[7] Công Viên Giải Trí Sơn Hải

Chương 13


trước sau


Edit + Beta: Carly CamiChen

Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải


Chương 14:

Du Nhạc Nguyên vất vả giải quyết vấn đề công nhân của cả công viên giải trí, kết quả lại đụng tới cái đôi làm mình khó chịu này. Nguyên đại thần cảm thấy hơi ngứa tay muốn giết người.

"Ta hình như đã nói với hai người, chỉ có thể đưa ra một câu trả lời?". Du Nhạc Nguyên khó chịu ngồi trên ngai vàng, chống tay nhìn họ: "Nói thế có khác gì chưa nói không? Đầu bị lừa đá rồi hả?".

Tống Kha và Tuyết Nữ nghe Du Nhạc Nguyên nói thế đều rét run, mà Tuyết Nữ nhớ đến việc trước đó mình không nghe theo vị này, suýt nữa còn bị giết, sắc mặt tức thì trắng bệch, lập tức dứt khoát cưỡng chế kìm Tống Kha xuống, nói với Du Nhạc Nguyên: "Đại nhân! Tôi sẽ giao tuyết đan ra! Sau này vĩnh viễn làm tôi tớ cho ngài, xin ngài hãy cứu anh ấy. Chúng ta cứ làm vậy đi, cuối cùng anh ấy sẽ hiểu thôi".

Tống Kha nghe thế, hai mắt liền ửng đỏ, anh ta muốn vùng vẫy lại phát hiện không ăn thua, chỉ biết ra sức lắc đầu với Tuyết Nữ.

Du Nhạc Nguyên cho rằng nếu còn tiếp tục thế này thì có khi y sẽ giết người thật mất, Tuyết Nữ đã nói vậy, y cũng gật đầu: "Cứ vậy đi". Dù sao cũng chẳng khác gì.


Ngay khi Du Nhạc Nguyên chuẩn bị ra tay, Tống Kha không biết lấy đâu ra sức lực mà hộc máu đen rồi giữ Tuyết Nữ lại, bộ dáng lúc này của anh ta có hơi đáng sợ, trên người dày đặc quỷ khí. "Tôi tuyệt đối sẽ không để ngài làm tổn thương đến Tuyết Nữ, cũng sẽ không dùng mạng của cô ấy để cứu mình! Tôi đã có lỗi với cô ấy nhiều lắm rồi, nếu, nếu nhất định phải làm vậy thì chẳng bằng để tôi chết với cô ấy đi!".

Du Nhạc Nguyên dừng tay, lạnh lùng nhìn Tống Kha: "Cậu nghĩ tôi làm miễn phí à? Muốn chết là chết, muốn sống là sống?". Du Nhạc Nguyên tức thì bật cười: "Tên ngu xuẩn, chết có đôi khi còn tốt hơn là sống. Nếu cậu đã không nghe lời thì...".

"Đại nhân, đừng! Đại nhân! Đại nhân! Anh, anh ấy, a, anh Kha chính là người quản lý lúc trước!". Tuyết Nữ nghe Du Nhạc Nguyên nói thế thì suýt bị hù chết, nghĩ ngợi một lúc lâu, chợt nhớ ra y muốn tiếp nhận công viên giải trí này, vì thế cô cả gan tìm đường sống: "Anh Kha có thể quản lý công viên, có thể giải quyết rất nhiều việc! Lúc trước công viên bị rất nhiều người than phiền khiếu nại nhưng anh Kha đều giải quyết êm xuôi hết! Tôi, tôi nhớ có rất nhiều công viên giải trí vì không giải quyết tranh chấp ổn thỏa nên ngày càng sa sút, cuối cùng phải đóng cửa, nên, nên anh Kha rất hữu ích! Ngài giữ lại mạng anh ấy đi, anh ấy cũng có thể làm việc cho ngài giống tôi, với lại, ảnh không cần lương!!".

Tuyết Nữ nói một hơi dài, tay giữ Tống Kha cũng run cả lên. Tống Kha nghe Tuyết Nữ nói vậy cũng cắn răng ngẩng đầu: "Đại nhân, tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc kinh doanh. Một, một nhân vật lớn như ngài, không thể lúc nào cũng chăm chăm quản lý công viên đúng không! Hơn nữa, nếu sau này công viên giải trí được đánh giá tốt, tôi cũng có thể làm quảng cáo với phỏng vấn tuyên truyền! Tôi còn có thể đàm phán với các đối thủ cạnh tranh muốn đầu tư. Mấy việc đó đều là những chuyện rất phiền phức...".

Ánh mắt Du Nhạc Nguyên nhìn họ cuối cùng không giống như nhìn chó chết nữa.

Y khựng lại, quay đầu sang, thư ký Thục lập tức bước tới: "Ngài có việc gì cần giao phó sao?".

"Những thứ cậu ta vừa nói là thật sao? Sẽ có nhiều người muốn dùng bữa với ta, thương lượng chuyện đầu tư? Còn có rất nhiều tranh chấp nữa?", Nguyên đại thần nói với vẻ chán ghét.

Trán thư ký Thục đổ một giọt mồ hôi, rồi thận trọng đáp: "Chuyện này, đúng là có thật, nhưng ngài không cần phải tự mình giải quyết. Cứ tìm một người tài giỏi làm giám đốc quản lý là được".

Du Nhạc Nguyên nghe hai chữ tài giỏi kia thì hỏi: "Lão Chương, lão Đới với cậu có thể làm giám đốc quản lý không?".

Lưng thư ký Thục đã ướt đẫm mồ hôi: "Xin lỗi sếp, không được QAQ. Chuyên ngành của tôi không phải cái này, cũng không có kinh nghiệm".

Tống Kha và Tuyết Nữ siết tay, nhìn thấy hy vọng.

Du Nhạc Nguyên nhìn họ: "Cậu thật sự có thể xử lý tốt?".

Tống Kha vội gật đầu: "Có thể! Tôi là người lành nghề! Hơn nữa, tôi có bằng Thạc sĩ kép về quản lý và kinh tế! Giàu kinh nghiệm trong rất nhiều việc! Còn không cần lương!".

Nguyên đại thần vẫn trơ mặt: "Nhưng trước đó cậu đã phá sản. Chỗ này chính là công viên giải trí mà cậu từng kinh doanh đến phá sản đấy".

Mặt Tống Kha cứng lại, hơi đỏ lên, sau đó Tuyết Nữ bước đến giải thích: "Đại nhân, việc đó không trách anh ấy được. Người thường vốn dĩ không thể quản lý được công viên này! Hơn nữa, tôi còn hơn mười lần gây rắc rối cho ảnh...". Giọng Tuyết Nữ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng áy náy cúi đầu với Tống Kha. Tống Kha xoa đầu cô, bây giờ anh ta rất vui, không cần phải xin lỗi.

Du Nhạc Nguyên ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế giơ tay làm động tác bắt lấy với Tống Kha. Tống Kha thấy cơ thể chợt nhẹ đi, ngẩng đầu xem thì thấy trong tay của người đối diện là thứ gì đó đen xì đang gương nanh múa vuốt. Mặt mày tức thì cắt không còn giọt máu.


"Cậu đã có ích lại không cần lương, hừm, vậy thì từ giờ cậu chính là tổng giám đốc của công viên giải trí Sơn Hải, quản lý tất cả mấy chuyện phiền phức. Nếu không thể tự giải quyết chuyện của đám yêu ma thì tìm lão Chương, lão Đới. Còn nếu hai người họ cũng không thể xử lý được thì tìm thư ký Thục, ta sẽ giải quyết".

Tống Kha vẫn còn hơi ngáo ngơ, Tuyết Nữ đã lại bật khóc vì vui mừng: "Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!".

Du Nhạc Nguyên nhìn luồng quỷ khí trong tay, sau khi duỗi tay bóp nát thì nhìn sang Tống Kha: "Cậu nói, hai kiếp trước của cậu đều bị cùng một đạo sĩ sửa lại ký ức?".

Tống Kha vừa nghe y nhắc tới liền nổi giận, phẫn nộ gật đầu: "Vâng!".

"Vậy ký ức mấy kiếp trước đó đều không sao? Nó thế nào?".

Mặt Tống Kha cứng lại, sau đó gian nan đáp: "Trừ kiếp đầu tiên được chết già, thì chín kiếp sau đó, bất kể làm gì, tôi cũng sẽ thất bại. Nhưng ngay lúc sắp chết vì nghèo túng thì sẽ luôn tìm được việc tiếp tục kế sinh nhai, rồi lúc sắp giàu thì lại nghèo". Tống Kha cười cay đắng: "Sau bốn mươi tôi còn sẽ bệnh nặng, là bệnh mãn tính khó chữa nữa, mỗi bệnh lao đã mắc hai lần rồi, đến năm tám mươi tuổi thì chết. Có lẽ đó là báo ứng vì đã phụ lòng Tuyết Nhi".

Du Nhạc Nguyên nghe anh ta kể xong thì ánh mắt tối đi, mà Tuyết Nữ lại vừa hoảng sợ vừa tức giận, mặt mày như thể ngay giây tiếp theo sẽ ăn thịt người ta.

"Không thể nào —!! Anh có số giàu sang phú quý, mệnh trường thọ! Tổ tiên anh và chính anh đều có đại công đức [28], sao lại có số phận như vậy được!!".

[28] công đức: nôm na là có tâm trong sạch, thanh tịnh; là những hành động cho đi, giúp đỡ (Bố thí), sống và làm việc theo đạo đức (Giới hạnh), và tu tập phát triển tâm (Thiền tập); có được từ tâm và ý của người lúc làm việc đúng đắn. 

Tống Kha ngơ ngác trong phút chốc, mà Du Nhạc Nguyên lại chống cằm, dần nở nụ cười: "Có chút thú vị đấy. Cái tên ngu xuẩn nhà cậu, bị người ta đánh cắp công đức mệnh giàu sang những chín kiếp. Sống được tới bây giờ đúng là không dễ dàng~".

Tống Kha khiếp sợ há hốc mồm, bị đám yêu ma vây quanh thầm cười nhạo. Tên đáng thương này, đầu óc còn úng hơn bọn hắn nữa.

*****************


Chương 15:


Tống Kha cảm thấy, mình sống nhiều năm như thế, dù không tới mức sõi đời nhưng cũng gần giống vậy. Dù thế nào thì anh ta cũng là kẻ giàu có lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng có giá trị hơn chục tỷ đấy. Tuy sau đó anh ta thất bại, suýt nữa phá sản phải nhảy lầu nhưng chỉ do một vài nguyên nhân khách quan thôi, năng lực và IQ của anh ta tuyệt đối không có vấn đề.

Nhưng bây giờ, bị một đám yêu ma quỷ quái nhìn mình với ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng, Tống Kha bốn mươi tuổi dù mặt có dày mấy cũng bắt đầu tự nghi ngờ mình. Có lẽ IQ của anh ta thật sự hơi... có chút vấn đề?


Tống Kha bị tẩy não không biết phải nói gì, Tuyết Nữ lại quỳ xuống với Nguyên đại thần: "Đại nhân, tên đạo sĩ đó thật ác độc, cầu ngài cứu mạng!".

Du Nhạc Nguyên phất tay với Tuyết Nữ: "Lúc ta bóp nát Ôn Quỷ [29], mấy thuật pháp mà ông ta hạ lên Tống Kha cũng phản tác dụng rồi. Nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết, Tống Kha đã không còn trở ngại nữa. Hơn nữa, loại thuật pháp này một khi cắn trả thì sẽ càng lúc càng nặng, sau này cơ thể Tống Kha sẽ cực kỳ khỏe mạnh, số mệnh hưng vượng. Điều cô cần lo bây giờ không phải là mệnh của cậu ta, mà là tên đạo sĩ đó có đến tìm cậu ta nữa hay không. Suy cho cùng, dù là tà ma ngoại đạo sống hơn tám trăm năm thì cũng không thể nào gánh được hậu quả bị số mệnh mấy đời cắn trả".

[29] [瘟鬼] ôn trong ôn dịch, bệnh dịch

Tuyết Nữ nghe thế, ánh mắt tức thì lóe lên hận thù, lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Đại nhân yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh Kha... Nếu, nếu...".

Du Nhạc Nguyên gật đầu: "Ta luôn rất bao dung với công nhân của mình. Nếu cô không giải quyết được tên đạo sĩ đó thì tìm thư ký Thục. Ngoài ra, ta phải nhắc một chút, tên tà đạo đó ắt hẳn có ít nhất một cách để liên thông với quỷ giới địa phủ. Bằng không, không thể nào mỗi lần Tống Kha chuyển thế đều đồng ý dâng phúc vận của mình cho người khác để tìm cô được".

Tuyết Nữ gật đầu: "Cảm ơn đại nhân, đại nhân an tâm!".

Du Nhạc Nguyên nhìn Tuyết Nữ và Tống Kha nắm tay nhau, nghĩ một chốc rồi nói: "Hai người có thể vào sống ở ký túc xá nhân viên. Tuy Tống Kha không có lương nhưng mỗi tháng Tuyết Nữ có thể nhận một luồng sinh linh khí để tu luyện. Đương nhiên, nếu cả hai thật sự không còn tiền thì đi mua xổ số đi. Tống Kha bây giờ là kiểu đi đâu cũng nhặt được tiền đấy".

Tống Kha ngây ra, sau đó thật sự bắt đầu nghiêm túc suy xét có nên mua xổ số hay không. Dù sao kể từ hôm nay, anh ta không những làm không công cho người ta, mà còn phải nuôi gia đình nữa. Tuy anh ta có biệt thự với chút tiền nhưng vẫn phải đầu tư một chút mới không hoang mang, luống cuống.

Tống Kha và Tuyết Nữ vô cùng phấn khởi dọn vào lầu một khu ký túc xá nhân viên. Cả hai quyết định, trong ba tháng Tuyết Nữ làm việc thì sẽ sống ở đây, khi cô không đi làm thì Tống Kha và Tuyết Nữ sẽ về biệt thự ở. Thế giới hai người vẫn tốt hơn mà.

Trong lúc đó, Du Nhạc Nguyên nhìn đám yêu ma đã tụ lại trước mặt, ngai vàng sau lưng tự động biến thành bộ bàn ghế văn phòng cao cấp màu xanh biển. Y gõ gõ lên bàn: "Yên nào. Đăng ký hết chưa? Nói xem các cậu có ý tưởng gì với khu Thần thoại Hoa Quốc với khu Tương lai giả tưởng không? Ý kiến hay sẽ được thêm phúc lợi, mỗi tháng thêm một luồng sinh linh khí".

Khoảng hai trăm sáu mươi loại yêu ma quỷ quái ở đây, toàn những kẻ hoặc hay sinh sự, hoặc khôn lanh cực kỳ, chẳng ai ngu ngục hỏi y sinh linh khí là gì. Ai nấy đều đứng nghiêm, cười ngọt ngào lấy lòng.

"Lão đại, tôi và tứ linh đã dò xét toàn bộ công viên. Có tổng cộng bốn tên không nghe theo chúng ta, lần lượt ở vùng tây bắc của khu Thần thoại và khu Tương lai, cùng với vùng đông bắc của khu Tương lai và khu Thế giới nước; mạnh ngang ngửa tứ linh. Chúng tôi nghe lệnh của ngài, không dùng sức mạnh cưỡng ép chúng, nhưng đã cảnh báo sau khi khai trương thì không được ra tay với du khách". Lão Chương bước lên báo cáo trước: "Còn lại hai trăm sáu mươi sáu người cực kỳ sẵn sàng cống hiến cho lão Đại. Tôi đã nói rõ sau này bọn họ phải làm gì rồi, mọi người đều nghĩ ra rất nhiều trò thú vị!".

Du Nhạc Nguyên nghe thế thì nhướng mày: "Hửm? Đều có sao? Lần lượt nói ta nghe xem!".

Vì thế một con yêu quái tóc xanh, miệng to răng nhọn bước tới trước: "Đại nhân! Tôi là Tóc Xanh, bản thể là rùa lông xanh! Tôi thấy khu Thần thoại có thể tạc một tượng rùa khổng lồ, trước tượng đặt một bàn thờ, cho du khách đến khấn bái, để họ trải nghiệm cảm giác dâng hương thời xưa!".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện