9527

Chương 40


trước sau

Advertisement
Dịch: Nguyễn Hạ Lan

'HÔM NAY CÓ PHẢI NGÀY TỐT KHÔNG NHỈ?'

***

Kiều Mộ nghiêng người trên ghế, không nhúc nhích giống như đang ngủ say.

Phòng sách yên tĩnh, hồi lâu mới lại vang lên tiếng ngăn kéo đóng mở. Trương Lương Nghiệp ngồi xuống, nhịp thở rối loạn, có thể cảm nhận được ánh mắt ngập tràn độc ác của lão chiếu tới.

Kiều Mộ nhẫn nhịn không để bản thân lộ ra một chút sơ hở nào, nhưng cô thầm lo lắng, tốt nhất Tiêu Trì đừng gọi điện thoại, đừng bị ảnh hưởng bởi lão ta.

Chỉ cần di động của cô đổ chuông thì phiền toái sau này sẽ càng lớn.

Ắt hẳn Trương Lương Nghiệp cũng đang đợi, lão cầm di động của cô lên lần nữa. Phòng sách im ắng, mỗi chiếc điều hòa trên tường là không ngừng phát ra tiếng 'phù phù'.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa lớn truyền tới tiếng đóng cửa rất to, kèm theo đó là tiếng bước chân chạy về phía này. Nháy mắt, cửa phòng sách bị vỗ đến nỗi rung chuyển đất trời: "Bố, bố mau mở cửa, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Trương Lương Nghiệp sa sầm sắc mặt, đứng dậy mở cửa: "Xảy ra chuyện lớn gì?"

Bị lão hỏi, nhưng lọt vào tầm mắt Trương Dương là hình ảnh Kiều Mộ nghiêng người trên ghế dựa, hệt đang ngất xỉu, cậu ấy lập tức đẩy bố mình, lao vào phòng: "Bác sĩ Kiều?"

Lay hai cái, không thấy Kiều Mộ có phản ứng, Trương Dương nghiến răng ngoảnh đầu gào toáng: "Bố làm gì chị ấy rồi? Chị ấy đã cứu con hai lần đấy!"

Kiều Mộ vén mi đúng lúc, dáng vẻ chẳng khác gì mới tỉnh giấc. Cô nheo mắt không thoải mái: "Trương Dương? Ban nãy em hét gì vậy?"

"Chị Kiều, chị không sao chứ ạ!" Trương Dương quay lại, gương mặt thiếu niên non nớt viết đầy lo âu và sợ hãi: "Chị đừng dọa em mà!"

"Hai hôm nay chị mệt quá, nói chuyện với bố em rồi ngủ mất! Có chuyện gì được chứ!" Kiều Mộ ngồi thẳng dậy, day day huyệt thái dương, cố gắng nở nụ cười nhàn nhạt: "Thật sự không sao đâu, em đừng nghĩ lung tung!"

Dứt lời, cô xoay đầu nhìn sang Trương Lương Nghiệp, ngại ngùng nói: "Để tổng giám đốc Trương chê cười rồi. Gần đây bệnh viện hơi nhiều việc, nên không nghỉ ngơi tử tế."

"Không hề gì! Nếu cô khó chịu trong người, để tôi đưa cô về!" Trương Lương Nghiệp cũng cười, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Kiều Mộ xem đồng hồ rồi chống tay vịn ghế từ từ đứng lên. Cầm lấy di động vẫn luôn để trên bàn sách, cô đáp: "Không cần đâu, cảm ơn bữa tối của cả nhà! Tôi phải về rồi! Tối nay còn phải trực ban."

"Em đưa chị xuống!" Thấy Kiều Mộ có vẻ vẫn chưa tỉnh, Trương Dương bèn kịp thời đưa tay đỡ cô.

Đi qua Trương Lương Nghiệp, cậu ấy dừng bước, sực nhớ ra chuyện ban nãy định nói, không suy nghĩ liền buột miệng: "Chú Vương bị tai nạn xe, vừa mới xong. Ở ngoài chung cư nhà mình ạ, bay cả đầu ấy."

Trương Lương Nghiệp rõ ràng thở phào một hơi, ý cười âm u lạnh lẽo lướt qua đáy mắt. Lão vỗ vai con trai: "Bố xuống lầu cùng hai chị em!"

Trương Dương gật đầu. Nom Kiều Mộ dường như đã tỉnh hẳn, cậu ấy ra phòng khách trước, xách túi giùm cô.

Xuống lầu, Kiều Mộ lấy xe, gắng gượng giữ tỉnh táo, chở hai cha con Trương Lương Nghiệp, vững vàng cho xe chạy ra khỏi chung cư. Ngoài cổng chung cư, hiện trường vụ tai nạn xe hơi đã được khoanh vòng, cảnh sát giao thông đang giải tỏa ách tắc.

Sau khi dừng xe cho họ xuống, Kiều Mộ mở túi xách, lấy gói kim châm mang theo bên người, rút một cây kim châm vào đầu lưỡi. Tiếp đó, cô lái xe bon bon rời đi một cách bình thường.

Được nửa đường, Kiều Mộ quả thực không chống đỡ nổi nữa, cô đành tấp xe vào lề, rút cây kim trên đầu lưỡi, gọi điện thoại cho Quan Công.

Nói rõ địa chỉ của mình xong, mí mắt Kiều Mộ nặng nề trĩu xuống. Cô xoay xoay đầu, mở khóa điều khiển, không tắt máy, cứ thế nằm nhoài trên tay lái, thiếp đi.

Quan Công đến rất nhanh, gã dẫn theo một người trợ giúp, đỡ cô ra ghế sau rồi tiếp tục lái về Nhân Tế Đường.

Tiêu Trì điện thoại tới, bảo rằng có khả năng cô đã uống một loại đồ uống có chứa thuốc ngủ, không cần đưa đến bệnh viện.

Về Nhân Tế Đường, mở cửa gara cho xe vào, Tiêu Trì đã đợi bên trong. Trông thấy Kiều Mộ ngủ rất say, anh ôm cô xuống mà không nói một lời.

"Trên đường không có người bám theo, bọn tôi nghỉ một chốc thì đi! Ông đưa cô ấy lên ngủ đi!" Quan Công xoa xoa đầu Liệt Phong, không dám nhìn vào mặt Tiêu Trì.

Anh lạnh mặt, hung dữ trừng mắt với gã một cái, rồi bế Kiều Mộ ra ngoài.

Quan Công thở phù một hơi. Đợi tiếng bước chân bên ngoài biến mất, bấy giờ gã mới sụp bả vai, quẳng gậy chống, ngồi phệt luôn xuống đất.

Việc bắt giữ không thành công, Tiêu Trì vốn dĩ đã nghẹn một bụng tức. Đúng là Quan Công không biết chuyện Trương Lương Nghiệp mời Kiều Mộ đến nhà lão, thậm chí từ đầu chí cuối cô cũng chưa từng nhắc tới. Buổi trưa, gã qua lấy thuốc tiện thể chơi với Liệt Phong, cô vẫn thản nhiên như không. Ai có thể ngờ được chứ.

"Về đi! Chị dâu đã trở lại an toàn rồi, đội trưởng sẽ không trách anh đâu!" Tiểu Cửu duỗi tay kéo Quan Công dậy, đoạn bỏ chìa khóa lên mui xe, cúi xuống nhặt gậy chống cho gã.

Ra khỏi gara, Liệt Phong vẫn đi theo cho tới tận khi họ khuất bóng, nó mới vẫy đuôi lên lầu tìm Tiêu Trì.

"Họ đi rồi?" Nghe thấy tiếng động, Tiêu Trì quay đầu liếc Liệt Phong, nghiến răng rõ mạnh, sau đấy anh buông tay Kiều Mộ, đứng dậy đi tắm.

Tài xế của Quách Bằng Hải gặp tai nạn, bọn họ vây bắt thất bại, do đó thứ Sáu phải thả gã khỏi trại tạm giam.

Lư Triển Bằng đã chết, giờ tài xế của Quách Bằng Hải cũng toi mạng, chỉ mấy kẻ tay chân lom dom như Lí Thành An và Lư Triển Bằng, cộng thêm tài liệu Khương Bán Hạ lấy được, cũng không đủ để định tội Quách Bằng Hải cùng Trương Lương Nghiệp.

Tắm xong trở lại phòng Kiều Mộ, Liệt Phong nằm bò cạnh giường, điều hòa thổi gió mát lịm, nó đang lim dim mắt gật gà gật gờ.

Tiêu Trì đóng cửa, anh đi đến ôm Kiều Mộ nằm dịch vào phía trong, đắp tấm chăn mỏng lên người cô, rồi dịch cái ghế tới bên giường và ngồi xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.

Trương Lương Nghiệp mời cô đến ăn cơm, Trương Dương cũng biết. Mục đích của lão là uy hiếp anh, nên sẽ không thật sự làm chuyện gì quá đáng với Kiều Mộ.

Song, khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh chụp kia, anh vẫn có cảm giác sấm sét đánh thẳng vào đầu.

Trong tích tắc ấy, dường như ngừng cả thở.

Đây không phải là những điều anh muốn mang tới cho cô...

Kiều Mộ trở mình, hướng mặt về phía Tiêu Trì. Sống mũi xinh xẻo trắng nõn hơi nhăn nhăn, lông mày cũng nhíu chặt hệt đang mơ ngủ.

Tiêu Trì chạm vào tay cô, lạnh toát.

Nhận thấy cô có thể bị cảm lạnh, anh đứng dậy kéo chăn mỏng, đắp kín tay chân cô, tiếp đó cầm điều khiển chỉnh điều hòa lên 26 độ.

Đặt điều khiển xuống, anh cầm bao thuốc và bật lửa ném ở tủ đầu giường, khẽ khàng mở cửa ra ngoài.

Đưa điếu thuốc vào miệng, châm lửa, anh nhoài người trên lan can, rít một hơi thật sâu.

Ban đêm, ngõ An Cư vô cùng yên ắng, tiếng ve kêu như gần ngay bên tai. Gió thổi tới, tàn thuốc nóng bỏng rơi trên mu bàn tay, khiến anh khẽ rụt về. Anh lại rít thuốc, từ từ nhả từng vòng khói lớn.

Hút hết một điếu, ngón cái và ngón trỏ cùng búng một phát, đầu mẩu thuốc bắn vào trong giếng Trời. Tiêu Trì đánh lưỡi vào răng, ngẩng đầu nhìn tầng không.

Sau lần thăm dò này của Trương Lương Nghiệp, e rằng lão sẽ không cho Trương Dương đến Nhân Tế Đường nữa, có lẽ ra khỏi cửa cũng sắp xếp người theo dõi.

Hoàng Viện sắp thi cuối kỳ, bảo cô bé gọi cậu chàng ra ngoài thì dễ thôi, nhưng khó là làm sao để cô bé không sinh nghi.

Tiêu Trì châm thêm điếu nữa. Di động bỗng có cuộc gọi, trong đêm khuya vắng lặng, tiếng rung nghe ra rất gấp gáp.

Cuộc gọi kết nối, nghe nói đã điều tra được thân phận thực sự của giúp việc nhà Trương Lương Nghiệp, tiền trong tài khoản đứng tên cô ta không rõ nguồn gốc, hơn nữa con số cực lớn. Tiêu Trì phun một hơi: "Thạch Đầu với lão Lục bám sát, cần phải tra ra chính xác nguồn gốc của những khoản này, còn cả quan hệ giữa cô ta và Trương Lương Nghiệp."

Ông mãnh Quan Công kia chắc đã bị anh dọa sợ. Dứt lời, anh cúp máy luôn.

Tiêu Trì nhả khói thuốc, tiện tay quẳng di động của mình sang một bên rồi cầm di động của Kiều Mộ, mở khóa.

Anh nhớ rõ máy của cô có khóa vân tay, nhưng nãy vuốt một cái là mở ra được, điều này sai sai. Lật xem một lúc, phát hiện cô đã đổi điện thoại, trong đây không có ứng dụng định vị mà mình cài đặt, Tiêu Trì không khỏi vừa tức vừa xót xa.

Cô mang theo hai máy, cho nên trên định vị hiển thị đúng là gần nhà Trương Lương Nghiệp. May thay Trương Lương Nghiệp vẫn kiêng dè Trương Dương, không nhân lúc cô lơ mơ để bắt cóc cô giấu đi. Bằng không...

Mở bao thuốc, tuy nhiên nghĩ một chốc, anh lại đóng vào. Trái tim giống như nhúng trong chảo dầu, đau và bỏng rát. Anh thừ người tới khi Trời sắp sáng mới trở vào tắt điều hòa, ngoan ngoãn nằm ngủ trên sô pha.

Bị tiếng Liệt Phong đánh thức, Kiều Mộ mở bừng mắt. Nhận ra mình đã ở nhà, cô vô thức lắc lắc cổ.

Chắc là Quan Công đưa cô về, còn lên lầu thế nào...

Cảm giác có gì đó không đúng, Kiều Mộ quay đầu nhìn phía đối diện, thấy Tiêu Trì đang ngủ trên sô pha, cô bật cười.

Anh mặc mỗi quần lót, một chân gác lên lưng ghế, chân kia gập lại, đầu gối treo lơ lửng...Tư thế thật mất hồn.

Thích thú nhìn một lúc, Kiều Mộ vén chăn, sẽ sàng rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Chắc Liệt Phong tưởng cô định dẫn nó ra ngoài, nó ve vẩy đuổi nhảy nhót theo sau mông cô.

Kiều Mộ cúi người vuốt ve đầu nó rồi bóp kem đánh răng lên bàn chải, nhìn vào gương bắt đầu chải răng. Một giấc ngủ này... may sao đã về nhà. Nếu vẫn ở trên xe, có khi bị người ta xé xác sợ rằng cũng chẳng hay biết.

Liều lượng thuốc mê Trương Lượng Nghiệp bỏ vào cốc nước rất nặng.

Đánh răng xong, Tiêu Trì bỗng bước vào. Anh đóng cửa, ôm lấy cô từ phía sau. Hai cánh tay như lên dây cót, mạch máu và cơ bắp căng phồng, xiết chặt lấy cô.

"Em ổn mà, lão chỉ dọa bọn anh thôi!" Kiều Mộ đau đến nhăn mày: "Sắp ghì chết em rồi này!"

Tiêu Trì nới lỏng sức trên cánh tay, anh cúi xuống cắn vai cô một phát, chẳng nói chẳng rằng.

Kiều Mộ lật tay nhéo tai anh, cất giọng ra lệnh: "Đánh răng!"

Anh ngẩng đầu, ánh mắt quyến luyến chăm chú nhìn cô qua tấm gương: "Không có chỗ nào khó chịu thật chứ?"

"Nhát gan!" Kiều Mộ gỡ tay Tiêu Trì, dịch sang bên nhường chỗ cho anh, rồi bóp sữa rửa mặt để rửa.

Đôi môi mím chặt của Tiêu Trì giãn ra, anh chợt cười thành tiếng: "Sáng sớm đã kích thích anh, em không muốn đi làm hả."

Kiều Một thoáng dừng tay, cô nhìn xuống, quét mắt qua bụng dưới của anh, sau đấy nghiêm túc cúi đầu rửa mặt.

Nhưng Tiêu Trì không tính tha cho cô. Anh cứ thế đánh răng, vặn vòi nước rửa mặt, cố ý không đi ra.

Kiều Mộ thoáng liếc anh. Rửa mặt xong, cô cất bước ra ngoài.

Tiêu Trì duỗi một tay túm lấy cánh tay Kiều Mộ kéo cô lại, thấp đầu che kín môi cô.

Anh nhát gan chỗ nào hửm?

Kiều Mộ phải đi làm lúc 8 giờ. Trước đó, cô muốn dẫn Liệt Phong ra ngoài tản bộ, muốn ăn sáng, tính sao cũng cảm thấy thời gian quá gấp. Hôn một lúc, anh mới khó khăn buông tha cô.

"Anh chuẩn bị bữa sáng đi! Em dẫn Liệt Phong ra ngoài đi dạo!" Kiều Mộ duỗi ngón trỏ chọc vào ngực anh rõ mạnh: "Đáng đời!"

Tiêu Trì xị mặt. Anh đẩy cô ra ngoài, đóng sầm cửa lại...

Ông nội vắng nhà, dì Lưu nghỉ, cuối tuần Kiều Mộ sẽ đi mua thức ăn, còn ngày thường toàn gọi đồ ăn bên ngoài. Trong tủ lạnh chỉ có một lọ tương đậu, ít hành lá, mấy quả trứng gà, hai cái chân giò hun khói, vài quả táo.

Lục hết một lượt trên dưới, nhận thấy thật sự chẳng thể tìm ra thứ gì khác, Tiêu Trì rửa tay, bắt đầu rán trứng.

20 phút sau, bữa sáng đã sẵn sàng. Kiều Mộ vừa vặn dẫn Liệt Phong về.

Tiêu Trì cởi tạp dề, lấy chân giò đã hâm nóng trong lò vi sóng ra cắt mỏng, rải lên mì, cho thêm trứng rán, rưới tương đậu đã phi thơm, bưng đến phòng ăn.

"Giỏi quá đi!" Kiều Mộ cúi đầu ngửi ngửi, mau chóng vào rửa tay.

Tiêu Trì cũng vào cùng. Anh lấy hai quả táo trong tủ lạnh, gọt vỏ cắt miếng bày ra đĩa, theo sau cô ra khỏi bếp.

"Hôm nay anh không phải đi làm à?" Kiều Mộ ăn mì, cái miệng toàn tương dầu đỏ choét, sáng loáng.

"Có!" Kéo bát mì của mình qua, Tiêu Trì cầm đũa lên vừa ăn vừa hỏi Kiều Mộ, Trương Lương Nghiệp đã nói gì với cô.

Kiều Mộ ăn vội nên bị cay, bèn giơ tay quạt gió bên miệng.

Tiêu Trì không nhịn nổi cười, anh đưa nước cho cô và bảo: "Ăn vội thế làm gì? Có muộn đâu!"

"Cay quá!" Kiều Mộ uống hớp nước, nghỉ một chốc mới nói tiếp: "Cũng không hỏi gì, nói mấy lời khách sáo đầy ẩn ý, còn lấy súng hù em!"

Mí mắt Tiêu Trì giật một cái, lông mày trĩu xuống, cánh mũi khẽ run run, những mạch máu nổi trên mu bàn tay trông đến hãi.

"Em còn dọa lại đấy! Nhưng trên súng không lưu lại dấu vân tay của em đâu! Cơ mà trên di động của em có dấu vân tay của gã. Không biết có ích gì không?" Nom bộ dạng tức giận của anh, Kiều Mộ buồn cười.

"Em còn dọa lại! Lỡ cướp cò, em bảo anh bắt lão hay bắt em đây!" Ánh mắt Tiêu Trì tối đi.

Kiều Mộ buông đũa, cầm hộp tăm xỉa răng bên cạnh đổ ra một cây, chọc miếng táo bỏ vào miệng: "Em có chừng mực mà. Nhưng giúp việc nhà hắn lạ lắm, nhìn em như thể nhìn tình địch ấy!"

"Bọn anh đã có dấu vân tay của lão. Còn về người giúp việc, Quan Công đang điều tra cô ta." Tiêu Trì rút khăn giấy đưa cho Kiều Mộ: "Lau miệng đi!"

Kiều Mộ nhận tờ khăn giấy, đưa lên lau miệng. Cùng lúc ấy di động đổ chuông, thấy là số của Hứa Thanh San, theo bản năng, cô ngóng về phía giếng Trời, gạt phím nghe: "Xảy ra chuyện gì hả mày?"

Nếu không có chuyện thì cô nàng sẽ không gọi điện thoại tới, nhất là vào sáng sớm thế này.

Nhìn sắc mặt cô không ổn, trực giác Tiêu Trì mách bảo là phía ông cụ bên kia có vấn đề, huyệt thái dương của anh giật thình thịch.

"Không sao mà, trước tiên mày đừng hoảng! Tao liên lạc với chị cả, chị hai đây!" Kiều Mộ cúp máy, huơ huơ tay với Tiêu Trì. Cô giở dãy số của chị cả Thanh Lam, gọi cho chị ấy.

Hôm nay là ngày làm việc. Đoán chừng giờ này chị cả đang trên trường đi làm.

Điện thoại kết nối, Kiều Mộ vừa nói liền đứng dậy: "Ông nội Hứa bị ngã ở sơn trang, Thanh San sắp về đến nội thành rồi. Giờ em tới bệnh viện đợi, chị báo với chị hai một tiếng ạ."

Ngừng một lát, Kiều Mộ đáp 'vâng' rồi bỏ điện thoại xuống, nói với Tiêu Trì: "Em phải đến bệnh viện ngay. Ông nội Hứa ngã cầu thang, tình hình có vẻ không ổn lắm."

"Em đi đi, lái xe cẩn thận!" Tiêu Trì thở phào, bảo cô mau lên nhà thay quần áo.

Kiều Mộ cũng không khách sáo với anh, cô quay người, chạy bịch bịch lên cầu thang.

Hứa Thanh San nói cô nàng cố tình đến suối nước nóng từ sớm, vốn muốn chờ đến trưa trả phòng, đợi Kiều Mộ tan làm qua đấy cùng đón các ông về, ai biết vừa đỗ xe thì ông nội Hứa gặp chuyện.

Kiều Mộ nhanh chóng thay đồ, đeo túi, xuống lầu lấy xe.

Lái tới bệnh viện, xe của Hứa Thanh San đúng lúc cũng đến nơi.

Tắt máy, xuống xe, phát hiện người cùng Hứa Thanh San đưa các ông về không phải Bành Văn Tu mà là Hứa Thanh Sơn. Kiều Mộ thoáng kinh ngạc, song cô cũng không hỏi gì.

"Không nghiêm trọng đâu. Lão ấy chỉ làm ra vẻ thôi. Nom các cháu đứa nào đứa nấy cuống quýt hết cả lên kìa!" Ông nội Kiều xuống xe, chắp tay sau lưng theo bác Trần A, ông Tư đứng một bên, với vẻ mặt ghét bỏ.

Kiều Mộ vừa bực vừa buồn cười, cô cùng đồng nghiệp đi theo, đỡ ông nội Hứa lên giường đẩy, đưa luôn vào chụp phim.

Ra khỏi khoa khám chữa, chị cả, chị hai và hai vị anh rể cũng đã tới. Ai nấy đều nhìn Hứa Thanh San chằm chằm.

Thấy mặt Hứa Thanh San lộ vẻ chột dạ, Kiều Mộ đoán cô bạn đi sớm như vậy, dám chắc không phải vì ông nội Hứa. Khẽ nhấp môi, Kiều Mộ lấy chìa khóa xe của cô bạn, lặng lẽ lui ra ngoài.

Mấy ông cụ đang đợi ở khu chờ trước phòng khám bệnh, bàn luận suốt về chuyện ông nội Hứa 'khoe mẽ' với cảm xúc vẫn rất kích động.

"Cháu đưa các ông về trước! Ông Hứa chụp phim xong còn phải đợi một lát mới có kết quả ạ!" Kiều Mộ đi tới đánh tiếng, đoạn đến bãi đỗ xe lấy hành lý trước.

Hứa Thanh Sơn không vào cùng, anh ta đứng hút thuốc một mình cạnh xe của Hứa Thanh San.

Kiều Mộ khẽ gật đầu với anh ta, vòng qua mở cốp sau.

"Tôi làm cho!" Hứa Thanh Sơn vứt điếu thuốc, mỗi tay một túi, xách hành lí trong cốp ra.

"Cảm ơn anh!" Kiều Mộ cầm nốt hai túi còn lại, theo sau anh ta.

Hứa Thanh Sơn bỏ hành lí vào cốp sau của xe Kiều Mộ, quay lại đón lấy hai túi trong tay cô, đặt gọn gàng, kế tiếp đóng cốp xe vào, rồi không nói một lời đi về phía phòng khám.

Kiều Mộ nhún vai, lên xe lái tới ngoài cửa phòng khám thì dừng lại, cô đi xuống trả chìa khóa xe của Hứa Thành San cho cô nàng, sau đấy cất tiếng gọi ông nội và hội bác A Trần lên xe.

Về Nhân Tế Đường, trông thấy Liệt Phong, ông nội rõ ràng cũng bị dọa, có điều nghe bảo là của Tiêu Trì tặng, tức thì ông cụ hớn hở trêu đùa chú chó.

Kiều Mộ cạn lời. Dặn dò xong đôi câu, cô liền trở lại bệnh viện làm việc.

Vẫn chưa có kết quả chụp phim của ông nội Hứa. Chị cả, chị hai và hai ông anh rể quẳng Hứa Thanh San hệt một cô vợ bé nhỏ lại để đợi cùng ông nội Hứa.

Kiều Mộ mặc áo blouse, đến phòng làm việc chào hỏi Mạnh Trường Phong, rồi đến tìm Hứa Thanh San: "Tối qua mày ở lại sơn trang à?"

"Không có thật mà! Bành Văn Tu bảo hôm nay người anh em kia của anh ta cũng muốn đi, tiện đường đi cùng!" Hứa Thanh San ôm túi, giọng nói ỉu xìu: "Lúc tao với anh ta cùng xuống xe thì bị ông nội bắt gặp, ông vội xuống cầu thang, kết quả..."

"Kết quả trượt một cái, suýt gãy chân?" Kiều Mộ nhịn cười, lén đưa mắt sang Hứa Thanh Sơn đang ngồi chỗ xa. Cô nhéo cánh tay cô bạn: "Tại sao nam thần của mày không cùng mày đưa ông nội tới đây mà lại là anh ta?"

"Anh ấy có việc..." Hứa Thanh San lí nhí đáp.

"Là sợ ông nội Hứa sẽ vì chuyện này mà bảo anh ta đến ở rể nhà mày chứ gì!" Kiều Mộ vỗ nhẹ lên vai Hứa Thanh San, ném cho cô nàng ánh mắt đầy cảm thông: "Cố lên, tao tin chắc mày nhất định sẽ theo đuổi được anh ta!"

Cô cố ý nói rất to, có lẽ Hứa Thanh Sơn nghe ra, bởi anh ta nhìn thẳng sang bên này.

Kiều Mộ coi như không thấy, cô đứng lên, nhẹ bước trở lại khoa mình.

9 giờ hơn, có kết quả chụp phim của ông nội Hứa, không gãy chân nhưng có rất nhiều vết nứt nhỏ.

Ông cụ không đồng ý nhập viện, Hứa Thanh San đành đưa ông về Nhân Tế Đường tìm ông nội Kiều.

Hứa Thanh Sơn đã đi trước. Kiều Mộ không hỏi lý do, Hứa Thanh San cũng không nói.

Buổi trưa tan làm về nhà, dì Lưu đã chuẩn bị cho Liệt Phong một bát tú hụ toàn đồ ăn ngon. Ông nội Kiều coi nó còn hơn cả bảo bối, quên tiệt đã từng cấm cô và Kiều Huy nuôi thú cưng, rùa đen cũng không được.

Ngồi trên chiếc xe lăn mới mua, vẻ mặt ông nội Hứa cũng y chang. Vì muốn dỗ Liệt Phong ăn, hai ông cụ thiếu nước ầm ĩ hết cả lên.

Đi rửa tay xong, Kiều Mộ đứng trong giếng Trời mời hai ông vào ăn cơm.

"Kiều Mộ này, thằng ranh Tiêu Trì này có lòng đấy! Về cháu hỏi nó xem còn không, cũng cho ông một con." Xe lăn của ông nội Hứa là xe điện, tốc độ trượt rất nhanh, bị kẹt ngoài nguyệt môn, ông cụ tức đến độ dựng râu trợn mắt: "Con nào dễ nhìn hơn Liệt Phong ấy, để ông nội cháu khỏi phải bảo nom giống ông!"

"Vâng, về cháu hỏi cho ông!" Kiều Mộ đi tới giúp ông nội Hứa, kết quả bậc cửa cao quá, làm thế nào cũng không cho xe lăn vào được.

"Cứ để lão ấy phơi nắng mà ăn cơm!" Ông nội Kiều đắc ý hếch cằm, lướt thẳng qua bên người ông cụ Hứa.

Khóe môi Kiều Mộ co rút, vừa khéo Hứa Thanh San đến, hai người cùng hợp sức, khiêng ông nội Hứa vào giếng Trời.

Lúc ăn cơm, ông nội Hứa bảo ngày mai Nhân Tế Đường mở cửa trở lại được rồi, hỏi ông nội Kiều muốn tìm một đệ tử nữa không.

"Chuyện này để Kiều Mộ làm là được!" Ông nội không mấy hứng thú với việc này, tất cả sự chú ý đặt cả vào Liệt Phong, "Mở bao nhiêu năm nay, tôi cũng mệt rồi! Đóng thì đóng thôi!"

Biết ông đang nói 'lẫy' nên Kiều Mộ ngậm miệng, không chen vào.

Lên lầu ngủ trưa một giấc. Lúc đi rửa mặt, thấy ông nội đứng ở nguyệt môn nghiên cứu bậc cửa, Kiều Mộ khẽ lắc đầu. Ra ngoài, cô gọi điện thoại luôn cho công ty chuyên thiết kế thiết bị cho người tàn tật, hẹn họ cuối tuần tới nhà, trải phẳng những vật cản trên lối đi trong viện.

Ông nội Hứa phải dưỡng cái chân bị thương rất lâu, thời gian này e phải sang đây ngồi mỗi ngày.

Sáng thứ Sáu, báo buổi sáng Lâm Châu, báo ra hàng ngày Lâm Châu, báo cơ quan phát ngôn của thành phố Lâm Châu cùng đưa tin, tuyên bố, đã thành công phá được vụ án buôn lậu ma túy và các chất gây nghiện lớn nhất trong những năm gần đây của Lâm Châu.

Trong 10 tháng điều tra và phá án, rất nhiều các đơn vị cảnh sát địa phương đã phối hợp, bắt được tổng cộng hơn 60 nghi phạm, thu giữ 7,5 tấn nguyên liệu và các loại ma túy thành phẩm, thu được 20 khẩu súng dài, súng ngắn mỗi loại, hơn 1000 viên đạn và nòng súng cùng băng đạn; vụ án liên quan đến rất nhiều nhà máy dược phẩm của tỉnh và thành phố.

Xưởng dược trực thuộc Lâm

1 2 »

Truyện convert hay : Hàn 3000 Tô Nghênh Hạ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện