Tắm rửa xong, Hải Tiểu Đường đi xuống lầu, thì ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt quen thuộc.Thím Trương làm cho cô rất nhiều món ăn ngon, đồ ăn nóng hổi khiến Hải Tiểu Đường đột nhiên chảy nước mắt.“Cô chủ, sao cô lại khóc?” Thím Trương hoảng sợ: “Có phải khó chịu chỗ nào không?”Hải Tiểu Đường lau nước mắt, lắc đầu cười: “Tôi không sao đâu.”“Vậy cô khóc cái gì? Có phải nghĩ tới chuyện gì ấm ức hay không?”Mẹ Hải Tiểu Đường vì sinh cô khó mà chết, từ nhỏ cô đã không có mẹ, vẫn luôn là thím Trương chăm sóc cô.Đối với cô mà nói, thím Trương giống như mẹ cô.Hải Tiểu Đường nghĩ tới kiếp trước, sau khi cô vào tù, đã không còn ăn đồ ăn ngon như vậy.Bây giờ cô mới biết được, có thể được ăn cơm thím Trương nấu mỗi ngày, thực sự là chuyện hạnh phúc.Cô chỉ hối hận mình quá thất bại, nhân sinh của cô hạnh phúc như thế, vì sao cô không biết quý trọng, cứ muốn tìm đường chết!“Thím Trương, tôi cảm thấy đồ ăn thím làm ngon quá. Tôi rất thích đồ ăn thím làm...” Hải Tiểu Đường cười nói.Thím Trương cười xán lạn: “Thích ăn là được, mỗi ngày tôi đều làm cho cô!”“Ừm!”Cơm nước xong, sắc trời cũng tối lại.Hải Tiểu Đường nằm trên giường nghĩ tới mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước, nghĩ đi nghĩ lại, cô bất chợt nghe thấy âm thanh động cơ ô tô ở dưới lầu.Đông Phương Dụ trở lại!Hải Tiểu Đường kinh ngạc, anh rất ít khi về nhà, cô còn tưởng tối nay anh sẽ không về.Cơ thể cao lớn của Đông Phương Dụ nhanh chóng đi vào phòng ngủ.Nhìn Hải Tiểu Đường còn dựa vào đầu giường chưa ngủ, ánh mắt anh lạnh nhạt, không nói câu gì, chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi.Đông Phương Dụ trở về lấy đồ, anh cầm lấy hai bộ đồ để thay, muốn đến phòng làm việc tìm tài liệu.“Đông Phương Dụ.” Hải Tiểu Đường gọi anh lại: “Chúng ta nói chuyện đi.”Người đàn ông quay đầu, ngũ quan thâm thúy ở dưới ngọn đèn, tuấn tú lóa mắt.Lúc trước Hải Tiểu Đường mê luyến anh, chính là vì nhìn