Ác ma bên người

Chương 37


trước sau

Advertisement

Sơ Lê im lặng gác máy.

Tính kiên nhẫn của Trần Dã thật sự không tốt một chút nào, không kìm được gằn ra mấy tiếng thô tục, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cửa sổ nào đó, chịu đựng một bụng hỏa khí tiếp tục gọi cô thêm mấy cuộc nữa.

Trần Dã nghĩ hắn cũng đã gọi là ăn nói khép nép, đời này hắn còn chưa từng hạ mình nhận sai với ai bao giờ, ấy vậy mà Sơ Lê còn mặc kệ hắn không quan tâm, thậm chí chưa nói xong đã tắt máy.

Tiếng báo cuộc gọi chấm dứt một cách máy móc từ tổng đài vang bên tai hắn, cuồng phong bão táp trong lòng hắn bắt đầu nổi lên ầm ầm, Trần Dã siết chặt điện thoại trong tay, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng "răng rắc" từ các khớp xương.

Hắn thu hồi tầm mắt, mặt lạnh lùng từ cửa sổ phòng Sơ Lê rời sang chỗ khác.

Đêm nay, Trần Dã cũng không thể nào ngon giấc, mộng râu mộng ria đến bốn giờ sáng đã tỉnh dậy, dựa đầu giường miết điếu thuốc một lúc rồi mới chậm rãi đứng dậy.

Khai giảng đã lâu, đây là lần đầu tiên Trần Dã đi học đúng giờ. Sáng sớm hắn đến lớp rồi lại gục lên bàn ngủ, mấy bạn học Thất ban đến sớm bị thân hình cao lớn của Trần Dã làm cho khiếp sợ.

Tiết tự học buổi sáng, Thất ban chẳng có mấy người chịu đọc sách.

Nữ sinh thì lấy gương nhỏ ra xem lại lớp trang điểm, nam sinh thì túm tụm đằng sau không biết hàn huyên về những cái gì mà vô cùng náo nhiệt.

Trần Dã ngủ một giấc bị người ta lay dậy, lớp phó học tập vừa lên văn phòng nộp bài tập truyền lời tới: "Thầy Từ gọi cậu lên văn phòng một chuyến."

Ánh mắt Trần Dã lạnh lẽo, một thân dáng vẻ lười nhác lúc chưa tỉnh ngủ, hắn ngáp dài một cái, mí mắt hơi giật, giọng nói có chút cứng rắn: "Đã biết."

Hắn đứng dậy với tư thế lười biếng, chân dài thẳng tắp cất bước không chút do dự thẳng tiến tới văn phòng.

Đi đến nửa đường mới chợt nhớ ra, chạng vạng ngày hôm qua hắn và Sơ Lê nắm tay đã bị lão Từ bắt gặp. Khóe miệng nhếch lên, có vẻ đã biết lí do sáng sớm bị gọi lên văn phòng.

Trần Dã bước vào, giọng nói có chút run rẩy rất quen thuộc vang lên bên tai. Thiếu nữ mặc bộ đồng phục trường gọn gàng sạch sẽ đang đứng trước mặt thầy giáo cúi đầu thật thấp, khóe mắt hồng hồng, bộ dạng ủ rũ giống như vừa trải qua một đả kích rất lớn.

Hắn khôbg nghĩ tới Lão Từ cũng sẽ gọi Sơ Lê đến đây.

Sơ Lê hơi khịt mũi, cũng không nói lời nào mà yên lặng lấy tay lau nước mắt, Trần Dã cảm thấy vô cùng đáng thương.

Lão từ nhìn học sinh trước mặt, thở dài bất đắc dĩ.

Ông vừa gọi cô bé này lên, còn chưa kịp nói cái gì cô gái nhỏ đã tự mình dọa mình khóc, nước mắt lưng tròng đảo quanh ứa ra dọa lão Từ càng không dám nặng lời, còn đưa cho cô một xấp khăn giấy rồi an ủi: "Bạn học Sơ đừng khóc, cũng không phải sợ."

Lão Từ tự nhiên cũng nhận ra Sơ Lê. Tuy cô không phải học sinh lớp ông nhưng tất cả giáo viên trong trường, không ai không biết bạn học sinh ưu tú này.

Chính ông cũng không nghĩ tới tên Trần Dã cứ im ỉm như vậy rồi lừa học bá nhà người ta đi mất, đi yêu đương với hắn.

Yêu sớm là việc lớn, không thể nào cho qua được.

Sơ Lê nhận lấy khăn giấy rồi lau hết nước mắt trên mặt, cuối cùng cũng ngừng khóc.

Trong lòng lão Từ nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóe mắt liếc thấy Trần Dã cà lơ phất phơ đứng một bên, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn: "Hai người các em ấy à... Hầy, tôi là thầy giáo bắt buộc phải nhắc nhở hành vi của hai em là không đúng, khẳng định là việc làm của các em sẽ có ảnh hưởng lớn tới học tập."

Hằng năm Trần Dã luôn giữ vững vị trí nhất bảng từ dưới lên, tất nhiên là hắn chả sao cả. Ông chỉ lo nghĩ đến thành tích Sơ Lê, mầm non tốt như vậy không thể để bị hủy được.

Trần Dã tỏ vẻ mình đang nghe rất chăm chú. Bất ngờ là lần này hắn luôn im lặng nghiêm túc nghe thầy giáo phân tích mà không có bật lại.

Lão Từ lại hi vọng tên nhóc này cùng tranh luận một chút, như vậy mình mới có cái để nói tiếp.

"Hai đứa tiếp tục nghĩ kĩ nhiệm vụ quan trọng bây giờ mình phải làm đi, mau ra ngoài đứng!"

Sơ Lê ngoan ngoãn đi ra cửa văn phòng giáo viên đứng phạt, Trần Dã cũng không phản bác, lẳng lặng hướng ra cửa đứng cùng Sơ Lê.

Hai người đều căng mặt, không ai chịu nói chuyện với đối phương trước.

Cứ nháo như vậy một hồi, còn chưa đến giờ vào lớp, toàn trường từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đã đều biết hắn và Sơ Lê đang yêu đương.

Tuy không ai dám chỉ chỉ chỏ chỏ nói xấu trước mặt Trần Dã nhưng lại không ít người lên diễn đàn nói ra nói vào, lấy việc nói mát người khác làm niềm vui.

Lúc trước có người nói Sơ Lê đang yêu đương với Trần Dã bị người ta vào ném đá, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rửa nhục.

[Má, lần trước tôi nói hai người trong ảnh chụp kia là Trần Dã và Sơ Lê mà méo ai tin!! Hai người đó yêu sớm còn bị thậy giáo bắt gặp, thảm quá mà. Thương cảm.jpg]

Lâu chủ: Tuy rằng lúc ấy Trần Dã giấu mặt Sơ Lê vào ngực hắn nhưng vẫn không thể giấu nổi đôi mắt hỏa nhãn kim tin của ta, ta thật là một đại thiên tài mà, chỉ cần nhìn dáng thôi đã có thể thành người được ăn miếng dưa* lớn nhất Thất Trung này rồi.

(* chỉ sự hóng hớt, hóng chuyện, hóng drama.)

L1: omg.jpg

L2: Đừng trách chúng tôi lúc đấy không tin nhaaaa!!! Hồi mới khai giảng Trần Dã thật sự đáng Sơ Lê đó!! Ai biết được hai người họ không đánh không nên duyên đâu.

L3: Thật sự đã từng đánh qua sao? Ây hây đây có được gọi là bạo lực gia đình không nhỉ? Hu hu hu, Sơ Lê vừa đáng yêu, thành tích lại tốt như vậy thật giống như là giúp đỡ người nghèo thiếu máu à nha..*

(*theo mình là chỉ sự không cân xứng, như kiểu đó chỉ là sự cho đi mà không nhận lại, chính là kiểu "giúp đỡ".)

L4: Cũng...không hẳn là như vậy mà. Nhà Trần Dã giàu như vậy, hắn lớn lên cũng rất đẹp trai, cũng tính là xứng đôi mà.

L5: Xứng đôi chỗ nào 23333*, Trần Dã trở mặt nhanh như chớp ế, hơn nữa người nhà cũng không nhận hắn, đối xử với con gái cũng không dịu dàng, không chừng qua mấy ngày nữa thấy chán Sơ Lê là lại chia tay thôi.

(* ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, chính là điệu cười ha ha ha)

L6: Tôi cảm thấy lầu trên nói rất có đạo lí, tôi vừa đi qua văn phòng nè, còn can đảm banh mắt ra nhìn hai người họ đang đứng ngoài cửa nữa, Sơ Lê và Trần Dã đến bả vai cũng không chạm, không thèm nói với nhau câu nào.

L9: Sợ là sắp phải chia tay a....

Lâu chủ: Cái khác tôi không biết, điều duy nhất muốn làm sáng tỏ là Trần Dã không cố tình đánh Sơ Lê không cố tình đánh Sơ Lê không cố tình đánh Sơ Lê. Điều quan trọng phải nói ba lần. Mấy người nói người ta bạo lực gia đình có phải là quá đáng rồi không, muốn ta cười ta chạy vô nhà vệ sinh* hay sao?

(*chính là cách nói có văn hóa hơn của cười

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện