Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Cái chết của ác ma


trước sau




Gió lạnh lãnh liệt, trên đường phố ngay cả một bóng người cũng không có. Cái thành thị rét lạnh này đối với Vu Quần mà nói, vẫn là càng ngày càng không thể thích ứng, dù cho Vu Quần đã ở chỗ này ngây người đến năm năm.


Chín giờ tối, Vu Quần tan ca ở cửa hàng tiện lợi, đi đến siêu thị để mua thực phẩm giảm giá vào cuối ngày, áo khoác rộng thùng thình theo gió dán chặt vào cơ thể, cậu từ từ trở về nhà.


Trở về căn gác cũ nát, Vu Quần dậm dậm bàn chân bị đông cứng, đặt áo khoác rộng thùng thình xuống, chạy tọt vào bếp bắt đầu nấu bữa tối cho bản thân.


Mở bếp gas, thành thục làm một bát súp trứng cà chua, lấy ra màn thầu mua từ sáng sớm hôm qua, ăn đến thực ngon miệng. Bao tử được lấp đầy rốt cuộc cũng khiến toàn thân nóng lên. Vu Quần qua loa rửa chén, nhanh chóng tiến vào ổ chăn lạnh buốt, cậu muốn thừa dịp toàn thân phát nhiệt làm ấm ổ chăn, bằng không, giá lạnh sẽ khiến cậu cả đêm không ngủ nổi.


Vu Quần trốn ở trong chăn lẳng lặng suy nghĩ – sáng mai còn muốn dậy sớm a, cửa hàng tiện lợi ngày mai phải nhập hàng, Vu Quần cũng muốn đi sớm để giúp đỡ. Vu Quần – một thanh niên hai mươi hai tuổi, không bằng cấp, không quan hệ, chỉ có một tấm bằng cấp hai ở vùng nông thôn nho nhỏ, có thể tại thành thị phồn hoa này tìm được một công việc trong cửa hàng tiện lợi đã khiến cậu vô cùng vô cùng cảm tạ trời đất rồi.


Vu Quần đem mình co lại thành một đoàn, thời gian dần trôi qua khiến mí mắt có chút nặng, ngay tại thời điểm muốn ngủ, Vu Quần mới nhớ tới, hôm nay cậu thấy được Trần Phi ôm hôn một chàng trai xinh đẹp trong quán cà phê.


Nửa đêm, Vu Quần bị sức nặng từ người bên trên ép đến tỉnh, mở to mắt đã nhìn thấy Trần Phi trầm mặc, xé rách y phục của mình. Bởi vì quá lạnh, căn gác mái lại không có máy sưởi, Vu Quần luôn đem áo khoác cùng quần dài mặc lên giường, một là vì buổi tối thực sự quá lạnh, hai là ngày hôm sau không cần thay y phục liền được ngủ nhiều thêm một phút đồng hồ.


Nhưng rõ ràng, Trần Phi vì chuyện này mà phi thường tức giận, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhíu lại nhìn chằm chằm lông mày thanh tú của Vu Quần. Cố sức giật xuống quần áo, đem Vu Quần từ đầu tới chân lột sạch, lộ ra thân thể mảnh mai trắng noãn. Trần Phi nhanh chóng cởi đi y phục chính mình liền áp lên cơ thể Vu Quần.


Không chút bôi trơn, Trần Phi liền cố sức chen vào cơ thể Vu Quần, Vu Quần đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng là vẫn quật cường không rên một tiếng, dùng sức cắn môi, nhắm mắt lại không nhìn tới khuôn mặt đầy nam tính của Trần Phi, khiến sắc mặc Trần Phi càng trở nên trầm trọng, ra sức chạy nước rút trong cơ thể y.


Dù cho đã qua năm năm, Vu Quần vẫn như cũ không thích ứng nổi việc mình giống phụ nữ – phải phủ phục dưới thân thể người đàn ông khác. Trần Phi thở hổn hển, đem Vu Quần ôm đến trên đùi của mình, liền nhanh chóng xóc nảy, lung tung hôn cậu, đôi môi bị cắn mút liền chuyển thành màu đỏ ướt át.


Hơi thở thô gấp như dã thú của nam nhân vang bên tai Vu Quần, Trần Phi giống như cơn bão muốn đem Vu Quần dìm đến chết trong lồng ngực của mình, Vu Quần nhắm chặt hai mắt, hai gò má bởi vì vận động kịch liệt liền ánh lên màu hồng nhuận phơn phớt, Trần Phi vén ra vài sợi tóc lòa xòa trước mặt Vu Quần, lộ ra dung mạo còn xinh đẹp hơn phụ nữ.


Trần Phi khó nhịn liền dùng miệng day day vành tai mẫn cảm, âm thanh khàn khàn nói:


"Bảo bối, kêu ra tiếng đi, anh thích nghe tiếng kêu của em."


Vu Quần cũng nhịn xuống không nổi, đành phối hợp cùng động tác xủa nam nhân, đêm dài vô tận...


Cả quá trình làm Vu Quần đều nhắm mắt, cho nên, tại thời khắc động tình, cậu không có nhìn thấy Trần Phi nguyên bản lạnh lùng vô tình, lúc này trong đáy mắt lại tràn đầy ôn nhu cùng tình ý.


Bởi vì được Trần Phi ôm thật ấm áp, Vu Quần liền đánh một giấc từ nửa đêm cho tới sáng. Chính là dù tối qua bị giằng co thật lâu, ngày hôm sau Vu Quần vẫn đúng giờ sinh học mà thức giấc. Nhìn tới sắc trời bên ngoài còn chưa sáng, bất quá Vu Quần vẫn không hề do dự rời khỏi cái ôm ấm áp của Trần Phi, rời giường. Mặc vào một chiếc áo len cùng quần Jean vì giặt quá nhiều mà màu sắc chuyển thành sờn trắng, cuối cùng là tới áo khoác rộng thùng thình từ đêm trước.


Móc ra điện thoại màn hình đen trắng cũ kĩ, thời gian vừa chỉ sáu giờ sáng, Vu Quần vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp. Thời gian hẹn tới cửa hàng tiện lợi là sáu rưỡi, Vu Quần không thể tới trễ, nếu không sẽ bị trừ lương a.


Vu Quần tắm rửa sạch sẽ liền rời đi, bữa sáng cũng không ăn, kì thực, trong phòng bếp cũng chẳng còn gì ăn được. Súp trứng cà chua đêm qua còn thừa đến nửa đêm đều bị Trần Phi trở về uống sạch sẽ.


Kéo cánh cửa, Vu Quần liền xông ra ngoài, cửa gỗ cũ kĩ vì dụng lực quá mạnh phát ra âm thanh "cót két... cót két", vào buổi sáng yên tĩnh này mà trở nên vô cùng rõ ràng.


Từ đầu đến cuối , Vu Quần đều không liếc mắt tới Trần Phi nằm trên giường, đương nhiên cũng không thấy được, thời khắc cậu bước ra ngoài, Trần Phi đã sớm mở mắt.


Chuyển hàng mất một giờ, Vu Quần toàn thân đổ mồ hôi, có chút mệt, nhiều hơn chính là càng cảm thấy đói bụng. Vu Quần bị thiếu máu, buổi sáng rời giường đều sẽ đau đầu một lúc, huống chi hiện tại chưa có ăn điểm tâm, vừa sáng sớm liền mất nhiều khí lực như vậy.


Vu Quần trước mắt có chút mơ hồ, nhưng cậu vẫn quật cường cắn răng, cuối cùng cũng đem hàng chuyển hết vào kho. Xong việc liền ngồi trong kho hàng một hồi lâu, Vu Quần cảm thấy mình mẩy trên dưới đều thực đau nhức, hôm qua bị Trần Phi giằng co một đêm, hiện tại càng lúc càng thấy mỏi mệt.


Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Vu Quần kéo mở áo khoác ra một chút, chậm rãi vào trong tiệm. Quản lý Trương bên trong cửa hàng tiện lợi thấy cậu có điểm khác thường, vội vàng hướng Vu Quần, la to: "Vu Quần, chuyển hàng xong rồi, ngươi mau ăn cơm trước đi! Đến chín giờ quay lại làm việc là tốt rồi."


Vu Quần liếc Trương đại ca đầy cảm kích, cùng hắn tạm biệt sau đó liền rời khỏi cửa hàng. Trương đại ca ở phía sau, nhìn dáng vẻ suy yếu của cậu ly khai, bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu tử này luôn trầm mặc, khiến hắn vừa đồng tình lại vừa tò mò a.


Vu Quần làm việc ở đây đã được năm năm, từ năm 17 tuổi đã bắt đầu làm công cho cửa hàng tiện lợi này. Cậu chỉ có một tấm bằng cấp hai, một thân một mình từ nông thôn hẻo lánh tới cái thành phố này. Lúc mới bắt đầu, ngay cả máy thu tiền cũng không biết dùng, may mắn được Trương đại ca tốt bụng hướng dẫn. Thoáng một cái hết thời gian thử việc, liền được giữ ở lại làm công.


Vu Quần vuốt vuốt tóc mái lòa xòa đem cái trán cùng một bên mắt che đi, vốn gương mặt cậu không lớn, hiện tại lại càng nhìn không thấy rõ bộ dạng, ngay cả Trương đại ca đến giờ cũng chưa từng cẩn thận nhìn diện mạo toàn bộ khuôn mặt của y.


Buổi sáng mùa đông thực rét lạnh khiến cho mọi người đều không muốn ra ngoài, Vu Quần đem áo khoác rộng thùng thình quấn sát lên người, đi tới sạp hàng bán đồ ăn sáng, bỏ ra hai đồng rưỡi mua năm cái bánh quẩy cùng một túi sữa đậu nành.


Ăn xong điểm tâm, xem thời gian, cách chín giờ còn một lúc nữa, Vu Quần đứng dậy, nhét hai tay vào bên trong áo khoác, chầm chậm đi lại trên đường phố.


Vu Quần đi qua một trường trung học liền dừng bước, lẳng lặng nhìn năm ba tốp học sinh tinh thần phấn chấn bước tới cổng trường. Kì thực cậu chỉ cao tới mét bảy, dáng người mảnh mai, mặc kệ là ai nhìn cũng sẽ cho rằng đây là một học sinh cấp 3, thật tình đoán không nổi thế nhưng Vu Quần rời trường đã gần bảy năm.


Trở lại cửa hàng tiện lợi, Vu Quần liền vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung, rất nghiêm túc bắt đầu công việc, từ chín giờ sáng một mực chăm chỉ tới chín giờ tối. Hôm nay phải làm việc trong mười hai giờ đồng hồ quả thực khiến cậu có chút chịu đựng không nổi, lúc bình thường liền có thể ứng phó, nguyên nhân hẳn là do ngủ không đủ đi.


Tan ca, Vu Quần mệt mỏi trở về căn gác, trong dự liệu không nhìn thấy bóng dáng của Trần Phi. Không ăn cơm tối, Vu Quần cả thân đổ mồ hôi lạnh tiến vào trong chăn, hỗn loạn mà chìm vào giấc ngủ.


...


Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, Vu Quần hôm đó mang theo đồ ăn chậm rãi trở về nhà, cậu đã hai tuần chưa nhìn thấy Trần Phi rồi. Tuy rằng trước kia cũng có đôi lúc Trần Phi biến mất 3 tới 5 ngày, nhưng là, năm năm qua, chưa bao giờ hắn biến mất lâu như vậy.


Đi tới lầu trên cùng, phát hiện trong phòng sáng đèn, Vu Quần một bên mở cửa một bên nghĩ tới Trần Phi trở về rồi, không nghĩ tới chính là, vừa mở cửa liền chứng kiến cảnh tượng trong phòng... Vu Quần ngây người, cứ như vậy ngây ra một hồi.


Trong phòng là hai cơ thể xích lõa đang quấn lấy nhau, âm thanh gầm nhẹ như dã thú mà Vu Quần vô cùng quen thuộc – đó là thanh âm lúc động tình của Trần Phi, mà hiện tại ôm Trần Phi chính là chàng trai lúc trước cậu bắt gặp cùng Trần Phi hôn môi. Chàng trai xinh đẹp dáng người cùng Vu Quần rất giống, đều là cơ thể trắng nõn hơi gầy, nhưng là, gương mặt quyến rũ hơn nhiều.


Dù cho nhìn thấy Vu Quần tiến đến, nam hài tựa hồ cũng không kinh hãi thét lên, mà ngược lại càng thêm dán sát Trần Phi, càng phát ra tiếng rên rỉ kiều mị. Vu Quần sắc mặt trắng bệch nhìn không chớp mắt rồi đi tới phòng bếp, không chút biểu tình thái thịt nấu cơm, lại không biểu tình nuốt xuống từng ngụm.


Giống như không nghe thấy thanh âm lỗ mãng gầm nhẹ của Trần Phi hòa cũng tiếng hét chói tai của người xa lạ nọ, Vu Quần chậm rãi rửa chén, ra khỏi phòng bếp, không có nhìn tới hai kẻ kia.


Đem bản thân vùi sâu vào chăn bông, Vu Quần bịt chặt lỗ tai, hàm răng dùng sức cắn môi, bất chi bất giác mà lệ rơi đầy mặt. Hai năm đầu, Trần Phi chưa có tiền cũng không có thời gian tìm người khác, chính là ba năm gần đây Trần Phi bắt đầu có thế lực, tự nhiên sẽ có vô số người thi nhau dán lên người hắn.


Vu Quần biết rõ Trần Phi bên ngoài cùng kẻ khác làm loạn, nhưng là trong bảy năm đây là lần đầu tiên, Vu Quần tận mắt chứng kiến Trần Phi cùng người khác làm tình. Cái căn gác này là chỗ ở năm đó của Trần Phi, nhưng bây giờ là nhà của Vu Quần, Trần Phi chưa bao giờ đem ngoại nhân tới không gian riêng tư của cậu, như hiện tại là lần đầu tiên. Dù cho biết rõ mình hận Trần Phi, nhưng là, giờ phút này Vu Quần không cách nào ngăn trái tim đau đớn như nhỏ máu.


Run rẩy trốn trong chăn, Vu Quần phát hiện, không biết từ lúc nào, cậu cùng Trần Phi lại đi tới loại tình cảnh này. Trần Phi đem ngoại nhân tới đây, có phải hay không muốn nói, hắn rốt cục muốn buông tay. Kết quả như vậy không phải Vu Quần vẫn luôn chờ mong hay sao? Vì cái gì bây giờ lại thống khổ đến muốn chết đi?


Không biết bên ngoài động tĩnh lúc nào mới chấm dứt, Vu Quần thất vọng lau đi nước mắt, che đầu, thôi miên chính mình mau thiếp đi. Qua thật lâu, Vu Quần cảm giác có người vén chăn, cậu liền kéo lại đem chăn chặt chẽ bọc lấy chính mình, không muốn người nọ dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào mình.


Trần Phi dùng bàn tay nóng ấm vuốt ve cái cổ lạnh buốt của Vu Quần, Vu Quần hất tay người nọ ra, vén chăn lên, lần đầu tiên hướng Trần Phi lớn tiếng gào thét: "Cút ngay, lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra, con mẹ nó buồn nôn chết tôi rồi, nhìn thấy anh tôi liền muốn nôn."


Vừa dứt lời, Vu Quần thực sự nôn ra, đem đồ ăn tối nay toàn bộ phun ra ngoài, vấy bẩn toàn bộ trên dưới trái phải y phục Trần Phi, nước mắt cũng tràn ra. Trần Phi mặt lạnh nhìn Vu Quần gào rú, vốn sắc mặt đã hung ác lạnh lùng, bây giờ lại càng giống Tu La khát máu dưới địa ngục. Nhưng là Vu Quần hiện tại nôn đến mật cũng muốn nhổ ra ngoài, không có chứng kiến bộ mặt hiện tại của Trần Phi.


Trần Phi một câu cũng đều chưa nói, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng thâm thúy chăm chú nhìn Vu Quần rất lâu. Lâu đến mức Vu Quần cho rằng hắn hiện tại là muốn đánh mình. Chính là lần đầu đối mặt với khiêu khích của Vu Quần, Trần Phi chỉ đi ra ngoài, cứ như vậy, một thân ô uế đi ra khỏi căn gác.


...


Thời gian một tháng rất nhanh trôi qua, Vu Quần từ đêm đó cũng chưa từng thấy qua Trần Phi, chính mình vẫn như cũ ở trên căn gác, Vu Quần tự giễu nghĩ đến, có lẽ Trần Phi đã chán mình rồi, phí chia tay chính là cái căn gác rách nát kia.


Hỗn loạn vượt qua một ngày, Vu Quần bò khỏi giường đi làm công, tiến vào cửa tiệm, chỉ nghe thấy nhân viên cửa hàng đang tụ tập thành nhóm, lao nhao bàn luận, Trương đại ca thanh âm thực lớn.


Vu Quần im im lặng lặng tiến vào trong tiệm, không có ý cùng bọn họ nói chuyện, thẳng đến khi nghe được lời Trương đại ca nói... Vu Quần rốt cục mới nâng lên khuôn mặt tái nhợt.


"Mấy chú nghe nói chưa? Lão đại Trần Phi khu Nam hôm nay chết rồi, nghe nói là có kẻ muốn ám sát hắn, vốn là hắn có thể né đấy, nhưng là cuối cùng thay một tình nhân xinh đẹp đón hai phát đạn, toàn bộ đều ở ngực, vì vậy mà chết nha!"


"Ai, thật không ngờ tới, đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân mà."


Bọn hắn hiện tại bận rộn thảo luận về tin tức Trần Phi chết, không có nhìn tới Vu Quần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch toàn thân run rẩy, sau đó liền lao ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Trương đại ca quay lại vừa lúc nhìn thấy cậu chạy đi , ở phía sau ra sức hô : "Vu Quần, chạy đi đâu vậy, đến ca làm rồi."


Vu Quần trước mắt mờ mịt, không mục đích chạy trên đường, hiện tại đầu óc cậu trống rỗng, đau lòng không kìm chế được, giống như ngực bị đâm tới chảy máu. Vu Quần liều mạng chạy về phía trước, giống như chỉ có làm vậy mới khiến cậu không hồi tưởng tới lời Trương đại ca vừa nói.


Trần Phi , hắn ở đâu? Sao có thể chết được! Hắn là một ác ma, ác ma làm sao có thể chết, làm sao có thể ?


Vu Quần hồn bay phách lạc trở lại căn gác, đây là nơi cậu và Trần Phi cùng nhau ở chỗ này năm năm, về sau dù cho Trần Phi phát đạt, Vu Quần cũng không muốn rời khỏi chỗ này. Ở đây có đủ kí ức năm năm từ hạnh phúc cho đến đau khổ của cậu. Vu Quần về đến nhà, run rẩy đem mình vùi vào trong chăn, hàm răng hung hăng cắn vào bàn tay đã nắm thành quyền. Cậu thực sự rất hận Trần Phi, chính là Trần Phi đem mình tới đây giam cầm năm năm, nhưng là cuối cùng lại đem mình vứt bỏ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện