7 Kiếp Nhân Duyên

Phiên Ngoại: Sương Mù Dày Đặc


trước sau

Advertisement
Đi vào Thiên Phủ Cung, Ly Ca cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời.

Nàng đã lâu chưa trở về, nơi đây mặc dù đơn giản nhưng rất ấm áp.

Nàng từng ở chỗ này gần nghìn năm, qua gần nghìn năm thời gian an nhàn.

Nàng đối với Thiên Phủ Cung chưa bao giờ có tưởng niệm.

Dao Cơ chết, sự tình làm rõ, nàng cũng không muốn rời đi nơi này.

Còn những cảm tình kia chôn ở nơi sâu nhất, những vui sướng, những thống khổ kia, cứ để phủ đầy bụi đi.

“Tư Mệnh, ta thấy ngươi rất không vui, ngươi không phải đã lấy được mệnh cách sao? Làm sao lại so sánh với một đời thê thảm? Đã xảy ra chuyện gì?”

Vọng Thư quan tâm hỏi, bởi vì hôm nay biểu hiện của Tư Mệnh dọa nàng nhảy dựng

Ly Ca lắc đầu, nàng nói: “Dao Cơ đã chết, chuyện cũng đã qua, ta không muốn nhắc lại.”

Vọng Thư nhìn dáng vẻ Ly Ca, đau lòng thở dài.

“Tư Mệnh, chúng ta là bạn tốt nhất, trong lòng ngươi có việc không được một mình chịu đựng. Ngươi trước đây không tim không phổi, thần kinh không ổn định, nhiều vui vẻ biết bao!”

“Ta biết, ta cần một chút thời gian khôi phục, tin tưởng ta, ta sẽ khá lên.”

Vọng Thư thấy đầu lông mày Tư Mệnh vẫn là u buồn thì biết rõ chuyện lần này đối với nàng mà nói, đả kích nhất định rất lớn.

Bằng không lấy tính khí rộng rãi lại khoan dung của Tư, làm thế nào có thể như vậy?

Vọng Thư cuối cùng lại thở dài, tạm biệt Tư Mệnh.

Thời gian có thể chữa trị tất cả đau lòng, hy vọng Tư Mệnh yên vui có thể về sớm một chút.

Vọng Thư rời khỏi , Ly Cahít sâu một hơi, ngồi vào ghế trong sân, mệt mỏi đánh úp tới, nàng rất buồn ngủ.

Khi Ly Ca khi tỉnh lại, sắc trời đã tối.

Trong lòng nàng còn treo thắc mắc, tại sao Chu Huyền Nguyệt lại biết nàng?

Trước khi nàng xuyên tới, đã xảy ra chuyện gì?

Lẽ nào nguyên chủ thân thể này không phải một tiểu Tư Mệnh vô cùng đơn giản?

Nếu như Chu Huyền Nguyệt không xuất hiện, nàng có thể cứ bỏ qua như vậy.

Loading...

Nàng ta xuất hiện khiến cho nàng mang nhiều nghi ngờ, có thể đời này của nàng cũng không thể an ổn rồi.

Ly Ca mang theo nghi ngờ ra khỏi Thiên Phủ Cung.

Xem ra, nghi hoặc của nàng tạm thời khó giải.

Nàng mới vừa thở dài, bỗng nhiên phát hiện nàng vậy mà lạc đường?

Nàng ngừng giữa không trung, cẩn thận xem xét tình huống xung quanh.

Bốn phía một mảnh xám xịt, không có trăng, không có sao, không có một tia sáng, như là rơi vào một tầng sương mù vậy.

Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang hiện lên, xông thẳng đến phía nàng.

Ly Ca chợt lóe lên, tránh thoát khỏi kiếm quang.

Lúc này, nàng rốt cuộc cũng hiểu xảy ra chuyện gì!

Có người thiết lập trận pháp với nàng, để cho nàng đi thiên đạo, sau đó lợi dụng địa thế cùng trận pháp sương mù đối phó nàng!

Hiểu rõ điểm này Ly Ca liền tập trung tinh thần.

Có thể có số bút tích lớn như vậy, còn cùng với nàng có thâm cừu đại hận, trừ nhà Xích Đế không có người khác!

Tay nàng vung lên, trường kiếm liền xuất hiện trong tay.

Tất nhiên nếu bọn hắn muốn dây dưa không ngớt, nàng liền thần cản giết thần, phật cản giết phật!

Nhưng vào lúc này, lại một đạo kiếm quang tập kích tới phía nàng.

Ly Ca sạch sẽ lưu loát ngăn kiếm quang, cùng lúc đó, đánh tới phía kiếm quang.

Muốn lợi dụng địa thế cùng trận pháp tới diệt trừ nàng, cho thấy người muốn giết nàng không chắc có thể chính diện giao chiến với nàng.

Nói cách khác, Xích Đế không tới.

Nàng vừa mới giết Dao Cơ trước mắt bao người, nếu như Xích Đế ra tay giết nàng, không khác nào đánh lên mặt Thiên Đế, dù sao ý chỉ Thiên Đế đã hạ.

Cho nên, Xích Đế vì tránh ngại tuyệt đối sẽ không tới.

Xích Đế không đến, Ly Ca không sợ hãi.

Khi nàng đánh tới, người giấu trong sương mù lập tức đổi vị trí, nhưng Ly Ca vẫn nhìn thấy hắn.

Ngay tại lúc đó, tại chỗ khác trong sương mù, ba hướng trong sương mù, ba đạo kiếm quang khác nhau đánh tới.

Trong sương mù này lại có ba người!

Hợp lực giáp công nàng?

Ly Ca nâng môi cười nhạt, vậy thì tới đi!

Nàng nín thở ngưng thần, một ánh hào quang ở trên kiếm lóe ra, sau đó nàng bỗng nhiên vung lên, quét một vòng.

Kiếm quang bắn ra bốn phía, lấy nàng làm trung tâm, hướng bốn phía đánh ra.

Chỉ nghe rầm một tiếng vang thật lớn, toàn bộ sương mù bị kiếm quang rọi sáng, kiếm quang đi qua, đánh đâu thắng đó, chém sương mù thành hai đoạn.

Người trốn ở trong sương mù hoàn toàn không nghĩ tới pháp lực của Tư Mệnh cao không ngờ!

Vội vàng không kịp chuẩn bị, ba người kia bị một đạo kiếm quang gây thương tích, ngực chảy máu, thân thể bị quăng ra ngoài.

Nhờ vào thời cơ đó, Ly Ca niệm quyết, quang mang lấm tấm bay ra, rọi sáng một vùng không gian phụ cận nàng.

Không gian sáng ngời, nàng tìm được vị trí ba người kia.

Trường kiếm trong tay nàng vung lên, vô số khí nhận như những thanh đao nhỏ cùng bay đến phía ba người kia.

Chớp mắt tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của ba người từ các hướng khác nhau truyền đến, ba người đều máu đỏ một mảnh.

“Tiểu tiện nhân kia thật là lợi hại! Nhanh, tập trung lại!”

Lời này vừa nói ra, ba người không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng tập trung cùng một chỗ.

Giọng nói kia, Ly Ca nhận ra, là của nhị ca Dao Cơ, Tấn Hoa.

Ly Ca ngưng mi, lại từng đạo pháp lực đánh tới, một chút cũng không ngừng nghỉ.

Ba người huy động kiếm trong tay, bắt đầu ngăn cản công kích của Ly Ca, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo một cái, nàng liền đánh tới trước mặt bọn họ.

Một kiếm xuất ra, lại đâm một cái, đưa ngang một cái, liên tiếp đả thương ba người.

Ba người rơi xuống đất, cả người là máu, chật vật không chịu nổi.

Bọn hắn ngẩng đầu, nhìn thấy sát khí ở hai đầu lông mày Ly Ca, còn có quang mang bay múa đầy trời phía sau nàng, lập tức run rẩy.

Bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, một Tư Mệnh, nho nhỏ mà lợi hại như vậy!

“Vô dụng như vậy, còn muốn tới chịu chết?”

“Vậy ta tốt bụng tiễn các ngươi một đoạn đường!”

Ly Ca nói xong, không chút do dự nâng kiếm lên, bỗng nhiên hướng phía ba người đâm xuống, mắt thấy muốn giết bọn hắn.

Đột nhiên, một tiếng thú gào đinh tai nhức óc truyền đến.

Ngay sau đó, một cơn gió mãnh liệt điên cuồng tấn công về phía nàng!

Ly Ca bị rống lui lại hơn chục bước.

Khi nàng dừng chân hẳn, ngẩng đầu, thấy một cái đầu tiên thú, thân hình như hổ, đuôi giống như rồng, cũng kim cũng ngọc, sau vai còn có một cánh chim mở rộng.

Là Tì Hưu!

Chỉ thấy, một hơi thở của Tì Hưu nhanh chóng cuốn ba người nổi lên đặt trên lưng, sau đó một đôi con mắt cực lớn chăm chú nhìn Ly Ca, trong đôi mắt lộ ra sát khí.

Thân thể Tì Hưu cực lớn cùng vóc dáng nhỏ xinh của Ly Ca, như sư tử cùng với con kiến, cách xa rất lớn.

“Tì Hưu, nhanh, nuốt tiện nhân này!”

Thanh âm vô sỉ của Tấn Hoa trên Tì Hưu truyền đến, Ly Ca nắm chặt kiếm trong tay, chuẩn bị liều mạng.

Chỉ nghe Tì Hưu gào một tiếng, mở miệng rộng, cắn tới phía Ly Ca.

Ly Ca quá nhỏ, Tì Hưu quá lớn, một ngụm này, căn bản cũng không đủ nhét kẽ răng!

Làm sao bây giờ?

Ly Ca vận pháp lực toàn thân, nghĩ cho Tì Hưu đón đầu một kích như thế nào, sau đó thừa dịp nó bị thương chạy trốn.

Nàng toàn thân cao thấp, quang mang đại lóe, nhìn ra được, nàng đã muốn liều mạng!

Ly Ca một kiếm vung tới, hướng phía con mắt Tì Hưu, tấn công mạnh.

Nhưng móng vuốt Tì Hưu duỗi một cái, đánh bay kiếm khí của nàng.

Sau đó nó mở miệng rộng, mãnh liệt rống một tiếng.

Ly Ca bị gió mạnh trong miệng nó thổi tới bỗng nhiên lui lại, gió mạnh mang lưỡi dao, ở trên người nàng để lại rất nhiều vết thương.

Mấy vết trên mặt đều chảy máu, nhìn rất chật vật.

Tì Hưu là thần thú bảo vệ Xích Đế Cung, sống ít nhất trên vạn năm, bảo vệ cẩn thận mấy đời Xích Đế.

Mà Ly Ca xuyên đến nơi đây không đến một ngàn năm, một ngàn năm này, coi như nàng chăm chỉ luyện tập pháp thuật, không có công pháp, không có kỳ ngộ, nàng cũng không có cách nào địch nổi con Tì Hưu này.

Thực lực cách biệt quá xa!

Lúc này, Ly Ca đang nghĩ ngợi làm thế nào để chạy trốn, Tì Hưu đã tấn công tới.

Nó mở miệng rộng, cắn xuống phía Ly Ca một ngụm.

Mắt thấy quái vật lớn đã xuống muốn nuốt gọn nàng, đột nhiên, một tiếng thú gào lay động thiên địa, đinh tai nhức óc truyền đến.

Thanh âm kia vừa phát ra, gần như có thể hủy thiên diệt địa.

Một cái chớp mắt tiếp theo, thân ảnh Tì Hưu trong nháy mắt cách xa nàng.

Ly Ca trừng lớn hai mắt, chỉ thấy một con rồng lớn bạc trắng cuộn mình trong mây, thật lớn, trang nghiêm, thần thánh, một cái liếc mắt khiến người người không khỏi sùng kính.

Đó là thần long, là thần thú!

Biển mây phía trên chỉ có thể nhìn được thần lực đầu và đuôi, thân thể hoàn toàn chìm trong biển mây phía dưới, nhưng cái này cũng không gây trở ngại tưởng tượng nó thật lớn của Ly Ca.

Vạn Lý Trường Thành còn kém nó nhiều lắm.

Ly Ca ngàn vạn lần không nghĩ tới, nàng vậy mà có thể nhìn thấy thần thú ở nơi đây! Quá khiến người khiếp sợ!

Mà lúc này, trong miệng nó còn ngậm Tì Hưu.

So với cự long, Tì Hưu kia, cũng chỉ đủ nhét kẽ răng.

Nó vừa mở miệng, dĩ nhiên toàn bộ Tì Hưu cũng bị nó nuốt vào.

Ly Ca khiếp sợ nói không ra lời, Tì Hưu kia thực sự là quá xui xẻo.

Vạn năm không ra Xích Đế Cung, vừa ra đã bị làm đồ ăn vặt.

Nếu để cho Xích Đế biết, bi thương chảy thành sông nhỉ?

Dường như trên lưng Tì Hưu kia còn có con trai thứ hai của hắn Tấn Hoa?

Lần này thực sự là đoạn tử tuyệt tôn.

Chỉ thấy thần long kia nuốt Tì Hưu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Ly Ca, nhìn đến mức tâm thần Ly Ca run lên.

Một cái chớp mắt tiếp theo, nó quay đầu, đuôi đảo qua, một cơn lốc thổi tới, thổi bay thân thể nhỏ nhỏ của Ly Ca lên.

Ngay sau đó, lưng nàng đụng phải một cái ôm ấp, dừng lại.

Truyện convert hay : Chiến Thần Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện