7 Kiếp Nhân Duyên

Hậu Họa Khôn Lường


trước sau

Advertisement
Toàn thân Mộ Thanh Yên cứng đờ, tay run rẩy lướt lên trên một đoạn, vừa lúc sờ đến rốn Quân Bắc Hàn. Nói cách khác, cái nàng mới sờ là... Ngay tức khắc, khuôn mặt Mộ Thanh Yên đỏ bừng, nóng đến mức có thể luộc chín một quả trứng gà. Nàng nhanh chóng rút tay về, thân thể giật bắn lên. Hành động này làm chăn rơi xuống, lộ ra cơ thể trơn bóng của nàng.

“A...”

Mộ Thanh Yên kêu thảm thiết, nhanh chóng kéo chăn lên che kín cơ thể. Nàng khiếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đã làm gì?”

Mộ Thanh Yên không phải người ngu, kiếp trước đã trải qua một lần, bây giờ toàn thân đau nhức, nàng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Tên khốn này thừa dịp nàng uống say đè nàng!

“Khốn nạn, ngươi giậu đổ bìm leo, ngươi đè ta, ngươi vô sỉ, ngươi hạ lưu, ngươi không biết xấu hổ.”

Quân Bắc Hàn không nháo không giận, hắn từ tốn chống tay lên đầu nằm nghiêng người. Mái tóc đen dài rũ xuống đối lập với da thịt trắng nõn. Hắn nhẹ nhàng cong khóe môi, cười như không cười.

“Nàng suy nghĩ thật kỹ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Thanh Yên sửng sốt, chịu đựng một trận hỗn loạn trong đầu, bắt đầu cẩn thận nhớ lại. Từng chuyện từng chuyện tái hiện lại trong đầu nàng, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có ấn tượng. Nàng càng nghĩ càng hoảng sợ, làm sao lại như thế...sao lại… Say rượu mất lý trí, say rượu nổi điên, say rượu xong thì... đánh Quân Bắc Hàn. Chẳng những đánh, còn đè hắn... Mộ Thanh Yên muốn gào thét, muốn phát cuồng, muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Tại sao lại như vậy? Treo cổ, cắt cổ, đời này không tính, một lần nữa đầu thai lại được không? Phải biết, đời này của Quân Bắc Hàn kết thúc, Thương Lăng đều nhớ kỹ tất cả mọi chuyện đó... Là một nam nhân, nam thần vạn chúng, chiến thần mà tam giới kính ngưỡng, làm mưa làm gió... Vừa bị đè vừa bị đánh, nhất định là vô cùng nhục nhã!

Nàng và Quân Bắc Hàn thì dễ nói rồi, nhưng nàng và Thương Lăng thì không thể đâu! Đây là Mộ Thanh Yên đang tìm đường chết, đắc tội với Thương Lăng. Đôi mắt không cẩn thận lướt đến hai hàng dấu răng trên vai Quân Bắc Hàn, đếm một chút, bảy tám cái, đối xứng hai bên bả vai.

Mộ Thanh Yên không khỏi nuốt vài ngụm nước miếng. Đôi mắt lại không cẩn thận lướt đến khóe miệng Quân Bắc Hàn, một mảng xanh tím rõ ràng. Mộ Thanh Yên lại không khỏi nuốt vài ngụm nước miếng.

“Nhớ ra rồi?”

Quân Bắc Hàn cười như không cười hỏi. Thân thể Mộ Thanh Yên run lên.

“Đầu ta đau quá đau quá đau quá, rượu này sao lại mạnh như vậy...”

Loading...

Mộ Thanh Yên ôm đầu ngã xuống, nằm trợ lại giường. Một lát sau, hô hấp đều đều, ngủ rồi. Quân Bắc Hàn cười lạnh, duỗi tay đắp kín chăn cho Mộ Thanh Yên.

Sau đó lành lạnh nói: “Ngủ đi, ngủ lâu thế nào thì cũng phải rời giường. Tối nay lại tính, lợi tức có thể thu được càng nhiều nha.”

Mộ Thanh Yên trong lòng rơi lộp bộp, vô cùng hối hận. Trước đây nàng chưa từng uống say như vậy, nên cũng không ngờ chính mình lại có thể điên loạn như vậy. Là nàng sai sao? Rõ ràng không phải mà... Nhưng nàng luôn xui xẻo như vậy.

Xác thực mà nói, từ khi gặp Thương Lăng liền không ngừng gặp xui xẻo.

“Trừ cái này, nàng còn nợ ta rất nhiều lời giải thích, uống say nói thật. Thanh Yên, tốt nhất nàng nên chuẩn bị tốt một lời giải thích hợp lý.”

Hai mắt Mộ Thanh Yên nhắm nghiền, tâm can run lên.

Nói thật cái gì? Giải thích cái gì? Nàng nói hươu nói vượn cái gì? Thật tra tấn người ta mà... Một lần uống say, hậu họa khôn lường, phiền phức không ngừng. Mộ Thanh Yên than nhẹ, thật hoa mắt chóng mặt, trong chốc lát liền ngủ mất.

Bóng tối bao trùm mặt đất, âm trầm mà áp lực. Bên trong Quảng Trần Cung, đèn đuốc sáng trưng. Trong tẩm điện của Lãnh Lâm Sương là một đống hỗn độn. Từ đằng xa, một đám sương mù màu đen cuồn cuộn bay đến, đồng thời mang lại một cảm giác áp bách mãnh liệt. Đám sương đen lượn lờ trong khoảng thời gian ngắn rồi bay đến phía trên Quảng Trần Cung.

“Rầm” một tiếng vang thật lớn, cửa chính Quảng Trần Cung bị nổ tung. Đám sương đen tràn vào giống một con bạch tuộc với những xúc tua dài. Sương đen cuốn lấy Dao Cơ đang nằm trên mặt đất, cuốn ra khỏi cung điện, trôi nổi ở giữa không trung.

Một màn này làm tất cả người trong Quảng Trần Cung sợ hãi, bọn họ thét chói tai, chạy trốn khắp nơi. Dao Cơ mở hai mắt ra, nhìn sương đen dần hình thành một bóng người.

“Ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, nhưng ta có thể cứu ngươi.” Giọng nói người kia trầm thấp khàn khàn, nghe thấy mười phần áp lực.

“Cứu ta?”

“Ta đi ngang qua nhân gian, gặp phải một màn này định ra tay cứu giúp, ngươi thấy thế nào?”

Dao Cơ cười phá lên, cười đến thê lương lại tuyệt vọng. “Ngươi đem thủ đoạn này lừa gạt ai đấy? Ngươi đã sớm phát hiện nhưng không cứu, phải chờ tới khi ta bị làm bẩn mới ra tay, chính là để cho ta cùng đường, chỉ có thể làm giao dịch với ngươi?”

Bóng đen cười phá lên. “Dao Cơ à Dao Cơ, ngươi thông minh như vậy, vì sao lại mắc phải âm mưu ấu trĩ đơn giản này của Thương Lăng?”

Dao Cơ cười nhạt, cười đến bi thương, cười đến châm chọc. Cô ta không ngốc, cô ta không đề phòng Thương Lăng, cô ta thật sự yêu hắn. Chỉ là cô ta không nghĩ đến, thanh điểu khăng khăng một mực với mình lại bán đứng mình, nói ra thân phận thần tiên của mình. Đúng là người tính không bằng trời tính!

“Sao thế? Khổ sở?”

Dao Cơ sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn về bóng người trong sương đen.

“Có tác dụng sao?” Dao Cơ cười châm chọc.

“Ta vốn dĩ chỉ muốn Thương Lăng, nhưng hiện tại chẳng những muốn hắn, còn muốn Tư Mệnh sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục!”

“Nhìn không ra, ngươi thật đúng là si tình với Thương Lăng.”

Người bên trong sương đen bật cười châm chọc.

“Si tình? Ta muốn thứ gì nhất định phải đạt được, không cần biết sống hay chết, không tự nguyện thì cầm tù, lòng ta có tàn nhẫn đều là do bọn chúng bức!”

Dao Cơ nói xong, hai mắt lộ ra thần sắc oán độc tàn nhẫn.

“Được, được, ta thích tính tình của ngươi. Ha ha ha, xem như chuyến này không đi không.”

Dao Cơ nắm chặt tay, toàn thân run rẩy, cười đến châm chọc, giọng nói thê lương.

“Vậy ngươi có bằng lòng theo ta không?”

“Ta còn có lựa chọn nào ư?”

“Ha ha ha... Ngươi là một nữ nhân thông minh.”

Người bên trong sương đen cười lớn, trong nháy mắt, sương đen trên người Dao Cơ thu lại. Váy hồng cánh sen trên người cô ta nứt ra hóa thành tro bụi, lộ ra thân thể chồng chất vết thương của cô ta. Khổn Tiên Thừng vỡ vụn, pháp lực trở lại trên tay. Dao Cơ vung tay lên, mặc lại váy màu xanh biếc.

Ngay sau đó cô ta vung tay, một đạo lục quang hiện lên, toàn bộ Quảng Trần Cung bốc cháy, lửa lớn rừng rực. Mọi người trong Quảng Trần Cung đều bị sương đen nhốt lại không ra được. Dao Cơ thi pháp, từng đạo lục quang như lợi kiếm đâm người sống bên trong Quảng Trần Cung thành thịt nát.

Nhìn người phía dưới thét chói tai, chết thảm, sợ hãi, chạy trốn. Lửa lớn chiếu sáng khuôn mặt Dao Cơ, lộ ra một nụ cười dữ tợn tuyệt tình. Quảng Trần Cung đã bị hủy, thân hình nàng ta khẽ chuyển, bay về phía Trường Nhạc Cung.

Đột nhiên sương mù bay đến, giống như xúc tua ngăn Dao Cơ lại.

“Tại sao phải cản ta?” Dao Cơ khiếp sợ quay đầu, không hiểu nhìn bóng người trong sương đen.

“Ta mới nhặt về cho ngươi một cái mạng, ngươi liền gấp gáp muốn đi chịu chết ư?”

“Chịu chết? Làm sao có thể! Ta muốn Tư Mệnh chết! Ta muốn giam cầm Thương Lăng lại!” Tóc Dao Cơ tán loạn, gần như điên cuồng, hai mắt phủ kín tơ máu, cả người run rẩy.

“Ha ha ha...”

Bóng người trong sương đen cười phá lên đầy châm chọc. “Chỉ bằng ngươi à?”

Dao Cơ run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Một kẻ là Thương Lăng, một kẻ là Tư Mệnh, bất kỳ kẻ nào một khi chết liền khôi phục tiên thân, khôi phục pháp lực.”

“Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh thắng Thương Lăng, hay là đánh thắng Tư Mệnh?”

“Ngu xuẩn không thông suốt, xứng đáng bị người ta chỉnh thành cái dạng này, thật uổng phí sức lực của ta.”

Dao Cơ hít sâu một hơi, vốn kích động lúc này mới tỉnh táo.

Cô ta đánh không lại Thương Lăng, nhưng Tư Mệnh thì... Nếu như người trước mắt bằng lòng mở miệng hỗ trợ, căn bản không nói đùa.

“Ta sẽ không giết chết Quân Bắc Hàn, cũng sẽ không đối đầu Thương Lăng. Còn Tư Mệnh, một Tư Mệnh nho nhỏ lẽ nào làm ngươi sợ? Chỉ cần ngươi giúp ta, ta nguyện trả giá bằng bất cứ thứ gì!”

Dao Cơ nhìn bóng người trong sương đen, giọng nói lập tức trở nên mềm mại điềm đạm.

Ai ngờ bóng người trong sương đen lại cười phá lên như nghe được chuyện cười. ” Tư Mệnh nho nhỏ? Đừng nói là ngươi ra tay, dù là đích thân phụ thân ngươi Nam Phương Xích Đế đến thì cũng chịu chết đấy.

Dao Cơ nhíu chặt chân mày, hiển nhiên không tin.

“Ngươi cũng quá để mắt ả!”

“Đó là do ngươi ngu xuẩn.”

Người nọ dừng một chút, lại nói: “Tất cả mọi người đều biết, pháp lực Thương Lăng đệ nhất lục giới, đơn đấu vô địch. Nhưng hầu như không có ai biết, trước đây Tư Mệnh đã từng sống sót dưới tay Thương Lăng mà trở về.”

Dao Cơ há to miệng khiếp sợ không thôi.

“Chỉ bằng điểm này, ngươi cảm thấy ngươi hoặc Nam Phương Xích Đế có thể làm được à?”

“Trước đó bọn họ đã gặp nhau? Còn giao thủ nữa ư?” Dao Cơ kinh sợ đến tột đỉnh. Cô ta hoàn toàn không ngờ, một tiểu Tư Mệnh bé nhỏ không đáng kể ở trong mắt cô ta lại có lai lịch lớn như vậy!

“Gặp nhau? Đâu chỉ là gặp nhau, còn... Ha ha ha...” Người kia bật cười mờ ám, trong lời nói ẩn giấu vô số thâm ý.

“Ngươi rốt cục là ai? Làm sao biết những chuyện này?”

“Biết quá nhiều sẽ mất mạng như chơi, đặc biệt là thứ kiến hôi như ngươi.” Sắc mặt Dao Cơ tái nhợt, toàn thân run rẩy, cô ta cho rằng đối phó Tư Mệnh rất đơn giản, cô ta cho rằng chỉ bằng thân phận của mình, Tư Mệnh có xách giày cũng không xứng.

Bây giờ trong mắt người khác, cô ta lại trở thành con kiến hôi, còn bị Tư Mệnh đè đầu! Cô ta oán, cô ta hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì! Cảm giác này làm cho cô ta gần như điên cuồng, thống khổ không chịu nổi.

“Vũ lực không thắng được thì dùng đầu óc đi. Trên thế gian này, người thông minh là kẻ cười đến cuối cùng.”

“Ngươi còn quá yếu, ngay cả phàm nhân cũng có thể biến ngươi thành dạng này, ngươi định báo thù kiểu gì?”

“Phải nhịn, phải cố mà chịu đựng. Còn nhiều thời gian, mấy trăm năm, hơn một ngàn năm cũng không muộn. Ngươi hủy phàm thai chẳng có ý nghĩa gì, tổn thương tiên căn mới là chính.”

“Được rồi, tiểu mỹ nhân, ta cứu ngươi một mạng, đi theo ta, ta sẽ mài ngươi thành một thanh đao sắc bén nhất, một con rắn độc nhất.” Bóng người trong sương đen nói xong liền quấn lấy eo Dao Cơ, mang cô ta đi.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Thập Niên 70: Quân Trường, Cường Thế Sủng
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện