7 Kiếp Nhân Duyên

Tới Đón Nương Tử 2


trước sau

Advertisement
Trong khoảng thời gian ngắn có thể tìm được từ Thanh quốc sang Ly quốc, lại tìm được địa chỉ chính xác như thế, đúng là có bản lĩnh lớn.

Xem như là mánh khóe thông thiên, cũng phải tiêu tốn thật nhiều sức lực nhỉ?

Quân Bắc Hàn rốt cuộc có thân phận gì?

Đoạn Ngọc La cùng Minh Dật cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng cũng không tiện hỏi trực tiếp.

“Không biết vị công tử này là thế nào với Thanh Yên?” Minh Dật bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Hắn ta là...”

“Phu quân, ta là phu quân của Thanh Yên. Nương tử biến mất, ta quá sốt ruột, thất lễ rồi.”

Quân Bắc Hàn cười đến xán lạn nhìn Minh Dật, hắn cũng không quên lúc hắn xông vào, Mộ Thanh Yên đang đẩy xe cho cái tên này!

Quan hệ rất tốt? Rất quen thuộc? Rất thân mật?

Quân Bắc Hàn khó chịu, rất khó chịu! Mộ Thanh Yên sững sờ, thằng nhãi này lại trợn mắt nói dối?

“Ôi chao, thì ra Thanh Yên tỷ tỷ đã thành thân, sao chưa từng nghe tỷ nói?”

“Đúng vậy… thời gian dài như vậy, cũng chưa từng nghe nàng nhắc đến hắn.” Minh Dật ngẩng đầu nhìn về phía Quân Bắc Hàn.

Sắc mặt Quân Bắc Hàn lập tức không dễ nhìn cho lắm, đây là đang nghi ngờ hắn sao? Rất hiển nhiên, nếu Mộ Thanh Yên không thừa nhận, hai người bọn họ cũng không phải kẻ ngu.

“Ngày trước vì giận dỗi chạy khỏi nhà mới ngã xuống vách núi, vẫn còn nổi nóng, nên không nhắc đến hắn.”

Mộ Thanh Yên mở miệng giải vây cho Quân Bắc Hàn. Quân Bắc Hàn sững sờ, sau đó toét miệng cười thật tươi, thiếu chút nữa là có thể kéo đến tận mang tai. Mộ Thanh Yên vừa nói điều này, chẳng khác nào đã thừa nhận Quân Bắc Hàn.

Đoạn Ngọc La nháy nháy mắt, vẻ mặt hài lòng nhìn Mộ Thanh Yên cùng Quân Bắc Hàn. Minh Dật kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Trước hết để ta cho người an bài phòng cho hai người, hôm nay muốn đi cũng không kịp.”

“Minh Dật ca ca, để muội giúp huynh, huynh mau nghỉ ngơi đi.”

Minh Dật gật đầu.

Loading...

“Vậy thì đa tạ ngươi đã khoản đãi.”

Quân Bắc Hàn nói xong liền kéo tay Mộ Thanh Yên ra ngoài viện.

“Hoàng...”

Thị vệ phía sau Quân Bắc Hàn sững sờ nhìn hoàng đế nhà mình mang theo thái hậu chạy.

“Các ngươi đến trấn trên tìm một chỗ đặt chân, trẫm không gọi thì các ngươi không được xuất hiện!”

Quân Bắc Hàn vứt lại câu này, sau đó liền lôi kéo Mộ Thanh Yên đi ra ngoài. Để lại bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau.

“Linh công công, ngài xem, phải làm sao đây?”

“Đi thôi, còn nữa, những việc nhìn thấy hôm nay không cho phép nói ra, nếu tiết lộ sẽ giết toàn bộ!”

Đám thị vệ sững sờ, việc hoàng thượng nhận thái hậu là nương tử sao?

“Có nghe hay không?”

“Vâng!”

Quân Bắc Hàn lôi kéo Mộ Thanh Yên thẳng ra ngoài. Đi thật lâu tới bên một cái hồ nhỏ phía sau sơn trang mới dừng lại. Bên hồ nhỏ cực kì yên lặng, chung quanh không một bóng người, hoang vu heo hút, chỉ có hai người bọn họ.

“Dẫn ta tới đây làm cái...”

Mộ Thanh Yên còn chưa nói hết thì miệng đã bị chặn lại. Quân Bắc Hàn dùng sức ôm nàng vào trong ngực, hôn nồng nhiệt như bão tố trên môi Mộ Thanh Yên. Hắn vội vã, hắn nôn nóng, hắn bất an, hắn sợ hãi. Tất cả cảm xúc của hắn đều phát tiết ra ngoài qua cái hôn này. Mộ Thanh Yên bị hắn hôn đến đau, rên nhẹ một tiếng. Quân Bắc Hàn bỗng nhiên thu lại khí thế tiến công, trở nên ôn nhu.

Hắn nhẹ nhàng cạy hàm răng Mộ Thanh Yên, đem đầu lưỡi linh hoạt thăm dò trong miệng nàng. Mộ Thanh Yên nhìn khuôn mặt Quân Bắc Hàn gần trong gang tấc, tinh xảo, chân thực khiến nàng say mê. Nàng rốt cuộc cũng bù đắp đủ chút dũng khí bị khuyết thiếu kia.

Đời trước đã tiếc nuối như vậy, vì sao đời này còn phải phí thời gian? Rõ ràng có thể ở bên nhau, rõ ràng có thể yêu nhau, vì sao còn phải hành hạ lẫn nhau? Ở Tri Tất Các, thấy được Hề Minh Húc chết như thế nào trước mộ nàng, nàng liền bình thường trở lại. Coi như Minh Húc cùng Quân Bắc Hàn cuối cùng đều sẽ biến mất giữa thiên địa này, vĩnh viễn không hề tồn tại.

Vậy thì thế nào? It nhất bây giờ yêu nhau là đủ rồi.

Thời gian Triều Ca cùng Minh Húc yêu nhau ngắn ngủi khiến người ta đau lòng, mới bắt đầu liền kết thúc. Nhưng ai có thể nói, chuyện đó vô nghĩa, chuyện đó không đáng đâu?

Mộ Thanh Yên yêu Quân Bắc Hàn, đến nỗi Tư Mệnh hay Thương Lăng đều không quan trọng nữa. Trước đó Mộ Thanh Yên vẫn luôn cự tuyệt Quân Bắc Hàn, hiện giờ, nội tâm nàng đã hoàn toàn mở ra. Nàng dần dần bắt đầu đáp lại nụ hôn của Quân Bắc Hàn, ngạo mạn lại ôn hòa, khiến người ta say mê. Cảm nhận được sự đáp lại của Mộ Thanh Yên, đầu tiên Quân Bắc Hàn ngẩn ra, sau đó hôn càng thêm thâm tình. Qua một lúc lâu, Quân Bắc Hàn lưu luyến thả Mộ Thanh Yên ra, trên môi còn vấn vương hương vị của nàng.

“Ngươi nhìn ngươi xem, gấp đến độ nào mà lớn tiếng như vậy, còn xông vào sơn trang, đó chính là địa bàn của người ta đấy.”

Mộ Thanh Yên duỗi tay sửa lại sợi tóc phiêu tán của Quân Bắc Hàn.

“Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng…”.

Quân Bắc Hàn xoa xoa mũi Mộ Thanh Yên.

“Ta đã không thấy nàng nhiều ngày như vậy, sớm đã phát cuồng mất hết lý trí, hết thuốc chữa rồi.”

“Ngươi đâu học ra nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy?”

“Trong miệng nàng đó, rất ngọt nha, vừa mới thử qua, hay là lại một lần nữa nhé?”

Quân Bắc Hàn vừa nói xong lại muốn tiếp tục, Mộ Thanh Yên vội vàng duỗi tay đẩy hắn ra.

“Làm loạn!”

“Ta đang làm loạn đó, nàng cũng chẳng phải ngày đầu tiên biết ta, ta còn có thể làm loạn hơn nữa đó.”

“……”

“Thanh Yên, đừng rời khỏi ta có được không?”

Quân Bắc Hàn thu lại tươi cười, trên mặt đều là thâm tình.

“Được”

“Thật chứ?”

Hai mắt Quân Bắc Hàn sáng ngời, quả thực không thể tin được lời của Mộ Thanh Yên. Trước đây nàng vẫn luôn cự tuyệt hắn, vẫn luôn đẩy hắn ra. Nhưng hôm nay gặp lại, chẳng những đáp lại hắn, còn nhận lời hắn? Trong khoảng thời gian này không xảy ra vấn đề gì chứ?

“Nàng không phải do kẻ nào đó biến thành chứ?”

Quân Bắc Hàn cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Thanh Yên. Mộ Thanh Yên dở khóc dở cười, có vài người thiếu ngược sao? Nàng duỗi tay ra muốn đánh Quân Bắc Hàn. Nhưng mà còn chưa đánh tới, đã bị Quân Bắc Hàn một tay bắt được.

“Ngay cả ta cũng dám hoài nghi, cánh đã cứng rồi thì muốn tạo phản sao?”

Vẻ mặt cùng ánh mắt này của Mộ Thanh Yên khiến Quân Bắc Hàn không khỏi bật cười.

Thật ra hắn không hoài nghi Mộ Thanh Yên, ánh mắt cùng khí chất đều đúng, hắn nhận nhầm ai cũng sẽ không nhận nhầm Mộ Thanh Yên. Chỉ là hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến hắn trong lúc nhất thời không thích ứng kịp. Mộ Thanh Yên nhìn Quân Bắc Hàn cười ngu ngơ không khỏi lắc đầu. Xem ra thằng nhóc này bị nàng cự tuyệt đến thê thảm nên mới có thể vui vẻ đến như vậy!

“Thanh Yên, hôm nay ta rất vui vẻ, chưa từng vui vẻ như vậy.”

Trán Quân Bắc Hàn chạm vào trán của Mộ Thanh Yên, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ thật hạnh phúc nhé.”

Mộ Thanh Yên không muốn lại tra tấn lẫn nhau, bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

Một đời trước đã đủ cho nàng hối hận, không cần đến đời thứ hai này cũng thế.

“Thanh Yên, nàng thật tốt.”

Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên vào trong ngực, nhẹ nhàng che chở như là tìm lại được bảo vật trân quý.

“Thương thế của nàng có nặng không?”

“Không nặng, mạng chưa vứt được, đừng lo lắng.”

“Nàng gạt người, khi ta ôm nàng còn cảm nhận được băng vải cùng mùi thuốc trên người nàng, người còn gầy trơ xương như que củi nữa đây.”

“Sẽ khỏe mà”

“Một đầu ngón tay của nàng ta còn không nỡ đụng đến, nhưng tên khốn kia làm nàng bị thương nặng như vậy, nàng biết ta đau lòng bao nhiêu không?”

“Bảo vật trong lòng bị người khác hủy hoại, dẫm đạp, thương tổn, cảm giác đó thực sự không nuốt trôi đâu.”

“Thanh Yên, ta cam đoan với nàng sau này sẽ không tái diễn những chuyện như vậy, ta đã có đủ năng lực bảo hộ nàng rồi.”

Từng câu từng chữ của Quân Bắc Hàn chân thành thâm tình khiến người ta cảm động.

“Được”

“Ta chỉ thích cùng nàng lẳng lặng ở bên nhau như thế này, nhưng sắc trời đã không còn sớm nữa, trên người nàng còn có vết thương, chúng ta về trước đi đã.”

Mộ Thanh Yên gật đầu, nàng cảm thấy Quân Bắc Hàn càng cẩn thận hơn trước kia, thật sự đã trưởng thành rồi. Đáng tiếc bị nàng dạy hư luôn rồi. Nhưng mà chẳng có gì không tốt cả. Quân Bắc Hàn xoay người, đưa lưng về phía Mộ Thanh Yên.

“Đến đây, ta cõng nàng.”

Mộ Thanh Yên bò lên trên tấm lưng rộng lớn ấm áp của Quân Bắc Hàn, nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào người hắn.

Cực kì an tâm.

Quanh đi quẩn lại, chúng ta lại ở bên nhau. Lần này phải quý trọng lẫn nhau.

Quân Bắc Hàn cõng Mộ Thanh Yên thong thả đi trong rừng, mỗi một bước đều như đang hưởng thụ. Bọn họ có thể cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim của nhau, kề sát nhau như vậy, yêu nhau như vậy. Một đoạn đường nhỏ ngắn ngủi tràn ngập hơi thở ngọt ngào cùng hạnh phúc. Thật hy vọng con đường này thật dài, như vậy có thể đi mãi đến cùng trời cuối đất.

Lúc Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên trở về Lam Thiên sơn trang, phòng của Quân Bắc Hàn đã chuẩn bị xong. Đoạn Ngọc La tới thông báo cho bọn họ, tối nay đến chính sảnh Lam Thiên sơn trang dùng bữa. Trang chủ Đoạn Thiên Diễn cùng phu nhân Địch Lam Thấm tự mình tiếp đón bọn họ.

Bữa tối, Quân Bắc Hàn gặp Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm. Lúc hai người gặp Quân Bắc Hàn luôn cảm thấy ánh mắt có chút quen thuộc.

Trong bữa tiệc, Địch Lam Thấm bỗng nhiên nói ra một câu: “Năm đó lúc tiên hoàng nhìn tiên hoàng hậu, cũng là ánh mắt này.”

Quân Bắc Hàn sửng sốt, Mộ Thanh Yên lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Vậy nói rõ là tình yêu của ta với Thanh Yên không hề kém Ly quốc tiên hoàng đối với tiên hoàng hậu.” Quân Bắc Hàn cười nói.

Lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, nhưng Địch Lam Thấm rất nhanh dùng sức đẩy đẩy Đoạn Thiên Diễn.

“Đúng rồi! Ánh mắt yêu sâu đậm một người chính là như vậy, thảo nào ta luôn cảm thấy quen thuộc như vậy, ánh mắt ta nhìn phu nhân lúc bình thường cũng là ánh mắt này, ha ha ha ha…”

Đoạn Thiên Diễn vội vàng bổ sung một câu.

Đoạn Ngọc La cùng Minh Dật liếc mắt nhìn Đoạn Thiên Diễn một cái, trong lòng hiểu mà không nói ra. Mộ Thanh Yên nhịn không được liền bật cười. Cười đến mức Đoạn Thiên Diễn thấy xấu hổ.

“Ăn cơm ăn cơm, mọi người tập trung ăn cơm nào.”

Kết thúc bữa tối, Đoạn Ngọc La đưa Minh Dật, Mộ Thanh Yên và Quân Bắc Hàn trở về viện. Đoạn Ngọc La chuẩn bị một phòng đơn cho Quân Bắc Hàn. Chuyện này Mộ Thanh Yên cảm thấy là đương nhiên. Nhưng Quân Bắc Hàn lại không thấy thế, hắn đen mặt, nghiêm túc hỏi Đoạn Ngọc La.

“Chúng ta là phu thê, tại sao phải chia phòng ngủ?”

“Trên người Thanh Yên tỷ tỷ có quá nhiều vết thương, không thể vận động gân cốt, nếu hai người ở cùng nhau, sợ huynh làm tỷ ấy bị thương.”

Đoạn Ngọc La nói có lý lẽ, mười phần nghiêm túc, không thể thương lượng.

“Tự ta cẩn thận là được, cần gì phải chia phòng chứ!”

Truyện convert hay : Yêu Long Cổ Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện