ chảy sạch ra rồi, đúng là phí của mà.

Đếch thèm đóng kịch nữa, không thấy muội muội lão tử chảy máu à? Tiêu Trường Phong luống cuống tìm khăn cho Tiêu Ức Tình " dục hỏa đốt người, mắt lóe ra lục quang" cầm máu.

" Oimeoi, thần linh ơi, dụ thụ ngàn năm một thuở mà, kích thích quá đi... " . Tiêu Ức Tình rất muốn học sói ngửa cổ kêu " À húuuuuuuu ".

Ai dè kích thích quá, lại thêm trời mùa đông hanh khô, máu liền phá mao mạch ở mũi mà ra.

Thật là mất mặt quá thể đáng, may mà cổ đại không có máy ảnh chứ không thì Tiêu Ức Tình đã chụp ảnh với tốc độ " 1 kiểu / giây " , lưu trữ làm kỉ niệm rồi, ca ca thật dễ dụ, hiu hiu, sau này bị người ta lừa mất thì sao bi giờ ? Lúc ấy chỉ có thể nằm dưới thân người ta khóc khàn cả giọng thôi.

Ôi trời, không nghĩ nữa, máu thấm ướt khăn rồi, nghĩ nữa là mất máu mà chết luôn.

Sự cố nhỏ đó căn bản không thể làm suy giảm ngọn lửa nhiệt tình muốn cosplay " chuyên gia tư vấn sức khỏe sinh sản , tình yêu và gia đình " của Tiêu Trường Phong.

Thế nên, trong phòng diễn ra một khung cảnh kì lạ, một người cosplay đủ thể loại thụ trên đời, một người bịt mũi , mắt lòe lòe sáng, âm thanh nuốt nước bọt vang lên không ngừng.

" Mà khoan !!!!! " Tiêu Trường Phong đang bĩu môi làm vẻ mặt ủy khuất bán manh , cosplay dễ thương thụ, bỗng nhiên khựng lại, vẻ mặt như bị sét đánh , nữ phụ siêu cấp si tình đột nhiên không yêu nam chính nữa ! Chân tướng chỉ có một !!!!

Holmes đã nói rồi : " Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật ". ( Google sama ).

Tiêu Ức Tình không thể là trọng sinh, vì nếu trọng sinh giống nữ chính, Tiêu Ức Tình sẽ chỉ càng thêm yêu nam chính Lăng Ngạo Quân thôi. Cũng không thể là xuyên không giống y, nếu thế thì nam nữ chính đã sớm chết 1800 lần có lẻ rồi.

Loại trừ 2 cái trên vẫn còn 1 khả năng nữa, là Tiêu Ức Tình thầm mến y, điều này không thể, vì nếu thế thì thành huynh muội loạn luân à? Tiêu Trường Phong cho rằng, trên quả đất này ai có thể đè bẹp được hào quang nhân vật chính của Lăng Ngạo Quân, không ai khác ngoài Tiêu Trường Phong khốc suất cuồng bá duệ, tà mị cuồng luyến, cao phú soái, hoàn hảo tới mức ông trời còn ghen tỵ, đến mức " Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh" ( Truyện Kiều - Nguyễn Du ) , ahahahahahah..... ( Một tràng cười đác ý dài 3 cây số ). Thật là, sao mình lại đẹp vậy chớ , thật là tội lỗi quá đi , amen + thiện tai , thiện tai.

Vậy nên, chắc chắn Tiêu Ức Tình hủ quá thành cong, thích nữ nhân luôn rồi ! Không sai, suy luận nửa ngày, chết bao nhiêu nơ - ron, xi - náp truyền tin điên cuồng, Tiêu Trường Phong đưa ra một đáp án vô - cùng - hoàn - hảo như vậy ! Cho một tràng pháo chân cái ....

Bạn nhỏ họ Tiêu mắc bệnh tự luyến giai đoạn cuối, sau khi like điên cuồng cho bản thân xong, vẻ mặt ý vị thâm trường, vô cùng cao thâm khó dò , nói với Tiêu Ức Tình đang vất vả cầm máu bên cạnh rằng : " Ta biết muội thích nữ nhân rồi, ai thế? Giới thiệu cho vi huynh làm quen cái ! "

Ồ, kết cục của bạn thanh niên mầm này có thể đoán trước.

Tiêu Trường Phong rú lên thảm thiết, Oimeoi, cứu con !!!!!!

Gia tướng bên ngoài mặc dù nghe thấy tiếng cầu cứu bi thảm đầy tuyệt vọng đó , nhưng mà chả ai có tư tưởng vào làm anh hùng cứu mĩ nhơn Thiếu soái cả, quân luật sâm nghiêm, đã bảo canh không cho ai vào thì cứ canh không cho ai vào thôi, kệ phong vân biến ảo, ta canh cửa thì cứ canh cửa . Không sai, tố chất nghề nghiệp của gia tướng Tiêu phủ cao thế đấy, đám phàm phu tục tử các ngươi sao có thể so sánh được ?

Với lại , Thiếu soái " da dày thịt béo " chắc là chịu được Đại tiểu thư " liễu yếu đào tơ , mảnh mai yếu đuối " hành hung nhẩy ?

Tiêu Nhị thiếu gia Tiêu Hàm Hàm , Tiêu Tam thiếu gia Tiêu Lạc Lạc đang mắt to trừng mắt nhỏ với Tiêu Tiểu Thiết. Tiêu Tiểu Thiết mày rậm mắt to, xoa đầu nửa ngày cũng không hiểu, sao tự dưng chui đâu ra Nhị thúc, Tam thúc còn nhỏ hơn cả nó thế này ????

Truyện convert hay : Đan Đạo Tông Sư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện