Ác Ma Phi Dưỡng Thành

là ngươi câu dẫn ta trước


trước sau



Vu Quần ngồi bên bàn học nhỏ trong ký túc xá, hết sức chăm chú viết tên mình lên sách giáo khoa mới được phát. Nam Lăng một thân mặc bộ đồ thể thao đẹp mắt đi tới, phía sau hắn còn có Viên Thanh Hoa.


" Này, Vu Quần, đi chơi đi ! Cùng các ca ca đi chơi bóng rổ." Nam Lăng trước khi ra khỏi cửa hướng Vu Quần nói, Vu Quần trong đám người bọn họ là nhỏ nhất, vì vậy bọn họ liền đem Vu Quần coi như đệ đệ mà chiếu cố.


Hiện tại, trong ký túc xá chỉ có Nam Lăng, Viên Thanh Hoa cùng Vu Quần, những người khác không biết ở nơi nào, Trần Phi bị lão sư gọi đi giờ này vẫn chưa thấy trở về, bất quá, đối với lời mời của bọn Nam Lăng, Vu Quần chỉ ngại ngùng nhìn bọn họ lắc đầu.


" Ta không chơi bóng rổ, các ngươi mau đi chơi đi. "


" Ai nha, tên tiểu tử mọt sách này, đừng bảo vừa mới khai giảng ngươi đã vội vã học tập nha ! Đi theo các ca ca ra ngoài chơi, sẽ cho ngươi trải nghiệm một chút, thế giới bên ngoài có bao nhiêu rộng lớn, lại càng có nhiều muội muội xinh đẹp đếm không nổi, nhanh lên mau theo ca ca ra ngoài a. " Nói xong, Nam Lăng thực muốn động thủ lôi kéo Vu Quần ra ngoài, chính là Vu Quần không thích vận động cho lắm, y thích một mình yên lặng ở đây hơn. Vu Quần dùng vẻ mặt tội nghiệp cầu xin, còn hướng qua Viên Thanh Hoa cầu cứu.


Viên Thanh Hoa nhìn tới Vu Quần xác thực không muốn đi chút nào, liền kéo tay Nam Lăng, nói : " Được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi ! Giao cho Vu Quần nhiệm vụ ở lại trông nom ký túc xá là được rồi, nếu ngươi còn muốn chơi bóng thì nhanh chút, nếu không bọn họ chờ ngoài sân sẽ nóng nảy a ! "


Nam Lăng sờ sờ cái mũi, hắn thực muốn đem Vu Quần mang ra ngoài khoe khoang một chút. Hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn luận xem ai xinh đẹp nhất, ai là hoa hậu giảng đường, còn có ai là hoa khôi của lớp các thứ... Chính là ở trong mắt Nam Lăng, Vu Quần nhà hắn là tốt nhất, nhưng hiện tại đối Vu Quần thực sự không muốn ra ngoài mà nói... hắn sẽ không miễn cường y.


Nam Lăng ủy khuất nhìn tới Vu Quần, nhỏ giọng nói : " Quần Quần, ca ca đi a ! "


Vu Quần buồn cười nhìn tới Nam Lăng đang giở tính trẻ con, vội vàng khoát tay, ra hiệu bọn họ mau đi nhanh một chút.


Nhìn tới hai người bọn họ rốt cuộc đã đi, Vu Quần thở dài một hơi, lại tiếp tục công việc đề tên đang dang dở. Vu Quần y hiểu rõ chính mình tuy đã thi đậu vào trường trung học trọng điểm cấp tỉnh, nhưng là, cái trường trung học này, nơi nơi đều là cao thủ a, nếu như y không tích cực cố gắng... rất có thể sẽ bị bọn họ bỏ lại càng xa. Vu Quần đều đã sống qua một đời rồi, hiện tại, được ông trời tặng cho một cơ hội nữa, y một chút cũng không dám chủ quan.


Rất nhanh đã làm xong việc, Vu Quần mở ra ngăn kéo bàn học, lấy ra màn thầu mua lúc trưa cùng dưa muối mang từ nhà đến, chậm rãi ăn. Đồ ăn ở căng-tin trường học đối với Vu Quần mà nói có chút đắt, vì vậy y quyết định về sau mỗi ngày chỉ ăn một bữa trưa tại trường, buổi chiều sẽ mua màn thầu trở về kí túc xá ăn cùng dưa muối. Như vậy có thể nhờ chính mình tiết kiệm một chút mua sách tham khảo.


Nuốt xuống một miếng màn thầu, Vu Quần lại mở ra sách ngữ pháp Tiếng Anh, một bên nhìn từ mới một bên chậm rãi ăn. Ở trường của Vu Quần, học sinh vốn dĩ đều là người trong tỉnh, ngay trong phòng ký túc đã có đến năm người, người giống như Vu Quần từ nông thôn đến quả thực rất ít. Mà bởi vì điều kiện học tập tốt, Tiếng Anh của bọn họ đều không tệ, nhưng đây lại là môn học yếu nhất của y a. Vu Quần định mỗi ngày ít nhất bỏ ra một giờ đồng hồ xem sách Tiếng Anh, tranh thủ đem trình độ ngoại ngữ của bản thân nâng cao một chút.


Vu Quần xem sách hết sức chăm chú, không có phát giác Trần Phi đã trở về. Mà cảnh đầu tiên Trần Phi nhìn thấy khi bước vào cửa chính là Vu Quần một tay cầm màn thầu cắn dở, một tay cầm dưa muối, hơn nữa còn hết sức chăm chủ nhìn tới sách Tiếng Anh.


Trần Phi nhíu lại hai mắt, cố ý tạo ra tiếng động lớn một chút, Vu Quần nghe được tiếng bước chân đang tiến gần đến liền giật mình hoảng sợ, trong miệng nhét đầy màn thầu, phồng lên giống như quả bóng bay. Vu Quần kinh ngạc nhìn tới Trần Phi, trái tim liền nhảy lên một cái, hắn đi lại vì sao không có tạo ra âm thanh a !


Vu Quần vội vàng đem màn thầu nuốt xuống, lập tức ho khan, y bị nghẹn đến khuôn mặt đều trường đỏ, đối với Trần Phi đang đi tới bên giường hữu hảo cười một cái.


" Ngươi vì sao không có đi ra ngoài ? " Trần Phi bình tĩnh hỏi Vu Quần, trong giọng nói không nghe ra được tâm tình của hắn, giống như dù Vu Quần không có trả lời, đối với chính mình cũng không có ảnh hưởng gì. Bất quá, Vu Quần theo thói quen đối Trần Phi lãnh đạm, cho nên không có nghe ra Trần Phi là đang khách sáo, liền lễ phép đối Trần Phi trả lời : " Ta đi ra ngoài cũng không có chuyện gì để làm, như vậy liền ngồi trong này đọc sách là tốt rồi. "


" Ân !" Trần Phi đáp lại một tiếng coi như trả lời, cầm lấy khăn mặt cùng quần áo muốn đi đến phòng tắm. Vu Quần đứng ngồi không yên ở trên ghế nghĩ ngợi lung tung, y thật sự không ngờ Trần Phi sẽ trở về, sớm biết hắn sẽ trở lại, Vu Quần dù thế nào cũng sẽ cùng bọn Nam Lăng ra ngoài. Hiện tại trong ký túc xá chỉ còn hai người bọn họ, đầu óc Vu Quần liền biến thành bột nhão, y không biết hiện tại nên làm cái gì a.


Vu Quần bắt buộc chính mình phải đem lực chú ý toàn bộ đặt trên mặt sách, nhưng là, lỗ tai giống như đặt tại ván cửa phòng tắm nghe ngóng động tĩnh, không đến năm phút đồng hồ cửa phòng tắm liền mở ra, sau đó Vu Quần chợt nghe âm thanh tiến đến càng gần, tiếng bước chân càng rõ rệt, tim Vu Quần lại càng đập lợi hại, y không rõ Trần Phi hiện tại tiến về phía mình là có ý gì.


Thẳng đến khi một bóng đen bao trùm lấy Vu Quần, đem cái bóng nhỏ bé của Vu Quần ôm lấy ở bên trong, Vu Quần cảm nhận rõ, Trần Phi là đang khom người xuống, tiếng hít thở dày đặc phun lên bên cạnh cổ mình.


" Ngươi đang làm cái gì ? "


" Ngươi muốn làm gì ? "


Cái này rõ ràng là hai giọng nói , một cường một yếu, đồng thời vang lên, Vu Quần ngay tại thời điểm Trần Phi cúi đầu muốn nói chuyện, khẩn trương xoay người hỏi Trần Phi là muốn làm cái gì, rất vô tình bờ môi lướt qua phiến môi mỏng phía dưới của Trần Phi.


Trong ký túc xá tĩnh lặng đến đáng sợ, gương mặt nho nhỏ của Vu Quần đều hồng, vừa thẹn thùng vừa khẩn trương chăm chú nhìn Trần Phi, y thực sự không phải cố ý đâu. Trần Phi đôi mắt thâm thúy cứ như vậy im lặng nhìn Vu Quần, giống như dã thú đang ẩn nhẫn trong đại dương mênh mông chìm trong bóng tối, mà hiện tại Vu Quần thực đã muốn chết chìm trong màn đêm tĩnh mịch ấy.


Vu Quần không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lúc y đem tinh thần hồi phục lại, chính mình đã bị Trần Phi chặt chẽ giam cầm lấy. Bờ môi nóng rực của Trần Phi đang hung hăng nghiền áp môi của mình, Vu Quần kinh ngạc giãy dụa kịch liệt, vì cái gì Trần Phi lại đối xử với y như vậy, bọn họ đều là đàn ông a, bọn họ hiện tại cũng không còn là ở kiếp trước nữa. Trần Phi cùng y chỉ mới quen biết thôi, Vu Quần có quá nhiều nghi vấn, nhưng muốn trách thì phải trách y vừa rồi không cẩn thận cướp cò hôn Trần Phi trước a.


Trần Phi một tay giữ lấy gáy Vu Quần, một tay nâng lên gương mặt Vu Quần, khiến cho y hé miệng. Vu Quần chịu không nổi Trần phi bá đạo bức bách, liền ngoan ngoãn hé miệng, mặc kệ cho lưỡi hắn bá đạo hướng mình công thành đoạt đất. Trần Phi bá đạo cường hôn Vu Quần đột nhiên ngừng lại, chính là vừa rồi hắn ở trên môi Vu Quần nếm được hương vị mặn mặn, cái hương vị kia... là mùi vị của nước mắt.


Trần Phi cau mày nhìn tới đôi môi căng mọng của Vu Quần, lại có chút phiền não nhìn đến gương mặt tràn đầy nước mắt của y. Giống như ý thức được cái gì đó, Trần Phi vội buông tha Vu Quần, Vu Quần đột nhiên bị Trần Phi buông tay lại càng hoảng sợ, chính mình thiếu chút nữa không có dừng lại được, lảo đảo ngã ngồi trên mặt ghế.


Trần Phi trầm mặc, có chút tức giận nhìn tới bộ dáng yên lặng rơi lệ của Vu Quần, " Là ngươi câu dẫn ta trước. " Trần Phi nói xong câu đó, liền túm lấy áo khoác trên giường, rời khỏi ký túc xá, bỏ lại Vu Quần vẫn đang khóc cô độc ngồi một chỗ.


Vu Quần cũng không rõ vì cái gì mà rơi lệ, có lẽ, Vu Quần bi ai, bi ai chính mình trốn không thoát xiềng xích của Trần Phi, phủ nhận không nổi trong lòng mình rung động, rũ bỏ không nổi mối nợ tình ái dai dẳng từ kiếp trước a !


Sau cái ngày phát sinh sự tình kia, Trần Phi cùng Vu Quần hai người bọn họ đều coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nên làm cái gì thì làm cái đó. Mọi người trong ký túc đối với hai người bạn học trầm mặc cũng không cảm thấy có gì không đúng, bởi vì Trần Phi không thích sống chung, thời điểm bình thường bọn họ ở cùng Trần Phi cũng không nói ra lời nào. Về Trần Phi cùng Vu Quần trầm mặc, bọn họ đều chọn lựa bỏ qua a, trong mắt bọn họ Vu Quần vẫn là đáng yêu xinh đẹp tiểu nam sinh, Trần Phi vẫn là kẻ không cùng người khác thân cận – lạnh lùng khốc ca.


" Vu Quần, đi mau, nhanh lên nào ! Nếu không lớp tự học buổi tối sẽ trễ mất, tiết toán ngày mai ta sẽ chết đấy. " Nam Lăng đứng trước cửa phòng thúc giục Vu Quần, ngày mai bọn họ phải thi khảo sát toán rồi, chính hắn còn không có ôn tập cho tốt, vậy nên, lôi kéo Vu Quần cùng mình tới lớp tự học, hy vọng tiểu vương tử Vu Quần có thể cứu vớt thành tích toán học của mình.


" Đến rồi, đã mang theo sách chưa ? " Vu Quần chạy tới cửa ký túc xá, trên người mặc bộ quần áo thể thao xanh dương, đây là bộ y phục tốt nhất của Vu Quần, cũng chính là bộ đại ca y mua cho ở sạp hàng vỉa hè lúc trước. Nam Lăng sốt ruột lôi kéo Vu Quần đi nhanh một chút tranh thủ thời gian.


" Đợi một chút, còn có ta a, đừng quên ta cũng muốn tiểu vương tử chỉ điểm môn toán. " Viên Thanh Hoa ở phía sau theo con đường cạnh hồ chạy đến, Vu Quần cùng Nam Lăng đứng ở đằng xa chờ hắn.


Hiện tại đã khai giảng được một tháng rồi, Vu Quần đã tập thành thói quen, cũng đã thích ứng được với nhịp sinh hoạt của trường cấp ba. Mỗi ngày trải qua đều rất phong phú, trường trung học trọng điểm của bọn họ có một cái quy định đặc biệt. Chính là buổi tối có một lớp tự học tự nguyện, bất quá đại bộ phận mọi người đều không chọn lớp tự học buổi tối. Vu Quần mỗi ngày đều chăm chỉ tới lớp tự học, những người còn lại trong ký túc xá sẽ không nhất định tới, bọn Nam Lăng đều là ngẫu nhiên mới đi cùng Vu Quần, còn Trần Phi cho tới bây giờ cũng chưa một lần tới lớp tự học buổi tối.


Nghĩ đến Trần Phi, Vu Quần thoáng hoảng hốt một cái, từ lần Trần Phi cưỡng hôn y tới giờ, y vẫn luôn tránh Trần Phi. Chỉ cần Trần Phi trở về ký túc xá, Vu Quần sẽ làm bộ cùng mọi người trong phòng cười cười nói nói, cũng sẽ tuyệt đối không cùng Trần Phi ở chung một mình. Bất quá, Vu Quần y cũng không cần sợ hãi, bởi vì, Trần Phi mỗi lúc trời tối đến khuya mới trở về ký túc xá, khi đó, Vu Quần vốn dĩ đều đã ngủ say rồi.


Vu Quần, Nam Lăng cùng Viên Thanh Hoa đi đến lớp tự học. Bởi vì ngày mai có cuộc thi, cho nên phòng tự học có rất nhiều người, bình thường buổi tối đều không có cơ hội nhìn thấy nhiều đồng học như vậy, trên cơ bản mọi người đều muốn ở ký túc xá tự học. Chỗ ngồi thường ngày của Vu Quần hiện tại đang có một vị nữ sinh, Vu Quần thấy vậy cùng không trở về chỗ ngồi của mình nữa, mà cùng Nam Lăng và Viên Thanh Hoa đi tới địa điểm khác.


Tự học cả một đêm, Vu Quần tận tình chỉ dẫn cho hai người bọn họ những phần quan trọng trong cấu trúc đề thi. Hiện tại đã mười giờ đêm rồi, bọn họ cũng không có ý định ngồi lại quá muộn, liền đem đồ đạc thu dọn chuẩn bị trở về ký túc xá. " Vu Quần, đây là kẹo Lưu Hiểu Diệp muốn tặng cho ngươi, nàng nói cảm tạ ngươi nhường chỗ cho nàng. " Tần Giai Giai đi đến bên cạnh Vu Quần, cầm một thanh Alps đưa cho y.


Nghe được lời Tần Giai Giai nói, Nam Lăng cùng Viên Thanh Hoa liền ồ lên vài tiếng, " Thì ra là thế ! Vu Quần đệ đệ, đã có người cho ngươi lễ vật rồi, cái này là có nội tình nha. " Nam Lăng tà ác há mồm trêu chọc Vu Quần, Vu Quần bị hắn nói mặt liền một mảng hồng. Vu Quần ra hiệu với Lưu Hiểu Diệp đứng ở phía xa chào một tiếng, nàng là nữ sinh học lớp kế bên, thường xuyên cùng Tần Giai Giai đi lại, lớn lên không phải rất xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây chính là kiểu thanh tú giai nhân.


Chính là Vu Quần không có từ chối liền tiếp nhận thanh kẹo que, đối Tần Giai Giai nói : "Không có sao, về sau nàng buổi tối đến lớp tự học cứ ngồi ở chỗ đó là được, đừng có khách khí như vậy. " Tần Giai Giai hướng Vu Quần cười cáo biệt, sau đó đeo ba lô cùng với Lưu Hiểu Diệp đứng ở bên ngoài trở về.


Vu Quần đem thanh kẹo bỏ vào túi quần của chính mình, Nam Lăng cùng Viên Thanh Hoa ồn ào đòi Vu Quần chia kẹo, Vu Quần xấu hổ nghiêm mặt, không để bọn họ trêu chọc nữa. Rất nhanh ba người đã trở về ký túc xá, bọn họ vừa mở cửa phòng, Vu Quần đã nhìn thấy Trần Phi nằm trên giường. Lập tức, nụ cười sáng lạn trên mặt liền mai danh ẩn tích, y không nghĩ tới Trần Phi sớm như vậy đã trở lại rồi, những ngày bình thường, Trần Phi đều là hơn mười giờ rưỡi mới trở về. Chính là Trần Phi cũng chỉ thoáng nhìn tới ba người mới về đang đứng trước cửa, sau đó lại tiếp tục nằm ở trên giường bất động.


"Ta nói cho các ngươi biết, Vu Quần đệ đệ của chúng ta đã có nợ đào hoa rồi, đêm nay còn có nữ sinh dâng lên lễ vật cho hắn a ! " Nam Lăng giọng thực lớn, giống như muốn trong đêm nay thông báo chuyện này tới toàn bộ ký túc xá 囧 Sự tình Vu Quần được nữ sinh tặng kẹo đúng là được cả ký túc xá biết đến rồi.


Vu Quần đỏ mặt, ngốc ngốc vì chính mình cãi lại, nói : " Nàng chỉ cảm tạ ta vì nhường nàng chỗ ngồi mà thôi, tuyệt đối không giống với cái mà các ngươi đang tưởng tượng đâu. " Đang biện minh, Vu Quần vô tình chạm đến ánh mắt Trần Phi nhìn chính mình, liền bị hù cho tới nói năng lộn xộn.


" Ngươi còn muốn che giấu cái gì a, Vu Quần của chúng ta xuân tâm đã bắt đầu bị đả động rồi kìa, bất quá, Vu Quần đệ đệ sẽ không còn là cái tiểu xử nam thích thẹn thùng nữa rồi a ! Ngươi nhìn xem, mặt y hiện tại thực hồng, cùng với màu hồng ở mông con khỉ không có gì khác nha. " Nam Lăng hưng phấn ngồi ở trên giường trêu học Vu Quần, hắn thực thích nhìn tới bộ dạng ngây ngốc của Vu Quần, cái dạng kia thực giống như con thỏ nhỏ bị làm cho sợ hãi, đáng yêu cực kỳ !


Vu Quần hiện tại có chút thẹn quá hóa giận rồi, cầm quần áo dậm chân đi tới phòng tắm, có ý định dội nước hạ hỏa một chút.


"Được rồi, được rồi, đừng làm rộn nữa, nhanh đi ngủ đi, con mẹ nó, Nam Lăng, ngươi mau đi rửa chân, chân ngươi thực con mẹ nó thối. » Cử Giai Hoa có chút chịu không nổi bóp lấy cái mũi, bởi vì hắn cùng Nam Lăng cùng chung giường tầng, kẻ nằm trên người nằm dưới, vì thế giầy thối của Nam Lăng là nhét dưới gầm giường của hắn a.


Tô Hạo Nhiên nhìn tới Cử Giai Hoa niết niết cái mũi, liền trực tiếp ném cho hắn một chiếc khăn ướt, Cử Giai Hoa vội vã tiếp nhận khăn ướt che tại cái mũi của mình, suy nghĩ muốn bò lên giường của Nam Lăng, "Mẹ nó chứ, nhanh lên đi, đến cái nhà tắm công cộng rửa sạch chân thối của ngươi mau. "


Đám người trong phòng nghe thấy liền cảm nhận được mùi hương khó chịu, đều mắng Nam Lăng mau đi rửa chân, Nam Lăng ủy khuất cầm chậu đến phòng tắm công cộng rửa sạch. Trong phòng ký túc xá, nhà tắm cùng WC đều bị Vu Quần chiếm lấy, Nam Lăng chỉ có thể đi tới nhà tắm phía xa kia thôi.


Mười giờ rưỡi ký túc xá tự động tắt đèn rồi, bên trong phòng tối đen, vì thế cũng không có ai để ý tới Trần Phi đã xuống giường đi vào phòng tắm. Cũng bởi Vu Quần sơ sẩy, trước kia mỗi lần tắm rửa y đều khóa cửa phòng tắm lại, nhưng là, lần này Vu Quần quên rồi.


Vu Quần đang cầm bánh xà phòng chà lên người, đã nhìn thấy Trần Phi tiến vào phòng tắm, dọa Vu Quần làm rơi mất bánh xà phòng lúc nào cũng không biết. Tuy rằng nhà tắm cùng WC là nhất thể đấy, bình thường bọn Nam Lăng lúc tắm rửa có người đi vào cũng không để ý. Nhưng là Vu Quần cùng bọn họ bất đồng a, Vu Quần không có cách nào nhẫn nhìn người khác nhìn thấy mình lúc tắm rửa hay đi WC, chỉ là mọi thứ đều có ngoại lệ.


Hiện tại, Vu Quần đã không thể suy nghĩ, y chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn Trần Phi hắn cởi bỏ nút thắt khóa kéo, móc ra đại gia hỏa rồi hướng bồn cầu giải quyết. Vu Quần kinh hãi nhìn đến đại gia hỏa kia đều đã trướng lớn hơn đại củ cải trắng trong trí nhớ. Kiếp trước, mỗi khi chứng kiến đại củ cải trắng của Trần Phi, Vu Quần đều kinh hồn táng đảm, e ngại không thôi, hiện tại tự nhiên cũng không ngoại lệ. Trần Phi mặt không đổi sắc, làm xong hết thảy, kéo lên khóa kéo, xoay mặt nhìn đến Vu Quần.


Vu Quần nội tâm tràn đầy hoảng sợ, Trần Phi ánh mắt quá kinh khủng, gương mặt kiêu căng lạnh như băng, ánh mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm. Vu Quần cầm khăn mặt quay người muốn chạy, xà phòng đều không thèm rửa qua nước nữa. Nhưng là, Trần Phi dùng một tay liền bắt được cơ thể nhỏ nhắn trơn trượt của y.


Trần Phi trong mắt lóe lên dục hỏa hừng hực, hiện tại hắn tựa như dã thú, muốn đem Vu Quần nhỏ bé nuốt vào trong bụng. Vu Quần bị hù dọa đến toàn thân run rẩy, cắn lấy môi dưới, khiếp đảm nhìn đến Trần Phi, thân thể dương chi bạch ngọc trần truồng không ngừng giẫy dụa, " Này, Trần Phi, ngươi muốn làm gì ? "


Trần Phi cúi đầu, đem mặt dán lấy cần cổ Vu Quần, hai tay chặt chẽ giam cầm lấy Vu Quần, một tay còn không an phận hướng phía sau lưng sờ loạn. Vu Quần lúc này mới ý thức được Trần Phi cái tên ác ma nay nguyên lai trời sinh là cong a. Ngay tại thời điểm Vu Quần uốn qua uốn lại, muốn giãy dụa chạy thoát, địa gia hỏa của Trần Phi đã biến lớn rồi. Lúc Vu Quần ý thức được vật giữa hai chân hắn vừa trướng vừa nóng, lập tức bị hù dọa đến không dám động nữa.


Vu Quần đối Trần Phi run rẩy cầu xin tha thứ : " Trần Phi, ngươi bỏ qua cho ta đi ! Van


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện