[Abo] Bia Đỡ Đạn Alpha Đoản Mệnh Một Lòng Làm Cá Mặn

"Mình Đặc Biệt Mua Cho Cậu Đó."


trước sau

Quý Tinh Dao xem như nhận ra rồi, cái vị bên cạnh mình thân tại Tào Doanh, nhưng tâm tại Hán.

Chỉ là không biết đang chú ý đến ai trong lớp 10/2, Quý Tinh Dao trầm ngâm hướng về sân bóng. Ánh mắt cô đảo qua Văn Diên, bất giác rơi xuống người Thời Nhiễm.

Ủa, đó là hoa hậu giảng đường trước kia mà.

Trên sân khấu Thời Nhiễm đã hóa thành chuột chũi, hướng về phía Văn Diên hét chói tai: "A... A... A... A...!"

(Editor: Tự nhiên nhớ chuột chũi hét chói tai trong Ảnh Hậu Thành Đôi =]]]]])

Văn Diên ghét bỏ đẩy cô ra: "Nói tiếng người đi."

"Mình biết cậu làm được mà!" Thời Nhiễm không a a a a nữa, mà đổi sang nhảy nhót, "Bay rất đẹp."

"Bay rất đẹp." Trương Lật Lật bỉu môi, "Là ném bóng đẹp bà ơi."

La Vi Duyệt với Triệu Kỳ ở bên cạnh cười haha, Văn Diên cũng bị cảm xúc của mọi người tác động, nhịn không được mà nở nụ cười.

Bầu không khí hòa hợp, ngập tràn sức sống thanh xuân.

Một vài hình ảnh rời rạc xẹt qua tâm trí Văn Diên.

Là cảnh trước khi xuyên sách cô và bạn đại học đổ mồ hôi trên sân bóng rổ. Sau khi ném bóng cô quay đầu mỉm cười nhìn về phía khán đài, trên khán đài, người nọ ngồi ngược sáng, không thấy rõ khuôn mặt.

Văn Diên vô thức nhìn về phương hướng trong trí nhớ của mình.

Ánh mắt lướt qua những hàng ghế đông nghịch người, Văn Diên nhìn thấy Chử Y Hàm.

Bốn mắt nhìn nhau, Chử Y Hàm cười với cô một cái.

Trong chớp mắt, loại cảm xúc kỳ lạ như bị điện giật chạy dọc theo sống lưng. Giống như đang đổ mồ hôi lại bị điều hòa thổi vào, làm cho rùng mình.

"Trận sau còn dùng cái lối chơi này không?"

Câu hỏi của Triệu Kỳ kéo Văn Diên về hiện tại.

"Về cơ bản không đổi." Văn Diên lấy lại tinh thần rồi an bài. "Triệu Kỳ theo sát cái người thấp thấp bên 10/1, còn Trương Lật Lật cứ quấn lấy cái Quả Chanh kia đi."

Trương Lật Lật đính chính: "Là Lâm Manh*!"

*Lâm Manh (林萌 - Lín Méng) và quả chanh (柠檬 - nính méng) phát âm giống nhau

Văn Diên ừ ừ, "Cố gắng hết sức đừng để cho Quả Chanh lấy được bóng."

Thời Nhiễm: "Nói thật, Quả Chanh đó mạnh ghê hồn."

La Vi Duyệt: "Quả Chanh đó ghi bàn cũng nhanh."

"......" Trương Lật Lật thở dài trong lòng, chẳng buồn đi chỉnh phát âm của mọi người nữa.

Thảo luận xong, Văn Diên nhìn về phía lớp 10/1, nữ sinh lớp 10/1 cũng đã thảo luận xong rồi, Lâm Manh đi về phía khán đài, Văn Diên trơ mắt nhìn cô đi đến bên cạnh Quý Tinh Dao, cách Chử Y Hàm rất gần.

Văn Diên cau chặt mày.

"Ê, hoa khôi của trường cũng ở đó kìa, sao nhỏ đó lại ngồi cùng với tiểu học thần vậy?" Thời Nhiễm đi đến gần Văn Diên, cô nhìn nhìn Văn Diên, lại nhìn nhìn khán đài, hít một hơi nói "Nhìn mặt cậu có vẻ như không thích Lâm Manh đến gần tiểu học thần hả?"

Văn Diên không nói chuyện, Thời Nhiễm cho là cô đang thừa nhận.

"Cậu không phải dấu hiệu tiểu học thần luôn rồi đó chứ?" Thời Nhiễm lớn mật suy đoán.

Mặt Văn Diên tràn đầy kinh sợ.

"Bởi vì sau khi dấu hiệu, Alpha sẽ xem Omega là đồ vật của mình, mới khó chịu như thế khi có Alpha khác đến gần Omega của mình đó." Thời Nhiễm tặc lưỡi, "Cái tính chiếm hữu chết tiệt này."

"Trong đầu cậu chứa toàn mồ hôi hả?" Văn Diên trợn mắt nhìn Thời Nhiễm, cô cảm thấy nếu không nói ra sự thật, nhỏ này chắc viết ra một vở kịch lớn luôn, "Cậu ấy có chứng bài xích Alpha, mình sợ Lâm Manh đụng phải cậu ấy khiến cậu ấy có phản ứng bài xích."

Thời Nhiễm từng cho rằng mình sẽ phân hóa thành Omega, nên đối với các loại bệnh của Omega hiểu rất rõ.

Cô đột nhiên nhớ tới: "Vậy cái ngày cậu phân hóa, tiểu học thần thật ra đang chịu đựng cảm giác dời sông lắp biển để cõng cậu đến phòng y tế hả?"

"......"

Ở trên khán đài không biết Lâm Manh nói gì với Chử Y Hàm, dưới ánh đèn, nụ cười của Chử Y Hàm có chút chói mắt. Văn Diên không nhìn Chử Y Hàm, cô đang nhìn Thời Nhiễm như đang nhìn người thiểu năng.

"Cậu ấy không có bài xích cậu?" Thời Nhiễm cuối cùng cũng hiểu được.

Văn Diên ừ một tiếng.

"Cậu nói xem có phải cũng không bài xích Quả Chanh đó không, còn đứng gần như vậy."

"Không biết."

Điều hòa trong phòng không biết có phải được chỉnh lại hay không, Văn Diên cảm thấy khát, lấy chai nước ra.

"Chắc là có bài xích rồi. Quả Chanh đưa cho tiểu học thần cây kẹo mút, tiểu học thần không nhận." Thời Nhiễm vẫn còn chú ý lên khán đài, "Tiểu học thần chắc là nói mình có chứng bài xích Alpha, Quả Chanh đó rất biết điều, lùi ra sau một bước thật lớn."

Nghe Thời Nhiễm giải thích, Văn Diên chậm rãi mở nắp chai nước, vừa uống nước vừa nhìn lên khán đài, khoảng cách hai người đúng là đã cách xa.

Chắc là do vừa rồi cô không đáp lại khi cả hai nhìn nhau, vẻ mặt của Chử Y Hàm lần này có chút mất tự nhiên, hai mắt chớp chớp.

Có chút đáng yêu.

Dưới dòng nước lạnh như băng, cơn khác trong cơ thể cũng chầm chầm rút đi.

Văn Diên lấy miệng chai ra khỏi môi, nhìn về phía của Chử Y Hàm khẽ cười.

Nữa trận đấu ở hiệp hai trạng thái của các cô gái 10/2 không tồi, không ngừng nỗ lực vượt qua 10/1.

Lâm Manh bị quấn lấy, ở đầu hiệp 10/1 có chút hỗn loạn, tuy rất nhanh điều chỉnh trở lại, nhưng điểm số vẫn không theo kịp.

Miễn là có thể duy trì điểm số này và ngăn không cho 10/1 ghi bàn, cơ bản là nắm chắc phần thắng. Nhưng mà ngay khi sắp kết thúc hiệp ba, có chút sự cố.

Văn Diên mang bóng đến trước vạch ba điểm chuẩn bị ném, cô gái da ngâm lách đến trước mặt cô, cùng lúc đó, tin tức tố thuộc về Alpha dồn ép về phía cô.

Tin tức tố vị mồ hôi vừa chua lại hôi thối nồng nặc, thật sự hít thở không thông.

Nếu Văn Diên muốn tấn công lại chỉ cần phóng ra tin tức tố nồng đậm hơn nàng da ngâm kia, nhưng như vậy thì nhất định sẽ bị trong tài phát hiện, bị xem là vi phạm.

Cắn đúng vào việc Văn Diên không thể phản công, cô gái da ngâm mới cố ý đến gần Văn Diên như thế, đem chút ít tin tức tố tập trung ép về hướng cột sống của cô, dù sức ép không tính là lớn, nhưng khó mà chống đỡ.

"Đội trưởng!" Triệu Kỳ chạy đến phía trước vô gái da ngâm, ra hiệu Văn Diên chuyền bóng cho mình.

Môi dưới bị Văn Diên cắn không còn chút huyết sắc, cô chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ áp lực của đối phương, để bảo vệ bóng trong tay mình, nhưng muốn chuyền bóng có chút khó khăn.

"Ha, sao cậu ta không chuyền bóng đi?"

"Chuyền bóng đi!!"

"Không ném được bóng ba điểm thì chuyền cho người khác chứ!"

"Đừng có ỷ bản thân là Alpha thì khoe khoang!"

Khán giả trên kháng đài không ngừng oán giận, không biết ai nhắc một câu Alpha, cô gái da ngâm chột dạ thu tin tức tố lại, Văn Diên có cơ hội đem bóng truyền cho Triệu Kỳ, Triệu Kỳ bắt được bóng một đượt vọt tới rỗ, vào một điểm.

Hiệp ba kết thúc.

Thời Nhiễm đến gần phát hiện sắc mặt Văn Diên không đúng lắm, lo lắng hỏi: "Có phải cậu mệt không?"

Văn Diên lắc đầu, nhỏ giọng dặn dò Thời Nhiễm và Trương Lật Lật: "Cẩn thận Alpha bên lớp bọn nó phóng tin tức tố."

"Má nó, sao bọn nó dám." Thời Nhiễm đầu óc linh hoạt rất nhanh hiểu được vừa nảy đã xảy ra cái gì, "Không thể áp chế lại đúng không?"

"Không thể." Văn Diên nhíu mày nhìn cô gái da ngâm đối diện, sự chán ghét và khinh thường tràn ngập trong con ngươi màu hổ phách nhạt, "Chúng ta không thể để mất mặt được."

Việc sử dụng tin tức tố áp chế đối phương trong trận đấu là hành vi mọi người khinh thường, một khi bị phát hiện cả lớp sẽ bị lên án.

Trương Lật Lật mắng một chuỗi tiếng Trung đẹp đẽ duyên dáng.

Lúc sau quả nhiên như suy đoán của Văn Diên, cô gái da nâu bắt đầu táo tợn hơn dùng tin tức tố áp chế các cô.

Điểm của 10/1 rất nhanh theo kịp.

Sắp hết thời gian, La Vi Duyệt bắt được bóng, đường đi bị chặn, cô nhìn quanh một vòng, đem bóng nhắm về phía Văn Diên, hô một tiếng: "Đội trưởng ~"

Chớp mắt đã bắt được bóng, cô gái da ngâm trước mặt Văn Diên liền ép tin tức tố về phía cô.

Văn Diên cúi đầu đập bóng, đột nhiên cô cười một cái: "Cái mặt mũi phức tạp của mày cũng không che giấu được chỉ số IQ bình thường của mày ha, lại có thể dùng tin tức tố áp chế người khác."

Bị Văn Diên kích thích, cô gái da ngâm trong nháy mắt trầm mặt.

Văn Diên tiếp tục khiêu khích: "Không có ai nói với mày rằng tin tức tố của mày rất hôi thối sao?"

Con gái ghét nhất bị nói hôi thối, cô gái da ngâm không khống chế được, càng lúc càng phẫn nộ, đồng thời cũng phóng ra rất nhiều tin tức tố.

Văn Diên đột nhiên ngẩng đầu, cô gái da ngâm sửng sờ khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng tàn độc mang theo một chút kiêu ngạo dưới mái tóc ướt mồ hôi.

Chính là lúc này!

Chống lại một lượng lớn tin tức tố, Văn Diên nếm mùi tanh đầy miệng, trong sự ngạc nhiên, mắng mỏ, huyên náo, đem bóng ném đi.

Bóng ở không trung xẹt qua đường cong thật dài, hoàn mỹ rơi vào trong rổ.

Tất cả tiếng ồn ào ầm ĩ tranh cải đều bị tiếng hét chói tai bao trùm.

"Ném đẹp lắm!"

"Thắng rồi!"

"Cái bọn chóa 10/1 dùng tin tức tố áp chế người khác thật bỉ ổi!"

"respect!" (Khâm phục)

Giọng nói này rất gần, Văn Diên quay đầu lại vậy mà phát ra từ miệng Lâm Manh.

Trong lúc còn ngạc nhiên Văn Diên cảm thấy được Lâm Manh là một người rất ngay thẳng. Lúc nảy Lâm Manh có cơ hội giúp cô gái da ngâm nghiền áp cô, nhưng Lâm Manh không làm.

Những người trên sân đã phát hiện ra chuyện cô gái da ngâm dùng tin tức tố áp chế Văn Diên.

10/2 tính tình không tốt, điên cuồng mắng 10/1 bỉ ổi.

10/1 cảm thấy mất mặt, dĩ nhiên không muốn ở lại sân bóng nữa, lúc trận đấu kết thúc kéo nhau rời khỏi khán đài.

Thấy người ta bỏ đi hết rồi, 10/2 mắng chán rồi cũng bỏ đi.

Văn Diên rời khỏi sân bóng liếc mắt nhìn thấy cô gái da ngâm đang ngồi co ro ở một góc.

Đi được nữa đường, Văn Diên nói với Thời Nhiễm đi mua kẹo để làm bớt đi mùi tanh trong miệng, sau đó một mình trở lại sân bóng.

Sân bóng rổ không có người, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng, cô gái da ngâm theo ánh sáng thấy rõ người đi đến, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy: "Mày trở về đây làm gì?"

"Mày đang sợ tao?" Văn Diên quan sát biểu tình của cô gái da ngâm, "Sợ tao quay lại trả thù mày?"

cô gái da ngâm khinh thường nói: "Tao mà sợ mày hả?"

"Tốt nhất là không." Văn Diên cười đến chói mắt, đến gần cô gái da ngâm, ngữ điệu dịu dàng, "Vậy mày chịu đựng cho tốt."

Trái ngược hoàn toàn với giọng nói dịu dàng kia, tin tức tố sắc bén lại lạnh băng ùn ùn kéo đến, đồng tử cô gái da ngâm co lại, mở to hai mắt.

"Thứ nhất là trả lại cho mày tin tức tố mày áp chế tao, không quay về tặng lại mày một chút chẳng phải tao bị lỗ sao? Còn thứ hai thì." Tiếng nói ngừng lại, Văn Diên bắt chước ngữ khí của cô gái da ngâm hôm ở trong phòng thiết bị, " Tao thấy khó chịu, muốn giáo dục mày một chút thôi. "

Vừa dứt lời, tính xâm lượt trong tíc tắc tính lấn tới khiến hai chân cô gái da ngâm như nhũn ra, bùm một cái, quỳ xuống trước mặt Văn Diên.

Văn Diên liếm môi, cười cười chế giễu, mãi đến lúc máu mũi của cô gái da ngâm chảy ra mới dừng lại, đem thói xấu của Alpha phát huy đến cực hạn rồi.

-

Sau khi rời khỏi sân bóng rỗ, Văn Diên chuyển hướng đi đến căn tin trường.

Chưa đến căn tin, Văn Diên tình cờ gặp Chử Y Hàm, đúng lúc cô ấy đưa cô một cây kẹo mút.

Văn Diên lớn tới mấy lời "tường thuật trực tiếp" của Thời Nhiễm ở sân bóng.

Không phải cậu ấy đã nói không nhận kẹo của Lâm Manh sao.

Thấy Văn Diên thất thần không nhận, Chử Y Hàm lại lấy ra cây khác: "Cậu không thích vị cỏ hả? Mình có mua vị ô mai nè."

Văn Diên nhướn mày, nhận lấy cây kẹo vị cỏ kia: "Mình chỉ nghĩ sao trùng hợp vậy, mình đang chuẩn bị đến căn tin mua kẹo, cậu lại đưa cho mình một cây ~"

"Không trùng hợp." Chử Y Hàm nói, "Mình đặc biệt mua cho cậu đó."

Văn Diên ngây người lập lại: "Đặc biệt mua cho mình?"

Chử Y Hàm giải thích: "Nghe bọn họ nói mùi tin tức tố của Trịnh Thấm không tốt lắm, mình nghĩ cậu sẽ không thoải mái."

"Trịnh Thấm? À nhỏ da ngâm hả." Văn Diên mở giấy gói kẹo ra trả lời, "Đâu chỉ là mùi không tốt, thật sự khiến người ta không thở nổi."

Phàn nàn còn xen lẫn một chút tủi thân.

Chử Y Hàm cong môi: "Còn phải cảm ơn cậu nữa."

Văn Diên đem kẹo cho vào miệng, nghiêng đầu nhìn Chử Y Hàm, sau đó nghe cô ấy nói thêm: "Cảm ơn cậu không để mình thua."

Vị ngọt nhưng không ngấy giống như nụ cười chậm rãi đang nở trên gương mặt thanh tú của Chử Y Hàm, từng chút lan tỏa trong miệng Văn Diên

[...]

Tác giả có điều muốn nói:

Bình luận trong 24h giờ của chương này được nhận bao lì xì nhỏ trị giá 2 xu nha ~

[...]

Editor: Kẹo vị cỏ...

Tin tức tố của Văn Diên hình như cũng là mùi cỏ xanh phải không ta. Thấy tác giả nhắc vài lần lúc Văn Diên vừa phân hóa ngửi được mùi cỏ xanh phảng phất một chút mùi hoa. Mùi hoa là mùi tin tức tố của Chử Y Hàm rồi.

Tui không biết 2 xu ở đây là tiền hay ý gì khác nữa. Nếu là tiền bên Trung chỉ bằng khoảng 72 VND thôi. (1 xu = 100 tệ)

Còn nếu là tiền trên Tấn Giang thì chỉ có Tấn Giang tệ thôi, một Tấn Giang tệ có 50vnd à.

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện