Ác ma bên người

Chương 31


trước sau

Advertisement

Trần Dã chưa bao giờ để ý người khác đối xử vơi hắn như thế nào, yêu đương cũng chẳng sao hết, không cần thiết phải bí mật hay lừa gạt người khác. Chỉ là Sơ Lê chưa muốn công khai thì hắn cũng đồng ý giữ bí mật.

Nhưng Trần Dã hắn cũng không phải là người có thể chịu ủy khuất. Nếu đã chưa thể công khai thì cũng không cần phải lén lén lút lút, nên làm thế nào thì vẫn giữ nguyên như thế.

Sơ Lê còn chưa nghĩ tới vụ việc này cùng sự kiện bình chọn hoa hậu giảng đường đã trôi qua hơn một tuần rồi mà còn chưa hạ nhiệt chút nào, ảnh chụp cô cùng Trần Dã liên tiếp bị share khắp nơi, cũng may là mặt còn không rõ, những người khác cũng bó tay không thể chứng minh trong ảnh chụp đó là hai người họ.

Bài viết ngày càng tăng, cũng càng nhiều người tham gia thảo luận vì thế nhà trường không thể kiểm soát nổi nữa.

Sơ Nguyên nhạy bén phát hiện sự khác thường trong mấy ngày nay của Sơ Lê, thời gian ở nhà ngày càng ngắn mà hầu như hôm nào cũng đến lúc trời tối đen rồi cô mới về nhà.

Anh quan sát rất kĩ từ cử chỉ đến ánh mắt, hành động của Sơ Lê mà không phát hiện chút manh mối nào. Cô nhìn anh với ánh mắt quá chính trực, quanh minh chính đại mà không chút chột dạ.

Gần đến lúc ăn cơm Sơ Nguyên mang vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn cô, hỏi: "Em gái, sao mấy ngày nay vội vàng thế? Có gì mờ ám à??"

Sơ Lê chớp mắt vô tội: "Có sao?"

Sơ Nguyên nhướng mày: "Chứ còn sao nữa! 5 giờ rưỡi tan học mà 7 giờ em mới về đến nhà. Khai mau! Đi đâu làm gì??"

Ba mẹ Sơ cũng không cảm thấy có chỗ nào sai nhưng nghe vậy cũng cùng lúc bỏ đũa xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn cô dò hỏi, họ cũng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Hai người họ luôn bận rộn kiếm tiền, đối với đứa con gái ngoan ngoãn này họ hoàn toàn yên tâm.

Sơ Lê có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được Sơ Nguyên hiện tại đang không có ý tốt, "Anh hai, thành tích hiện tại của em với người có thành tích tốt nhất trong trường còn kém quá xa cho nên hằng ngày em đều ở lại trường ôn tập thêm ý mà, nếu không thì sẽ không theo kịp."

Sơ Lê giả vờ thở dài: "Em cũng đâu có như anh hai, không muốn tốn sức lực lấy hạng nhất."

Bao nhiêu lần Sơ Nguyên lấy được danh hiệu đệ nhất đếm ngược rồi cơ chứ, không có gì là lạ.

Dù không phải chuyện gì lạ nhưng mỗi khi ba Sơ nghe đến chuyện này là lại tức đên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem thằng con trai không nghe lời này đá văng ra khỏi nhà từ cửa sổ.

Gân xanh trên trán Sơ Nguyên giật mạnh, ngón tay cái răng rắc kêu lên, lồng ngực kia phải cố lắm mới không bị chọc giận đến nổ tung. Anh cố gắng hòa hoãn lại hơi thở, đột nhiên mỉm cười: "Nếu đã như vậy thì kể từ ngày mai anh sẽ đưa đón em đi học. Em học hành vất vả như vậy cũng không nên để đầu óc thêm mệt mới phải."

Sơ Lê chần chờ một chút rồi mới nói: "Anh hai, liệu anh có xấu hổ hay không?"

Sơ Nguyên: "???"

Sơ Lê dịch mông tới gần bên mẹ hơn, tiếp tục rụt rè nói: "Ài, em biết tuổi này của anh sẽ nghĩ yêu đương là việc hết sức bình thường, nhưng thế nào thì thế anh cũng không được có ý đồ gì với nữ sinh trường em đâu đó, hơn nữa anh cũng không được lấy em làm cái cớ để mà làm phiền người ta."

"Anh hai, mùa xuân đã qua rồi, phải sang năm mới đến lại đó, chẳng lẽ anh đang Xuân "Trái mùa" hay chăng?"

Trầm mặc qua đi, Sơ Nguyên trầm giọng cười hai tiếng đầy tà khí, trợn mắt răn đe: "Em gái, hai chân em vẫn ổn chứ?"

Sơ Lê vẫn là nhát như cáy, bị anh đe dọa cho một câu thì tắt máy không dám ho he nữa, trốn nhanh vào mai rùa của mình.

Tối hôm nay Sơ Nguyên chưa hỏi được bất kì thứ gì đã bị cô chọc cho tức đến nổ phổi. Nhưng như vậy cũng không khiến cho anh từ bỏ nghi ngờ mà càng ngày càng cảm thấy cô đang làm điều gì đó vô cùng mờ ám, lại còn tưởng không bị ai nghi ngờ cơ đấy.

Quan sát Sơ Lê lâu ngày lại còn phái hiện ra em gái nhỏ gầy yếu đuối của hắn trong khoảng thời gian này hình như còn hơi béo lên, gương mặt đã có chút thịt nên sờ rất mềm, cảm giác rất tốt.

Sơ Lê béo tất nhiên là phải có nguyên nhân. Tuần nào cũng bị Trần Dã kéo sang nhà hắn bồi bổ một hồi, không béo thì hơi phí.

Cô còn phát hiện ra thêm một vấn đề: Trần Dã ở tuổi này vô cùng kén ăn. Hắn không ăn củ cải, nói củ cải có mùi lạ; không thích ăn rau thì bảo nó nhạt nhẽo; cũng không thích ăn thịt dê, bảo thịt dê tanh ngòm. Đã thế cá cũng không chịu ăn dù chỉ một miếng, cho dù bạn gỡ hết xương bón đến tận miệng thì hắn cũng thà chết chứ không ăn.

Kén ăn thấy mồ.

Sơ Lê chưa bao giờ nghĩ hắn lại là người kén ăn đến như vậy. Trong trí nhớ của cô hắn vừa anh tuấn đẹp trai lại trầm ổn, là một người chồng hoàn mĩ không chê vào đâu được.

Đầu bếp trong nhà làm món gì hắn cũng có thể ăn, không hề bắt bẻ kén chọn.

Thời gian đầu lúc Sơ Lê mới được gả qua, cô không tự lượng sức mình mà muốn nấu ăn nên xuống bếp, kết quả là nhờ chân tay vụng về khiến cho nhà bếp rối tinh rối mù lên đến gà bay chó sủa. Cuối cùng cô cũng làm được mấy món gì đó nhìn khá giống đồ ăn.

Tự nếm thử, thấy nếu là đang sống trong giai đoạn nạn đói thời chiến tranh thì chắc chắn là ăn vô cùng ngon miệng.

Cô chờ mong Trần Dã về nếm thử. Mấy ngày nay Trần Dã rất hay về sớm, giữa hai đầu lông mày cũng giãn hơn không ít. Cô loáng thoáng nghe được chuyện hắn đã thuận lợi xử đẹp vài người nên gần đây tâm trạng đang rất tốt.

Trần Dã chăm chú nhìn đồ ăn trên bàn. Từ màu sắc đồ ăn có thể nhận ra đây không phải là tâc phẩm của đầu bếp trong nhà. Hắn cười hỏi: "Em còn biết nấu cơm nữa sao?"

Sơ Lê ngượng ngùng một hồi, thừa nhận: "Anh thử chút đi."

Trần Dã ngồi xuống ghế, thành thành thực thực nếm thử mỗi món một miếng, hơi nhíu mày sau đó lại bật cười. Xem ra cô đúng là không chút khiêm tốn, mấy món này vị cũng rất bình thường, thậm chí có món còn không thể nuốt nổi.

Cô gái đứng bên cạnh thấp thỏm bất an, có thể nhìn ra cô đang khẩn trương đến mức nào. Đôi mắt xinh đẹo mở lớn chờ mong, lớn gan lớn mật nhìn hắn, hỏi: "Anh thấy thế nào, có ngon không?"

Trần Dã buông đũa, không nhịn được xoa đầu cô: "Anh có thể nói thật chứ?"

Hơi thở Sơ Lê căng thẳng, trong lòng đã chuẩn bị tốt tâm lý nghe chê: "Anh nói đi."

Hắn nói thật: "Hương vị bình thường, cũng không thể nói là rất ngon."

Cô gái trước mắt héo nhanh chóng, cả người như bị rút đi hơn nửa sinh khí, trong ánh mắt hiện lên sự mất mát rõ ràng.

Chỉ với mấy món ăn "không thể gọi là ngon" của cô mà tối đó Trần Dã ăn được liền hai bát cơm, một mâm nấm hương xào rau xanh hầu như đều vào hết bụng hắn.

Trần Dã cố tình đả kích sự tự tin trong việ bếp núc của cô không phải vì hắn cảm thấy thật sự khó ăn, không cho cô nấu, nếu thỉnh thoảng xuống bếp thì cũng không vấn đề gì. Cái cốt là hắn không muốn vợ mình phải vất vả, không muốn thời gian của cô hao phí lên mấy chuyện củi gạo dầu muối này.

Hắn thật sự hi vọng cô ở nhà không có việc gì thì làm thì đi dạo phố, không có gì vui thì mua mua mua cho vui, có việc gì đang vui thì cũng mua mua mua cho niềm vui nhân đôi. Đáng tiếc bạn bè cô không nhiều, ngày thường cô chỉ ở nhà một cách buồn chán.

Trần Dã biết mình nhận xét món ăn cô nấu như vậy rất xấu xa nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác. Trong bụng hắn thét gào muốn cô đi trung tâm thương mại mua mua mua cho vui vẻ, tụ tập bạn bè ăn uống vui chơi, mặt khác lại vô cùng vừa lòng vì cô rất ngoan ngoãn ở nhà chăm lo gia đình.

Số bạn tốt của hắn đã gặp Sơ Lê cũng không ít nhưng Trần Dã cũng không muốn mang cô ra ngoài gặp người khác, không thích, mà cũng cảm thấy không cần thiết.

Tụ tập vui chơi hắn không mang Sơ Lê theo, Trần Dã cũng biết bên ngoài có không ít tin đồn nhảm về tình cảm của hai người họ, đa số là nói về tình cảm của họ không tốt, nếu không tại sao lại không muốn mang cô đi gặp người khác?

Trước giờ Trần Dã đều không thèm giải thích. Miệng lưỡi của mấy người này đối với hắn cũng chỉ là ruồi nhặng vo ve bên tai.

Hắn ra ngoài đưa theo Sơ Lê cùng đi, khi thấy cô cùng người đàn ông khác tỏ ra thân thiết một chút thì sẽ ngay lập tức cảm thấy không thoải mái, nhưng cái mặt sĩ diện đó lại cố muốn tỏ ta bản thân mình là người rộng lượng, đến cuối cùng người bị sặc giấm chết cuối cùng cũng vẫn sẽ là một mình hắn. Đã như vậy thì cần gì đưa cô đi ra ngoài để tự ngược đãi bản thân mình cơ chứ?

Sơ Lê đã cho người giúp việc tan làm nên bây giờ cô chỉ có thể tự dọn bát đũa. Trần Dã đi tới đè lại bả vai cô, tiếng cười trầm thấp: "Đợi chút, để anh tới dọn cho, em mau lên lầu tắm rửa trước đi."

???!!!

Sơ Lê vừa nghe lời này là biết ý của hắn là gì. Cái người đàn ông này, tính tình trầm ổn nội liễm, đến loại chuyện này cũng ám chỉ thật uyển chuyển.

Chỉ có khi nằm trên giường lớn trong phòng ngủ cô mới có ảo giác chính mình đang sống trong hang hùm ổ sói.

Trên giường, Trần Dã sẽ không mang theo cái gọi là nhẫn nại hay săn sóc gì cả, mói đầu còn gọi là ôn nhu kiên nhẫn, càng về sau lại càng lộ ra bản chất thật rồi trở nên mất khống chế, dã man nguyên thủy không chịu nổi.

Sơ Lê khóc sướt mướt. Dù là người hiền lành nhu thuận đến đâu cũng không thể hiền nổi nữa, con thỏ đáng yêu khi bị dồn đến chân tường cũng sẽ quay lại cắn người.

Nhưng như vậy thì cô cũng có chút sợ hãi.

Sơ Lê bị hắn thúc dục liền ngoan ngoãn đi lên lầu, chậm rì rì tắm rửa, lau khô tóc rồi mới đi xuống. Dưới bếp Trần Dã đã thu dọn sạch sẽ. Thật sự không ngờ được đôi tay "không dính nuóc xuân" của hắn lại có thể làm những công việc "nặng nhọc" như vậy.

Sơ Lê mặc áo ngủ đơn giản đứng dưới ánh đèn, cánh tay cẳng chân đều lộ ra ngoài, da thịt căng mịn so với đậu hũ còn muốn trắng hơn ẩn bên dưới vải lụa. Mái tóc mềm mại thả xuống sau gáy, mũi đỏ ửng, trên người tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Ánh sáng trong mắt Trần Dã tối đi không ít, hắn nhẹ nhàng nắm tay cô đi lên lầu.

Cửa phòng bị hắn thuận tay khóa trái. Sơ Lê nghe tiếng khóa cửa thì hốt cả hền, trong lòng trở nên căng thẳng, ngón cái bất an mà cuộn chặt, cô do dự nói: "Hôm nay em có chút không thoải mái, không muốn."

Trần Dã kéo lấy eo cô, có ý muốn bảo cô tháo caravat cho mình.

Sơ Lê ngửa cổ, ngón tay vô tình lướt qua hầu kết hắn, dịu dàng tháo caravat ra: "Ừm...hay là đổi sang hôm khác đi được không?"

Trần Dã tự mình cởi cúc áo sơmi, khóe miệng mang theo ý cười bất đắc dĩ, nói: "Đã qua vài ngày rồi mà vẫn còn không thoải mái hay sao? Không phải em đang trốn tránh tôi chứ?"

Sơ Lê không biết nói dối, mỗi lần cô nói dối đều không thể qua mắt được Trần Dã.

"Không phải em trốn tránh anh, chỉ là em có chút sợ."l

"Sợ cái gì?" Trần Dã vuốt ve mặt cô, "Không cần phải nghĩ nhiều, cũng đừng sợ tôi. Tôi là dạng người gì, chắc hẳn ở chung lâu vậy rồi em cũng có thể hiểu đôi chút. Tôi đi rửa mặt trước, em ngoan ngoãn ở đây chờ."

Trần Dã là cái dạng người gì? Rõ ràng Sơ Lê cảm thấy hắn là người rất tốt, rất có văn hóa. (?)

Trần Dã nói với cô xong thì đi vào nhà tắm, rửa mặt xong đi ra cũng không có sốt ruột vội vàng mà thư thả chậm rãi cầm lấy cuốn sách ngoại ngữ của cô lên nhìn: "Tôi nghe nói gần đây em muốn học tiếng Đức, học thế nào rồi?"

Không có cơ hội học lên đại học vẫn là một tiếc nuối vô cùng lớn trong lòng cô. Tiếng Anh của cô không tồi nhưng lần trước, lúc cùng Trần Dã tham gia một bữa tiệc, nơi đó hội tụ không biết bao nhiêu nhân vật có tiếng tăm và rất nhiều bạn học của Trần Dã, cơ bản là cô không dám giao lưu với ai hết. Cô cảm thấy nói chuyện mà tỏ ra thiếu hiểu biết sẽ làm hắn mất mặt nên quyết tâm về nhà học thêm một thứ ngôn ngữ khác nữa.

Sách tham khảo tràn ngập nét bút chú thích, dày đặc nhưng rất có trình tự.

Chữ viết thanh tú, vô cùng đẹp.

Sơ Lê ngượng ngùng: "Có rất nhiều chỗ em xem không hiểu."

Có rất nhiền từ địa phương cô không nghe nổi, với ngôn ngữ tiếng Đức, việc nói âm lưỡi cũng là vô cùng khó khăn.

Trần Dã buông sách, cười: "Hôm nào có thời gian, tôi dạy em."

Hắn hiểu biết rất nhiều thứ, chứ không phải là loại người không học vấn không nghề nghiệp.

Nhưng có một vấn đề đương nhiên đang diễn ra trước mắt, bây giờ là buổi tối, cô trốn đằng trời cũng không trốn nổi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện