7 Kiếp Nhân Duyên

Phiên Ngoại - Tính Sổ Dao Cơ 2


trước sau

Advertisement
“Đúng, nói lâu như vậy, các ngươi còn không nói cho ta biết, tại sao muốn đến nhân giới?”

“Bởi vì Dao Cơ ở nơi này.”

“Dao Cơ? Xem nàng có cái gì tốt!”

“Nàng bị Thương Lăng vây ở cửa vào tiên giới, bốn phía bố trí kết giới, ai cũng không vào được!”

“Đúng vậy bây giờ người Xích Đế Cung, còn có một bầy tiên quân mến mộ Dao Cơ đang ở cửa vào tiên giới phá kết giới! Đang chờ cứu Dao Cơ đó!”

“Phá được không?”

“Nói đùa, đây chính là kết giới của Thương Lăng thượng thần! Lúc này chúng ta đi đến, nói không chừng còn có thể gặp được Thương Lăng thượng thần đó!”

Một đám tiên nữ vừa đi vừa líu ríu bát quái không ngừng, tiên giới đã lâu không có náo nhiệt như thế.

Không chỉ là tiên nữ, ngay cả không ít tiên quân cũng tụ tập tại lối vào tiên giới.

Xa xa nhìn qua, một mảnh đầu người đen kịt đầu người, thoạt nhìn đặc biệt náo nhiệt.

Chỉ thấy ở trong đám người, Dao Cơ bị nhốt trong kết giới, trong vòng ba trượng xung quanh, dù ai cũng không cách nào tới gần.

Trong kết giới khuôn mặt Dao Cơ nhìn mười phần đáng sợ, má trái bị hủy, đường văn đỏ như máu cùng với đồ vật bò bên trong, khiến người xem tê cả da đầu.

Trên cổ tay nàng ta thượng quấn băng vải, hai tay rũ xuống, không có một chút tri giác, cứ như bị chặt đứt tiên căn!

Bên ngoài, rất rất nhiều tiên quân đang liều mạng sử dụng pháp thuật phá giới, dẫn đầu chính là hai anh trai Dao Cơ.

Đủ loại pháp thuật đa sắc đánh cho hoa cả mắt, kết giới lại lù lù bất động.

“Dao Cơ thật sự bị giam ở bên trong!”

“Những tiên quân này còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, quả thực nực cười.”

“Tới đây đều là một ít tiên quân tiểu tiên nữ, một đại thần chân chính không tới, cũng không muốn lội vũng nước đục này đâu!”

“Kia nhưng không, mặt Xích Đế bị đánh vang như vậy! Ai còn dám cùng Thương Lăng thượng thần đối nghịch?”

“Dao Cơ dường như đã biến thành đọa tiên! Nhìn tiên khí trên người nàng ta dường như không còn tinh khiết!”

“Đúng vậy tại sao dường như có yêu khí vờn quanh?”

“Nàng rốt cuộc làm cái gì? Để cho Thương Lăng thượng thần đưa nàng để ở chỗ này thị chúng?”

“Chỉ là thị chúng sao?”

“Không biết được, như là đang chờ cái gì đó.”

“Chờ gì đây? Thương Lăng thượng thần có thể trở lại hay không?”

Loading...

“Không biết được đâu! Hy vọng hắn sẽ đến!”

Bên trong kết giới, Dao Cơ ngẩng đầu, nhìn đoàn người bên ngoài, khóe miệng lộ ra một nụ cười suy yếu châm chọc.

Thương Lăng, ngươi thật vô tình.

Dao Cơ cúi đầu cười, cười chính mình nực cười, cười chính mình vậy mà bại bởi Tư Mệnh hèn mọn.

Tiên nhân vây quanh càng ngày càng nhiều, Dao Cơ cũng càng ngày càng hận, nàng ta vậy mà thân bại danh liệt thảm hại như vậy.

Thiên cung.

Thiên Đế cùng Xích Đế đang ở trong sân tản bộ, Xích Đế đem sự tình thuật lại cho Thiên Đế một lần.

''Cũng thỉnh Thiên Đế hỗ trợ, ta có một đứa con gái, cũng chịu sai một lần.”

Trong mắt Xích Đế chứa nước mắt, nét mặt mười phần khổ sở.

Chỉ nghe Thiên Đế thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thương Lăng nếu là lưu tình thì sẽ không đóng băng Xích Đế Cung ngươi, càng sẽ không vừa ra tay liền muốn mạng hai đứa con trai của ngươi.”

“Ngươi cũng không có cách nào sao?”

“Không có, hắn không nghe ta, ta cũng không làm gì được hắn.”

Xích Đế thở dài một tiếng, chân mày đều nhíu lại một chỗ.

“Ngươi thật sự biết Dao Cơ ở nhân gian làm gì không? Ngươi đau lòng con gái ngươi, làm sao Thương Lăng lại không đau lòng con trai hắn ở nhân gian?”

Thiên Đế nói xong, vung tay lên, trước mặt xuất hiện một mảnh cảnh trong gương.

“Tự ngươi xem đi, hành vi phạm tội, đừng nói với tình, với pháp cũng nên nhảy Tru Tiên đài.”

Bên trong gương, một màn lại một màn cảnh tượng tái hiện trước mắt, Xích Đế thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Nếu như ngươi còn muốn cứu Dao Cơ, còn có một cách.”

Xích Đế ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Đế.

“Tư Mệnh “

Khi cửa vào tiên giới đang vô cùng náo nhiệt, bên trong một ngọn núi xanh bị mây mù lượn lờ, bên bờ một hồ nước xanh bích trong suốt, gió mát phất phơ.

Ly Ca đang ngồi ở bên hồ ngơ ngác nhìn mặt hồ sóng nước lăn tăn.

Đột nhiên, một đạo gió đỏ nhẹ nhàng thổi tới.

Một cái chớp mắt tiếp theo, một nữ tử mặc váy ngắn màu đỏ, khoác áo mỏng xuất hiện ở trên mặt hồ, cái bóng đỏ nổi bật.

“Tiểu Hi Hi, làm sao lại một mình trốn ở chỗ này?”

Ly Ca kinh ngạc ngẩng đầu, giọng nói này nàng nhớ kỹ, ngày đó ở ngoài sơn động núi Lộ Trạch nói chuyện chính là nữ tử này.

Chỉ là, nàng ta là ai, làm sao lại xuất hiện vào lúc đó ở chỗ kia?

Bây giờ tìm đến nàng là có ý gì?

Nghe giọng điệu này, lẽ nào các nàng có quen biết trước đó?

Ly Ca lẳng lặng nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt, im lặng không lên tiếng.

“Ai, thật không nghĩ tới chỉ là một đời lịch kiếp, ngươi lại đem mình rơi vào trong đó.”

Lồng ngực Ly Ca buồn bực, nàng càng trầm mặc, như là không nghe thấy.

“Ngươi đang đắm chìm trong chuyện xưa không ra được, hay thích Thương Lăng thật, chỉ có chính ngươi rõ ràng, người khác nói không tính.”

Nữ tử áo đỏ dường như căn bản không thèm để ý Ly Ca có trả lời hay không, tiếp tục tự mình nói.

“Sở dĩ muốn trải qua bảy thế kiếp nạn mới có thể quay về tiên giới đạt được thần cách, là để cho người ta nhìn rõ ràng, mới có thể hiểu rõ ràng, không phải để cho người ta hãm sâu.”

“Những thứ tình này, yêu này, đều là ảo ảnh, thay đổi trong nháy mắt. Huống chi, đối tượng lại là Thương Lăng đây.”

Nói đến đây, nữ tử áo đỏ che miệng cười khẽ, sau đó vẻ mặt mập mờ nhìn Ly Ca.

“Nam nhân à, chơi đùa thôi, không cần nghiêm túc. Nhưng mà, nói thật, tư vị Thương Lăng như thế nào? Ta còn chưa có hưởng qua đấy.”

Nữ tử áo đỏ nói xong cười khanh khách, thanh âm cực kì quyến rũ câu nhân.

Ly Ca nghe được phiền lòng, đứng dậy, xoay người rời đi, nàng tuyệt không muốn biết nàng ta làm sao tìm được nàng, càng không có tâm tình phản ứng với nàng ta.

“Tiểu Hi Hi, ngươi dự định ở chỗ này rụt đầu rút cổ bao lâu? Trốn tránh cũng không phải là tác phong của ngươi nha.”

Cước bộ Ly Ca không ngừng, cũng không muốn để ý đến nàng ta.

“Không muốn vì hài tử đáng thương của ngươi báo thù sao?”

Bước chân Ly Ca dừng lại, cuộn chặt tay, hận ý trong mắt chảy ra, thân thể khe khẽ run rẩy.

Vân Triệt của nàng, đó là con nàng, trong nháy mắt đó nhìn thấy hắn chết thảm, tâm nàng cũng chết theo.

Nàng làm sao không nhớ báo thù?

Chỉ là thế lực lớn sau lưng Dao Cơ, nàng bây giờ chỉ là một Tư Mệnh nho nhỏ, nàng cần thời gian tìm cách báo thù.

Nàng cũng cần thời gian bình tĩnh, cần thời gian chữa hết đau lòng.

Nàng thật đau đớn, đau đến mức không muốn đối mặt với tất cả.

Trốn tránh mặc dù không thể giải quyết được vấn đề, nhưng có thể giảm đau.

“Muốn báo thù thì cùng ta đi, không cần chờ, không cần tìm cách, cũng không cần nhẫn nhịn.”

Ly Ca không quay đầu lại.

Chỉ nghe nữ tử áo đỏ cười khanh khách, nàng ta nói: “Ta cũng không phải đối thủ của ngươi, không có việc gì sẽ không tùy tiện đắc tội ngươi, sẽ không lừa ngươi.”

Ly Ca rốt cục quay đầu lại, nhìn về phía nữ tử áo đỏ nằm trên mặt hồ.

Trên đường nhân giới đi thông lên tiên giới, Ly Ca cùng nữ tử áo đỏ kia một trước một sau bay.

“Đến rồi ”

Ly Ca cùng nữ tử áo đỏ từ giữa không trung rơi xuống đất, nữ tử áo đỏ đưa tay, ấn lên bả vai Ly Ca.

Nàng vừa quay đầu lại, chỉ thấy một lưỡi dao sắc bén để tại trên cổ nàng.

“Ngươi đây là có ý gì?”

Ly Ca nhíu mày nhìn về phía nữ tử áo đỏ.

“Bây giờ ngươi là tiên, ta là ma, nếu như không bắt giữ ngươi, song song đi với như thế, ngươi không sợ người tiên giới tìm ngươi gây phiền phức?”

Nữ tử áo đỏ cười khanh khách, dán phía sau Ly Ca.

Ly Ca thậm chí có thể cảm nhận được sóng lớn mãnh liệt trước ngực nàng, còn truyền đến từng đợt mùi thơm quyến rũ.

Hai người đi sau một lát, đoàn người nhốn nháo ồn ào liền xuất hiện ở trước mặt hai người.

Ly Ca kinh ngạc không thôi, tại sao có thể có nhiều người của Tiên giới vây ở đây như vậy?

Sau đó nàng nhìn xa hơn giữa đám người, chỉ thấy Dao Cơ một thân váy lục, đang bị vây ở ngay chính giữa kết giới.

Nhìn thấy Dao Cơ, thân thể Ly Ca nhẹ nhàng run rẩy.

Chuyện cũ một màn tái hiện trước mắt nàng, thân thể Vân Triệt còn nhỏ bị khô máu, nằm trong sơn động lạnh lẽo...

Ly Ca hít sâu một hơi, ổn định tâm thần mình.

“Mang ta tới nơi này làm gì?”

“Mang ngươi đi báo thù.”

Nữ tử áo đỏ cười khanh khách một tiếng, sau đó cầm lấy bả vai Ly Ca phi thân lên.

Áo lụa đỏ của nàng ta mang ra từng đợt gió đỏ, gió quét qua, trực tiếp thổi về phía đám người vây xem.

Gió đỏ, còn như dao quất trên người chúng tiên, chà xát khiến bọn hắn lui lại từng bước, không thể không dùng pháp lực mới đứng vững trước trận gió hung mãnh này.

Cách khá xa còn còn có thể lui ra phía sau mấy bước, cách gần thậm chí bị gió thổi bị thương, lập tức phun ra một búng máu.

Một trận gió thổi qua sau đó, vốn dĩ đám người vây quanh đông đúc nhất thời hơn phân nửa lăn trên mặt đất, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Lúc này, trước kết giới hoàn toàn trống trải.

Nữ tử áo đỏ bắt Ly Ca dừng ở phía trước kết giới.

Nàng ta dùng thân thể dán vào lưng Ly Ca, đẩy nàng đi vào trong kết giới.

Mắt thấy hai người các nàng đi vào, tất cả mọi người đứng xem khiếp sợ.

“Trời ạ, lại có người đi vào trong kết giới!”

“Đúng vậy ít nhiều tiên quân đánh bao nhiêu ngày kết giới, lù lù không động, lại dễ dàng bị người đi vào như vậy?”

“Kia hình như là Tư Mệnh!”

“Đúng vậy trước đó nghe nói nàng và Thương Lăng thượng thần cùng đi lịch kiếp, Thương Lăng thượng thần trở về, lại không thấy nàng!”

“Nàng làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Nữ nhân áo đỏ phía sau nàng là ai? Nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy! Vừa ra tay liênd tàn nhẫn như vậy!”

“Không giống người tiên giới, chẳng lẽ cũng là yêu sao?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Ai? Các ngươi xem trên cổ Tư Mệnh có bả đao! Nàng dường như bị ép buộc!”

Lúc này, trong đám người chạy ra một người, chính là Vọng Thư.

“Tư Mệnh! Tư Mệnh! Ngươi thế nào rồi?”

“Nhanh lên, nàng bị ép buộc, nhanh cứu nàng!”

Vọng Thư bỗng nhiên nhằm vào kết giới, kết quả lại bị ngăn cản bên ngoài, chỉ có thể mong chờ nhìn.

Lúc này, người bên ngoài nghị luận ầm ĩ, thậm chí có mấy người không cam lòng xông lên kết giới mấy lần đều không được.

“Thật kỳ quái? Vì sao các nàng có thể đi vào?”

“Chẳng lẽ là pháp lực của nữ nhân áo đỏ kia rất cao sao?”

“Vậy tại sao phải dẫn theo Tư Mệnh?”

Bên trong kết giới, Dao Cơ chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt nhìn chằm chằm Ly Ca, lộ ra một nụ cười oán độc.

“Tư Mệnh, cảm giác như thế nào? Chính mình thành yêu, con trai chết, vĩnh viễn không siêu sinh, ha ha ha...”

Ly Ca nhìn Dao Cơ phát rồ, nhịn không được, giơ tay lên tát một cái, đánh lệch khuôn mặt nàng ta, khóe miệng chảy ra tia máu.

“Coi như đánh ta, ngươi cũng không thay đổi được những sự thật này!”

Truyện convert hay : Kim Bài Ngọt Thê, Tổng Tài Sủng Hôn 1314

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện