Edit + Beta: Carly CamiChen
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 6:
Boss Nguyên tỏ vẻ muốn đi thị sát công viên giải trí. Thư ký Thục và lão Chương, lão Đới tất nhiên phải đi theo, lão đại nói hướng đông thì họ tuyệt đối không đi hướng tây.
Sau khi ra khỏi phân bộ của Tổng cục Lực lượng Đặc biệt ở Hải Thành [13], thư ký Thục nói lão đại và hai vị tiền bối của mình đứng chờ trước tòa nhà của phân bộ. Một chốc sau, anh lái một chiếc SUV cao cấp đến.
[13] Một quận thuộc thành phố Bắc Hải, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.
Du Nhạc Nguyên quan sát chiếc SUV một lúc. Thư ký Thục cực kỳ thức thời lên tiếng giải thích: "Chiếc này từ giờ sẽ là xe riêng của ngài. Tuy vật cưỡi hải long của ngài tráng lệ, quyền quý hơn, nhưng ngài cũng biết đó, Chính phủ không cho phép, sợ dọa đến dân thường. Vậy nên, ngài dùng chiếc này đỡ được không?".
Du Nhạc Nguyên nhìn chiếc xe rồi khẽ chậc một tiếng: "Ta không thích màu đen".
Thư ký Thục lập tức tiếp lời: "Ngài yên tâm, về rồi tôi sẽ đổi một chiếc màu khác! Xanh biển thì sao?".
Nguyên đại thần liếc nhìn: "Không cần phải phiền phức vậy". Sau đó tùy tiện phất ngón tay một cái, chiếc SUV mới rồi còn màu đen liền biến thành màu xanh biển. Sắc xanh này trông sâu thẳm lại sáng màu, khỏi phải nói, khá là bắt mắt. Nhưng thư ký Thục suýt nữa đã xù lông!
"Lão đại! Ngài không thể tùy tiện dùng phép ở đây được!".
Du Nhạc Nguyên liếc anh một cái: "Yên tâm, trừ các người ra thì không ai thấy được đâu. Ta đã chặn thị giác rồi".
Thư ký Thục: "...". Ai thấy không phải trọng điểm, không được dùng phép thuật lung tung mới là trọng điểm! Nhưng bảo bảo không dám nói QAQ!
"Hừm, lái thế nào? Cậu tới lái thử ta xem". Du Nhạc Nguyên ngồi vào ghế phó lái như lẽ đương nhiên. Vài tiếng ở phân bộ Hải Thành đã đủ để y hiểu khái quát về thế giới người thường hiện tại. Cũng chính vì thế mà Du Nhạc Nguyên càng thấy loài người đúng là một chủng tộc vô cùng thú vị. So với "loài người" ngu ngốc, vô tri vạn năm trước, thì con người hiện tại đã có một thế giới và bộ quy luật riêng của mình. Mà họ cũng đang thích nghi với những thay đổi của hành tinh này, những vị thần tiên từng cao quý trước kia, người thì diệt vong, kẻ đã rời đi, còn con người thì vẫn tràn ngập sức sống, đồng thời thống trị cả thế giới.
"Hừm, mất bao lâu thì đến huyện Hải Nguyên? Trong đống đồ mà cậu đưa cho ta có máy tính bảng không? Lên mạng được không?". Nguyên đại thần cảm thấy mình cần phải biết thêm về tình hình hiện tại của nhân loại bây giờ. Còn tư liệu về các yêu ma và người tu hành thì đã rất rõ ràng, cụ thể trong thẻ ngọc mà thư ký Thục đưa rồi. Tóm lại, bây giờ là một thời kỳ hòa bình hiếm hoi. Không thích hợp để diệt thế, giết người, đánh nhau, thích hợp để mở công viên giải trí hơn.
"Có, có, có! Ở ngăn trong của cái ba lô màu xanh đó!".
Sau đó, Du Nhạc Nguyên lục lọi trong ống tay áo, cuối cùng lôi ra một cái máy tính bảng, đồng thời có sẵn wifi.
Đến khi thư ký Thục lái chiếc SUV đến huyện Hải Nguyên thì thông qua máy tính bảng, Du Nhạc Nguyên đã hiểu thấu đáo về xã hội loài người.
"Lão đại, lão đại! Ngài xem máy tính lâu vậy rồi, có suy nghĩ gì không?!". Lão Chương và lão Đới ở bên cạnh nhìn boss nhà mình nhanh chóng dùng máy tính bảng xem tin tức, hai người chưa từng gặp thứ mới lạ như vậy thấy trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Du Nhạc Nguyên nghe thế thì ngẫm một chốc: "Ừm... Mở công viên giải trí là một công việc rất dễ kiếm được tiền. Quả nhiên ta quyết định không sai".
Lão Đới hoàn toàn không biết xấu hổ lên tiếng tâng bốc: "Dĩ nhiên! Lão đại lúc nào chả đúng! Tiền có phải là cái dùng để mua đồ không? Tôi nghe người ta nói, tiền chính là thứ luôn ở bên người từ khi sinh ra đến khi chết đi!".
Du Nhạc Nguyên gật đầu: "Phải, sau khi kiếm được tiền thì ta sẽ mua máy tính cho hai ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi chính là nhân viên bảo vệ của công viên giải trí. Nghiêm cấm bất cứ người hay yêu ma quỷ quái nào gây chuyện trong công viên giải trí của chúng ta, không thì sẽ bị trừ lương".
Tóc trên đầu lão Chương vô thức nhúc nhích: "Lão đại, lương là cái gì? Có ăn được không?".
Du Nhạc Nguyên nhíu mày: "Hải sản ngươi ăn trên tàu hôm nay có ngon không?".
Lão Chương theo phản xạ chảy nước miếng, ra sức gật đầu: "Ngon! Cực kỳ ngon! Lão Chương tôi sống lâu như vậy, cứ nghĩ mình đã bỏ qua nhiều món ngon như thế là thấy không thiết sống nữa!".
Du Nhạc Nguyên chậc một tiếng: "Lương chính là tiền, tiền có thể dùng để mua hải sản mà con người làm".
Nghe vậy, lão Chương tức khắc ngồi thẳng người: "Lão đại! Tôi lấy mạng mình ra cam đoan, tuyệt đối sẽ không để công viên của chúng ta xảy ra chuyện!!".
Nguyên đại thần hài lòng gật đầu. Nghe nói, nếu mở công viên giải trí thì cần phải có hai loại nhân viên cơ bản là nhân viên an ninh và nhân viên vận hành. Bây giờ có nhân viên an ninh rồi, còn nhân viên vận hành...
"Tới nơi rồi?".
Thư ký Thục lập tức gật đầu: "Dạ, Đại vương! Đã vào địa phận huyện Hải Nguyên. Đi thẳng một đoạn nữa chính là huyện lị huyện Hải Nguyên, ở đó vốn có rất nhiều người thường sinh sống, nhưng từ sau khi có chuyện ma quái xảy ra ở công viên giải trí thì mọi người đều dọn đi hết. Không người thường nào ở lại nữa".
Du Nhạc Nguyên nghe xong, khẽ gật đầu, mở cửa xuống xe. Sau đó, y trực tiếp bay thẳng lên không trung, từ trên cao quan sát cả huyện Hải Nguyên, Du Nhạc Nguyên nhíu mày.
"Địa thế thú vị đấy. Tứ thánh trấn ma Sơn Hải thức".
"Hửm? Là Tứ thánh trấn ma thật sao? Hừ, là ngụy tứ thánh mô phỏng theo mà thôi, mà bây giờ chúng đều bị yêu ma thôn tính rồi". Lão Chương cũng bay đến cạnh lão đại nhà mình. Dù sao gã cũng là đại yêu quái sống gần vạn năm, vẫn phải biết chút kiến thức đó.
"Chính vì vậy nên công viên giải trí này mới biến thành nơi chí âm, được các sơn tinh, quỷ