Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 24


trước sau



"Vu Quần!"


Đi trên đường nghe thấy có tiếng người gọi mình phía sau, Vu Quần và Trần Phi có chút buồn bực quay đầu, lại thấy Hoàng Tiểu Miêu một tay cầm que kẹo hồ lô, một tay bị một người đàn ông cao lớn nắm chặt.


Hoàng Tiểu Miêu có chút bất mãn vung tay, đối người đàn ông mặt mũi lạnh lùng nói: "Em muốn đến chỗ bạn em, đừng kéo nữa!"


Hoàng Tiểu Miêu chạy nhanh đến chỗ Vu Quần, người đàn ông híp mắt, bất mãn nhìn nhóc béo chạy đi tìm người đàn ông khác, kỳ thật... cũng không tính là đàn ông khác, hẳn nên gọi là một cậu nhóc khác đi. Nhưng mà, dù chỉ vậy cũng khiến y cảm thấy bất mãn vô cùng! Hoàng Tiểu Miêu cầm xâu kẹo hồ lô chạy về hướng Vu Quần, đi đến gần mới kinh ngạc nhìn thấy Trần Phi ở bên cạnh.


"Vu Quần, sao cậu đã lên đây rồi, còn cùng Trần Phi cùng một chỗ nữa?"


Vu Quần nhìn Hoàng Tiểu Miêu tràn ngập hiếu kỳ, cũng không biết nêm trả lời thế nào, có chút không có ý tứ đối Hoàng Tiểu Miêu nói dối: "Anh mình lên tìm chút việc làm thêm, nên mới trở lại sớm như vậy." Kỳ thật anh trai đúng là đã quyết định năm nay sẽ lên đây tìm việc làm công, nhưng mà qua mười lăm tháng giêng mới tới.


Vu Quần cũng không nói vì sao lại cùng Trần Phi ở cùng một chỗ, nhưng Hoàng Tiểu Miêu căn bản cũng không để ý tới lời của cậu ấy. Tiểu Miêu chỉ hiếu kỳ vì sao Vu Quần lại trở lại sớm như vậy, nhưng mà dù thế nào đi nữa, Vu Quần trở lại là tốt rồi.


Vu Quần nhìn Hoàng Tiểu Miêu đang hưng phấn, lập tức đem mấy con gấu bông tặng cho cậu ấy, "Này, cho cậu, là giải thưởng tớ thắng trò chơi đó." Hoàng Tiểu Miêu thật sự rất thích mấy con gấu bông này, thế nên cũng không khách khí, ôm tất cả nhận lấy, ánh mắt cười híp lại giống như vầng trăng.


Chưa được một phút đồng hồ, người đàn ông gương mặt lạnh lùng ban nãy nắm tay Hoàng Tiểu Miêu đã đi về phía bọn họ. Vu Quần có chút run sợ nhìn người lạnh lùng so với Trần Phi cũng không kém chút nào. Hoàng Tiểu Miêu đem đống gấu bông nhét vào ngực người mới đi đến, vui sướng giới thiệu: "Vu Quần, đây là anh họ của tớ – Hoàng Kỳ. Anh, đây là bạn học cùng em – Vu Quần và Trần Phi, Vu Quần học giỏi lắm, cậu ấy là bạn tốt của em, em rất thích cậu ấy!"


Hoàng Tiểu Miêu nói xong, ba người lắng nghe, trong đó có hai người mặt thực đen, một người khác lại tỏ ra rất mất tự nhiên. Vu Quần biết rõ Hoàng Tiểu Miêu nói thích mình không phải ý kia, nhưng mà nhìn đến vẻ mặt đen xì của Trần Phi, Vu Quần vội vàng cùng cậu ấy tạm biệt. Trước hết, phải trấn an hung thần ác sát này cho tốt đã.


Hoàng Tiểu Miêu nhìn Vu Quần vội vã tạm biệt, bất mãn nhìn Trần Phi đã nắm tay Vu Quần đi xa, trong miệng khó chịu mà lầm bầm "Chạy nhanh như thế làm gì, người ta còn muốn mời Vu Quần đến nhà chơi mà."


"Em vừa nói thích ai cơ?" Anh họ Hoàng Tiểu Miêu mặt mũi tức giận ôm một đống thú bông, hung thần ác sát trừng Hoàng Tiểu Miêu mặt mũi tràn đầy hoang mang. Người đi đường nhìn qua sắc mặt khó coi của Hoàng Kỳ, đều thông minh chọn đi đường vòng.


Mãi đến lúc nhìn đến biểu tình lạnh lùng của Hoàng Kỳ, Hoàng Tiểu Miêu mới kịp phản ứng, một vẻ nịnh nọt đứng cạnh Hoàng Kỳ, ngửa đầu, gương mặt trắng nõn hướng Hoàng Kỳ lớn tiếng nói, "Em thích nhất là Kỳ Kỳ mà".


Nghe đến lời này của đứa nhóc, Hoàng Kỳ sắc mặt mới tốt lên một chút. Nhưng là với cái thói quen xấu này vẫn cần về nhà cẩn thận mà dạy dỗ lại nhóc béo, tránh cho ở bên ngoài nói thích người này người nọ rồi lại gây hậu quả nghiêm trọng.


Về phần Vu Quần và người kia, Hoàng Kỹ thầm nghĩ – nếu y đoán không lầm thì... Vu Quần và Trần Phi hẳn có bí mật, cũng giống như hắn vậy.


Tối ngày mười lăm tháng giêng hôm ấy, Vu Quần cùng Trần Phi vô cùng vui vẻ nắm tay nhau đi trên đường ngắm pháo hoa. Đêm hôm khuya khoắt, Vu Quần cũng không sợ bị người ngoài trông thấy, cậu can đảm tùy ý để Trần Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình. Lúc pháo hoa rực sáng trên bầu trời, hai mắt đen láy của Vu Quần ánh lên màu sắc lấp lánh. Cậu thật sự không biết rằng: Trần Phi từ đầu đến cuối, thủy chung chỉ ngắm nhìn cậu.


Hơn mười hai giờ đêm, trên đường cái rét lạnh không một bóng người. Bên trong căn gác nhỏ trong khu phía nam của thành phố, ánh đèn mông lung chiếu lên cảnh sắc mập mờ trên giường, Vu Quần bám chặt cánh tay của người phía trên, hai chân thon dài gác lên vai Trần Phi. Trần Phi thô bạo đâm ra rút vào bên trong cơ thể cậu, ôm lấy Vu Quần đang mơ màng, cao thấp di chuyển.


Dù đã rơi vào sương mù dày đặc nhưng Vu Quần vẫn theo bản năng rên rỉ, thanh âm ồ ồ thở dốc hòa cùng tiếng nỉ non khiến cho ban đêm thanh vắng trở nên đầy mị hoặc.


Mười giờ ngày hôm sau, Vu Quần bị Trần Phi đánh thức, mở ra hai mắt có chút mông lung. Còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Trần Phi đã đem khăn mặt ấm lau mặt và tay cậu, sau đó dùng chăn bông bao Vu Quần đang trần trụi ôm vào ngực.


Véo nhẹ lên cái mũi xinh xắn của Vu Quần: "Em quên mai phảiđi học lại à? Mau thu dọn đồ đạc, chiều còn trở lại trường học." Vu Quần mơ mơ màng màng tùy ý Trần Phi lau mặt cho mình, nghe lời Trần Phi nói Vu Quần mới nhớ ra việc đi học, đồng thời cũng nhớ ra hôm nay anh trai mình lên đây tìm việc làm.


Đối với chuyện anh trai lên thành phố, Vu Quần đồng ý một vạn lần, mẹ cậu cũng vậy. Một là có thể chiếu cố Vu Quần, hai là ra ngoài trải nghiệm nhiều một chút. Vu Quần cũng không định đi đón anh trai, không chỉ vì chiều phải quay lại trường, còn một nguyên nhân nữa là anh trai cậu không có điện thoại, như vậy có muốn cũng không liên lạc được.


Chui ra khỏi chăn bông ấm áp, Vu Quần rùng mình một cái vì lạnh. Trần Phi cẩn thận xoắn ống quần giúp cậu mặc quần áo. Đối với hành vi phục vụ tận tình này của Trần Phi, ban đầu Vu Quần không quen, hơn nữa cũng thấy ngại ngùng. Nhưng trải qua vài ngày huấn luyện, đối với mấy hành động nho nhỏ này của Trần Phi, cậu sớm đã tiếp nhận quen rồi.


Vô cùng phối hợp xỏ chân vào quần jean, Vu Quần cúi đầu, nhìn Trần Phi đem bàn chân mình đặt lên đùi hắn, dịu dàng đeo tất cho mình.


Kiếp trước, Trần Phi chưa từng đối với mình chăm sóc cẩn thận như vậy. Nhưng bây giờ một câu cũng không oán hận, lại vì mình mà mặc quần áo đi giầy, Vu Quần thấy trong lòng có một dòng nước nóng tuôn ra, nhanh chóng len lỏi toàn thân. Vu Quần xúc động cúi xuống ôm chặt lấy Trần Phi đang đi tất giúp mình.


Bất thình lình nhận được một cái ôm tràn ngập tình tự, Trần Phi thoáng qua sững sờ. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua thôi, Trần Phi ngẩng đầu hôn lên trán Vu Quần, sau đó lại tiếp tục xỏ tất cho cậu. Nếu có người dám bảo Trần Phi hầu hạ như vậy, hắn sẽ lạnh lùng nhìn kẻ đó, sau đó nói "Ngươi xứng sao?"


Nhưng nếu người này là Vu Quần, vậy Trần Phi nguyện ý, còn là cam tâm tình nguyện, không oán không hối. Nếu để cho đàn em kiếp trước của hắn biết được, chắc chẵn sẽ bất ngờ đến rơi con ngươi! Ai dám nghĩ tới, lão đại lạnh lùng vô tình ở khu Nam sẽ vì một người mà phục vụ đi giầy. Dù cho đó có là người trong lòng đi nữa, nhưng cũng không ai nghĩ đến Trần Phi có thể vì Vu Quần mà làm tới mức này.


Mặc đồ xong xuôi, Trần Phi vỗ vỗ Vu Quần: "Mau đánh răng, anh đi dọn cơm." Vu Quần liếm liếm môi, quay đầu kiễng mũi chân, nhanh chóng đột kích lên phiếm môi mỏng của Trần Phi, giống như chuồn chuồn lướt nước đặt xuống một nụ hôn, sau đó đỏ mặt chạy thẳng vào phòng tắm.


Nhưng chưa kịp chạy đã bị một đôi tay mạnh mẽ ông lấy eo, đem Vu Quần xoay lại, nâng cái cằm lên thực hiện một nụ hôn sâu tiêu chuẩn. Trần Phi tâm tình kích động ôm lấy Vu Quần dán dính lấy mình, gặm nhấm một hồi thật lâu.


Vu Quần nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, chủ động vươn đầu lưỡi, lập tức đã bị Trần Phi cioons vào trong miệng. Vừa ngọt ngào êm dịu, lại vừa cuồng nhiệt nóng bỏng, hai người giống như ngạt thở trong hương vị của đối phương, không cách nào vùng ra được. Nhưng mà bọn họ cam tâm tình nguyện.


Hơn ba giờ chiều, Vu Quần mới cùng Trần Phi trở lại trường, lúc này ở trường cũng đã có nhiều người trở lại rồi, trong sân trường đậu đầy xe. Trần Phi lưng cõng hành lý của hai người, Vu Quần chỉ cầm một ít đồ đạc linh tinh và ít đặc sản mang từ quê lên.


Vu Quần vừa vui vẻ mở cửa phòng ký túc đã được Nam Lăng tặng cho một cái ôm nghẹt thở. Nam Lăng kích động ôm Vu Quần thấp hơn mình một cái đầu, miệng hô hào: "Tiểu Bầy Bầy, anh nhớ chú chết rồi, sao giờ mới về hả?" Trái ngược với Nam Lăng đang hào hứng, Trần Phi vừa nhìn thấy Vu Quần bị người khác ôm vào lòng mặt đã đen sì. Nhưng hắn cũng chỉ kéo Vu Quần ra khỏi ôm ấp của Nam Lăng, rồi cõng bao lớn bao nhỏ đi vào phòng.


Mọi người trong ký túc thấy Vu Quần và Trần Phi cùng đi cũng không nói gì, không rõ từ lúc nào hai người này đã trở thành quan hệ thân thiết như hình với bóng. Tô Hạo Nhiên bỏ laptop trên người xuống giường, mặt không biểu tình gật đầu nói với Trần Phi: "Trở lại rồi à!"


Trần Phi cũng đồng dạng đối Tô Hạo Nhiên gật gật đầu, "ừ" một tiếng.


Nam Lăng và những người khác đều xoay quanh Vu Quàn đùa giỡn, Trần Phi không tham gia, chỉ im lặng bò lên giường soạn đồ đặc của mình, làm xong lại xuống giường Vu Quần ngồi, giúp cậu đổi một bộ vỏ chăn ga mới. Đối với bộ dạng ngoan hiền này của Trần Phi, mọi người đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Vu Quần rồi lại trông Trần Phi thành thục xếp chăn, mọi người không hẹn mà cùng nghi vấn – Từ bao giờ hai người đã thân đến mức này a???


Cũng chỉ có Tô Hạo Nhiên dường là minh bạch hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn cũng chỉ hơn sửng sốt một chút, sau đó liền nghĩ hiểu một chút. Vu Quần xấu hổ nhìn Trần Phi đang dọn giường chiếu giúp mình, vội tránh khỏi Nam Lăng đứng chặn phía trước, cầm lấy vỏ chăn trong tay Trần Phi, ngữ khí không được tự nhiên nói: "Cái này em tự làm được rồi."


Nhưng Trần Phi cũng chỉ liếc Vu Quần một cái, sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Vu Quàn thẹn thùng nhìn mấy người đang mắt tròn mắt dẹt trong phòng, xấu hổ gãi gãi đầu: "Ừ thì, Trần Phi là bạn thân của tớ."


"Vu Quần là vợ tôi!" Trần Phi trực tiếp ôm người từ phía sau, mặt mũi tràn đầy đắc ý nhìn những người khác, còn Vu Quần bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.


.......


"A, bạn thân, vợ!" Mấy người đồng thời hét lên, không khí xấu hổ ban nãy lập tức tiêu tan. Tuy rằng Trần Phi làm mấy hành động này với Vu Quần vô cùng không tự nhiên. Nhưng nếu hai người đã thân thiết đến trình độ này rồi thì cũng không sao. Mọi người đều biết Trần Phi nói vợ gì đó đều là đùa giỡn thôi. Nam sinh bình thường chẳng phải cũng hay nói đùa như vậy sao.


Mọi người cũng không xoắn xuýt trên người Trần Phi và Vu Quần nhiều nữa. Bởi vì bọn họ bị mấy món đặc sản Vu Quần cầm về hấp dẫn mất rồi! Vu Quần đem một bọc đậu phộng rang ra chia cho mọi người. Thấy mọi người chăm chú ăn động phộng, lúc này cậu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, vụng trộm trừng mắt oán trách Trần Phi. Bất quá nhìn đến ánh mắt trêu tức của Trần Phi, Vu Quần lập tức cúi đầu, mặt mày đỏ lựng. Cậu không nghĩ tới Trần Phi dám làm ra hành động lớn mật như thế a. Mặc dù vừa rồi một người đều không cho là thật, nhưng Vu Quần vẫn có cảm giác mặt giống như bị thiêu cháy vậy!!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện