ABO Quản Sự Cụp Tai

Ngôn Ngôn, yêu em mãi đến tận cùng sinh mệnh


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: @nynuvola(wp)

Điện thoại bỗng rung lên một tiếng, Ngôn Dật hạ mắt nhìn xuống, là Lục Thượng Cẩm đã đổi một số điện thoại khác nhắn tin cho cậu.

"Cho tôi địa chỉ, tôi tới đón em."

Ngôn Dật khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng vuốt chùm tóc màu xám nhạt, hai chân gác lên thanh ngang băng ghế, ánh mắt phiền muộn, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lục Thượng Cẩm sẵn sàng đổi số để liên lạc với cậu, còn bảo đến đón cậu, đoạn thời gian họ yêu nhau cuồng nhiệt, hắn cũng chưa từng dỗ dành cậu bằng sự kiên nhẫn như vậy.

"Sớm đến thế sao." Ngôn Dật cúi đầu, sợi tóc che mắt, đầu ngón tay chạm vào màn hình khẽ run, bờ môi hồng hào hơi hé ra, hàm răng trắng cắn nhẹ lên phần thịt đỏ tươi bật máu.

"Tôi đang ở quán bar mà chúng ta từng nán lại."

Câu trả lời ngắn gọn, nhưng cậu đã phải ngồi chỉnh sửa tới lui mất 3 phút mới quyết định ấn nút gửi đi.

Sau một hồi im lặng, Lục Thượng Cẩm hỏi: "Chúng ta đã nán lại rất nhiều quán bar, em đang nói cái nào?"

Ánh sáng le lói trong đôi mắt Ngôn Dật cuối cùng cũng tắt ngấm, cậu liếc nhìn ngón tay phải đeo nhẫn của mình.

Ngôn Dật có chút nghi ngờ về việc đã tự đề cao bản thân quá hay không, dù sao người bình thường cũng chẳng mấy khi nhớ đến chuyện mà họ không để tâm.

Bức tường trong quán bar Đồi Bĩ dán đầy những tấm bưu thϊế͙p͙ của các cặp đôi để lại. Đây thật ra chỉ là một chiêu trò để chủ quán kiếm tiền và làm mánh lới quảng cáo, nhưng đối với những cặp tình nhân có thể đến duy nhất một lần trong đời, tấm bưu thϊế͙p͙ dường như trở thành một âm thanh vọng không thể nào xóa nhòa.

Trong vô số tấm bưu thϊế͙p͙ đầy màu sắc, dù chỉ trong tích tắc nhưng Ngôn Dật vẫn có thể nhìn thấy một tấm với phong cảnh mờ nhạt

Trêи tấm thiệp đề một hàng chữ, là dùng bút bi bình thường viết lên nhưng lại cực kì sắc bén và đẹp đẽ:

Ngôn Ngôn, yêu em mãi đến tận cùng sinh mệnh.

Lời nói có phần tùy tiện, nhưng thiếu niên ngây thơ mười mấy tuổi rất thích kiểu như thế này.

Lúc đó, họ vừa vòng qua cửa tử trở về từ vùng Tam giác vàng, ngay trêи bậc cửa sổ gác mái của quán bar có tên Đồi Bĩ này, hai thiếu niên trẻ trung và tràn đầy nhiệt huyết đã chìm đắm vào tình yêu cháy bỏng nhất của cuộc đời mình.

Chiếc nhẫn đeo nơi ngón áp út vẫn còn đó, nhưng đoạn ái tình nùng liệt này đã héo tàn, tựa hồ mặt nhẫn không còn sáng nữa, mà hằn lên chi chít những vết sẹo.

Buổi tối ngày hôm ấy, Ngôn Dật nhận được lời thề hứa, nhận được ký hiệu tượng trưng cho sự dịu dàng và mạnh mẽ, nhận được chiếc nhẫn mà cho đến giờ phút này vẫn không chịu tháo ra, nhận được sự yêu chiều mà có lẽ rằng cậu không bao giờ nghĩ sẽ mất đi.

Giống như một nghi thức, trang trọng và lãng mạn, nhưng cuối cùng vẫn sụp đổ trong nước, không thể nắm lấy, vỡ tan sạch sẽ.

Kỳ thực Ngôn Dật biết rằng cậu không hi vọng Lục Thượng Cẩm sẽ đoán được quán bar mà cậu đang nghĩ là chỗ nào, cũng giống như việc hắn sẽ không đoán được chuyện cậu rất muốn nghe hắn đánh dương cầm một lần..

Cậu chẳng qua chỉ là đang xác nhận, liệu bản thân còn chút vết tích nào trong lòng Lục Thượng Cẩm nữa hay không, bằng cách hồi tưởng lại những dư vị đã ấp ủ trong mơ.

"Không nhớ nữa thì cứ quên đi, đằng nào anh cũng quên tôi thôi." Ngôn Dật trả lời tin nhắn.

"Tức giận? Trước đây em sẽ không thế này, đừng nóng giận nữa." Lục Thượng Cẩm hôm nay hình như cực kì rãnh rỗi, mỗi một tin nhắn đều phản hồi rất nhanh.

Ngôn Dật siết chặt điện thoại, rồi yếu ớt buông lỏng ra.

Trước đây không thế này? Đồ bị đập nát nhiều lần rồi nhặt về, dù có cố gắng sữa chữa đến đâu cũng không thể dán lại những mãnh vỡ đã sứt mẻ bong tróc.

Giá mà Lục Thượng Cẩm có thể nói những lời này sớm hơn một chút.

Ngôn Dật miết vào chiếc nhẫn, muốn tháo nó ra ném đi, nhưng làm cách nào cũng không xuống tay được.

Bỏ đi, đắt tiền vậy mà.

Ngôn Dật cũng không kéo số Lục Thương Cẩm danh sách đen nữa, thiếu gia cao cao tại thượng như hắn, bị một người có địa vị thấp nói vậy chắc là không dễ dàng chấp nhận.

Alpha Husky đang ôm ghita nhìn cậu ngẩn người, ánh mắt cô đơn, cánh tay co lại mỗi lần bị gió thổi qua, bỗng cảm thấy có chút thương hại Omega: "Được rồi, nhìn cậu thật tội nghiệp, cậu có thể pha chế thử một ly rượu để tôi xem thử, làm được tôi sẽ nhận cậu."

Ngôn Dật lấy lại tinh thần, gạt bỏ nỗi buồn trong mắt, sau khi quay vào quầy bar, cậu thuần thục ép việt quất thành nước ướp lạnh, dùng tay trái lướt qua khay đựng ly tách và cầm bốn chiếc ly thủy tinh đế cao kẹp giữa các ngón tay. Những chiếc cốc lập tức được trải ra trêи quầy bar, bàn tay nhanh chóng cầm lấy chai rượu Tequila, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, mu bàn tay nâng cao chai rượu, khẽ lắc.

Rượu được rót ra từ bình lắc cocktail kiểu Anh chỉ vừa chạm đến nửa ly, những quả việt quất đỏ tươi và đá khô được tô điểm trêи vành ly, sau đó tiếp tục chuyển qua ly kế tiếp.

Chất lỏng trêи từng ly rượu đều được rót một lượng giống hệt, bất luận màu sắc hay mùi vị đều không hề kém cạnh nhau.

Alpha Husky bị khí chất lịch lãm của Ngôn Dật hấp dẫn, đặt cây đàn ngồi xuống quầy bar, đầu tiên là nhìn màu sắc tương phản của bốn ly rượu, cầm lấy một ly lên nếm thử: "Ồ, tuyệt vời. Cái này gọi là gì? "

Ngôn Dật hơi cúi người xuống, tay trái chống lên má, xoay cổ tay phải, một bông hồng đột nhiên bật ra giữa ngón tay cậu.

Cậu cắm bông hồng vào trong ly rượu, rũ mắt nói: "Christmas Rose." (Hoa hồng tuyết)

Hồi ức tình yêu.

Alpha Husky huýt sáo một hơi dài, nghiêm túc đánh giá Omega trước mặt: "Cậu tên gì?"

Ngôn Dật hờ hững trả lời.

Alpha sờ cằm hỏi: "Vậy cậu còn có thể làm gì nữa không?"

Ngôn Dật suy nghĩ một chút: "Cái gì cũng làm được."

Alpha cười cười: "Cậu chỉ là Omega, đánh nhau được không đó?"

Ngôn Dật hơi lặng người giây lát: "Trước đây tôi đã đánh nhau rồi."

"Được!" Husky vỗ bàn, đập tay với cậu: "Cố Vị, gọi tôi là ông chủ."

Ngôn Dật cầm một tách cà phê nóng đi theo Cố Vị tham quan quán bar, anh
rõ ràng rất hào hứng với nhân viên mới, anh ta phàn nàn về việc nhân viên trước đây bất tài cỡ nào, sau đó còn phàn nàn về tình trạng an ninh ở đây quá kém, bước chân giẫm lên bậc gỗ kêu lộc cộc.

Ngôn Dật yên lặng nghe, đôi mắt giương lên, thỉnh thoảng uống một ngụm cà phê còn đang bốc khói.

Có một người bạn để nói chuyện thật là tốt.

Trêи lầu hai có khu vườn lộ thiên bên ngoài, Cố Vị ngồi trêи xích đu, ôm đàn ghita hát cho nhân viên mới nghe một bài.

"Tôi viết bài hát này lâu rồi nhưng vẫn chưa xong, bình thường sẽ viết lời khi quán không kinh doanh, ai mà biết lúc linh cảm đến thì có một đám du khách chui vào muốn uống rượu, phiền phức cứ kéo đến liên túc, có cậu quản lí tôi thoải mái hơn nhiều."

"Tại sao anh không nghiêm túc buôn bán?"

"Tôi không thiếu tiền, chỉ là yêu thích chỗ này." Cố Vị gảy sợi dây đàn, ting một tiếng bất quy tắc nhưng lại khiến tâm trạng yên tĩnh khẽ ngân vang.

Giọng hát của anh ta rất đặc biệt, hoang dã mà kỳ ảo.

Ngôn Dật thả chân tùy ý ngồi trêи lan can, đầu ngón tay vô thức lần theo đường viền nhẫn của ngón áp út.

Cố Vị tò mò hỏi: "Cậu kết hôn rồi? Người yêu cậu cam lòng để cậu ra ngoài làm việc à?"

Ngôn Dật cười nhạt: "Người yêu tôi cái gì cũng tốt, mỗi tội không thích tôi, đương nhiên cam lòng."

Cố Vị không hiểu lắm, nhíu mày chờ đợi Ngôn Dật nói thêm chút gì đó, nhưng thấy cậu im lặng thì lại vô thức hỏi thêm: "Vậy nhà cậu ở đâu?"

Ngôn Dật cố gắng suy nghĩ hồi lâu.

Vấn đề này dường như làm khó cậu, cậu nhìn mặt trời lặn lúc chiều tà, muốn châm một điếu thuốc nhưng chợt nhớ ra bản thân đang mang thai, thuốc đã ném đi từ lúc nào.

"Tôi... Không biết."

Cậu hình như luôn luôn lang thang vô định.

Sở dĩ cậu chọn quán bar này trêи bản đồ rộng lớn, là vì nơi đây đã từng có dấu ấn của Lục Thượng Cẩm năm hai mươi tuổi, cậu có thể cùng hắn đi hết quãng đời còn lại.

——

Quán bar Đồi Bĩ có thêm bartender mới, mặc chiếc áo ghi lê đuôi yến để lộ thân hình nhỏ gầy, vòng eo mảnh khảnh, thời điểm cậu cúi người tình cờ lấp ló cảnh xuân kín đáo, mang lại cảm giác cấm ɖu͙ƈ khó chạm.

Ngôn Dật đứng sau quầy bar, lặng lẽ lau chùi ly thủy tinh trong tay, buổi tối kinh doanh rất khá, cửa hàng cực kì náo nhiệt.

Có một cái Alpha ngồi trước quầy bar, gọi hai ly rượu whisky, đẩy một ly về phía Ngôn Dật, nhướn mày nhìn cậu, thả ra tin tức tố tán tỉnh: "Hì, cục cưng."

Ngôn Dật dựa người vào quầy bar, bàn tay hơi nới lỏng cái nơ, quần tây ôm lấy đôi chân dài nhỏ nhắn khép lại, cậu tự mình nâng một ly trà trái cây, cười nhạt với Alpha: "Thứ lỗi, tôi không thể nhận."

Rồi mở cửa quầy bar, vội vàng chạy nhanh lên gác mái.

Thân thể dưới lớp quần áo đồng phục càng lúc càng nóng bức, Ngôn Dật mở vòi, xối nước lạnh lên mặt, mồ hôi lạnh trêи người vẫn không kìm được chảy khắp người.

Cậu phát tình.

Còn bị đủ loại tin tức tố của Alpha khiêu khích. Tin tức tố của nhiều người đến người đi trong quán quả thật có thể cản trở việc lần theo và định vị của Lục Thượng Cẩm, nhưng đối với Omega trong kỳ phát tình, nơi này không khác gì tra tấn địa ngục.

Mỗi một tế bào trong cơ thể đều kêu gào và nghiền nát mạch máu cậu, Ngôn Dật quỳ trêи mặt đất, mở tay áo tiêm một ống thuốc ức chế nồng độ cao vào thẳng động mạch.

"Đau." Cậu quỳ bên giường, hai tay nắm chặt ga trải giường, giống như cơn nghiện phát tác nhưng không có thuốc chữa, khát vọng được xỏ xuyên và ký hiệu, chỉ có tin tức tố của Alpha bá đạo và mạnh mẽ mới có thể làm dịu cơn đau của huyết quản đang đau đớn vỡ nát.

Cho dù nồng độ chất ức chế cao đến đâu, cánh tay của cậu đã dày đặc những lỗ kim xanh tím sưng bầm, cả mới lẫn cũ, những năm gần đây, cậu buộc phải sống sót qua kỳ phát tình với thuốc ức chế, lạm dụng quá độ chính là lời cảnh báo cuối cùng dành cho Ngôn Dật.

Chẳng bằng tùy tiện đi tìm một Alpha làʍ ȶìиɦ, cậu thật sự không hiểu những năm qua mình đang cố chấp kiên trì vì cái gì, con thỏ ngu ngốc chỉ có thể tự thương xót bản thân mà thôi.

Cậu có thói quen lúc đau đớn nhất sẽ cắn lên chiếc nhẫn của mình.

Thời điểm các khớp xương đau đến tan nát, điện thoại reo vang như đang đòi mạng, giọng của Cố Vị trong điện thoại vô cùng gấp gáp: "Nhanh! Xuống đây! Có vài Alpha J1! Tôi không giải quyết được!"

"Tại sao lại là bây giờ..." Ngôn Dật dùng hết sức cố chống đỡ cơ thể, bởi tiêm thuốc quá liều mà khuôn mặt cậu trở nên trắng bệch, vừa thở hổn hển vừa khó nhọc nói, "... Đến ngay đây."

=============

Hoa hồng tuyết/Hoa hồng giáng sinh: còn gọi là Helleborus niger (H. niger), là một loại hoa nở trong mùa đông ở vùng tuyết lạnh, do thời điểm của sự trổ hoa và cũng được gọi là Cây Điên thảo, cây Lê Lư do đặc tích chữa trị của Cây.ABO Quản Sự Cụp Tai - Chương 21: Ngôn Ngôn, yêu em mãi đến tận cùng sinh mệnh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện