2401

Chương 13


trước sau

Anh Minh ngủ chưa đến ba tiếng, đã bị tiếng đập cửa bên ngoài dựng dậy rồi.

Động tĩnh kia giống như phá nhà, đập đến da đầu anh đều tê.

Chống đỡ cơn đau đầu nghiêm trọng vì chưa ngủ đủ mà xuống lầu mở cửa, đứng bên ngoài chính là Vương Nghĩa Tề đến để hỏi tội.

Trên cơ bản, Anh Minh cũng không bất ngờ.

“Cậu sớm quá a…” Anh nhíu mày.

“Anh Minh, con mẹ nó hôm nay cậu không nói rõ ràng cho tớ, tớ tuyệt đối không đi!”

Tiếng rống của Vương Nghĩa Tề rất lớn, Anh Minh cảm thấy đầu càng đau: “Cậu thích đi hay không tùy cậu.” Nói xong xoay người đi vào đánh răng rửa mặt, cũng không để ý Vương Nghĩa Tề hô hào phía sau.

“Rốt cuộc Cậu cùng Thạch Nghị có quan hệ gì, giúp hắn không giúp anh em!”

Thấy anh đi rửa mặt, Vương đại minh tinh ở phía sau ồn ào trách móc, Anh Minh ngay cả đầu cũng không quay lại.

Không chiếm được đáp án khiến cho Vương Nghĩa tề càng khó chịu, cậu mở tivi, lại lấy không ít thứ từ tủ lạnh ra, một bên biểu đạt chính mình khó chịu một bên lại ăn vô cùng tận hứng.

Chờ đến khi Anh Minh tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã là một đống bừa bãi.

“Tớ đối với loại người cho dù tâm tình chấn động bao nhiêu vẫn có thể duy trì năng lực tự điều tiết sinh lý ăn uống ngủ nghỉ như cậu, thật sự là bội phục*…”

(*Nguyên văn 叹为观止 thán vi quan chỉ: mang ý khen ngợi khi nhìn thấy một sự vật sự việc nào đó tốt đến cực điểm.)

Anh lắc đầu, ngồi xuống sô pha.

Từ khi anh quen biết Vương Nghĩa Tề người này, đối phương cũng bởi vì đủ các loại lý do để nổi đóa, nhưng cho dù giận đến trình độ nào, hai chuyện ăn ngủ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, cho dù ban ngày liều mạng với người ta, ban đêm vẫn có thể ngủ không chút áp lực.

Vương Nghĩa Tề ôm khoai tây chiên, nghe thấy những lời này của Anh Minh vẫn là nhét đồ ăn vào miệng: “Cậu đừng nói sang chuyện khác, nói, rốt cuộc tại sao lại giúp Thạch Nghị không giúp tớ!”

Đêm qua nhiều người như vậy, đều nhìn thấy cậu bị như vậy rồi, mặt mũi này phải ném vào đâu!

Về nhà đều là cảm thấy buồn bực cả đêm.

Nói thế nào, cậu cùng Anh Minh mới là một phe.

Anh Minh nhìn cậu: “Trở mặt với Thạch Nghị đối với cậu mà nói đều không có chỗ tốt, cần gì phải vậy.”

“Đệch! thiếu gia đây cũng không phải không thể trêu vào hắn.”

Người khác kiêng kỵ Thạch Nghị là bởi vì hắn có bối cảnh, Vương Nghĩa Tề không có băn khoăn vấn đề này, mọi người chính là không cùng một vòng, còn có thể có chuyện gì.

Anh Minh cầm khăn lông lau đầu: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Anh Minh, cậu tuyệt đối không được có gì với Thạch Nghị, trước kia tớ chơi điên cậu cũng không ra mặt giúp ai, cho dù Thạch Nghị có hậu thuẫn cứng rắn cũng không đáng để cậu để ý trước sau như vậy, cậu nói, rốt cuộc là nguyên nhân gì?”

Vương Nghĩa Tề ngay cả ăn khoai tây cũng quên, quay người qua nắm áo Anh Minh hô: “Đừng nói là cậu theo đuổi hắn nha?”

Những lời này rốt cuộc khiến Anh Minh nóng nảy.

Anh quất khăn ép Vương Nghĩa Tề buông tay ra khỏi áo mình, sau đó mới buồn bực đá đối phương một cái: “Theo đuổi em gái cậu!”

Bởi vì hai người cách quá gần, Vương Nghĩa Tề không tránh thoát, mu bàn tay vừa vặn bị quất trúng, cậu rụt lại, khuôn mặt ủy khuất: “Không phải theo đuổi vậy cậu đây là đang làm gì hả? Anh Minh, tớ cũng nhắc nhở cậu, Thạch Nghị người này có thể đối nghịch nhưng tuyệt đối không thể dính líu quan hệ, nhà hắn sẽ không vì hắn đua xe với người ta mà ra mặt, nhưng cậu lại khiến cho người ta đoạn tử tuyệt tôn, thù này lớn lắm a!”

“Tớ đệch! Đầu óc cậu bị sao vậy? Lúc nào thì tớ đã từng nói tớ thích đàn ông!”

Mình là gay chẳng lẽ toàn thế giới đều là gay? Có đôi khi Anh Minh thật sự muốn bổ não của Vương Nghĩa Tề ra xem cấu tạo bên trong rốt cuộc là như thế nào.

Anh ồn ào như vậy, Vương Nghĩa Tề rốt cuộc thu liễm, trong ngực vẫn ôm bịch khoai tây chiên không chịu buông tay, nhưng vẻ mặt lại rất nghi hoặc: “Lời nói cũng đừng nói quá tuyệt đối, ai biết được tương lai sẽ là cục diện gì.”

“Cậu bớt lo cái này giùm tớ, quản tốt chính cậu là được rồi!”

Đề tài này nói đến nóng nảy, Anh Minh dứt khoát đứng lên tránh Vương Nghĩa Tề, bớt cho mình khống chế không được trực tiếp bóp chết đối phương.

Anh đi đến bao cát phía sau tùy tiện đánh hai quyền, sau đó mới nhớ tới một chuyện khác: “Lại nói, cậu cùng bạn của Thạch Nghị rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải cậu chơi ra họa hay không?”

“Cậu nhắc đến cái này tớ lại tức!”

Vương Nghĩa Tề nằm xuống sô pha vừa ăn vừa bắt đầu quở trách: “Mọi người vốn là vui đùa một chút mà thôi, tớ sao biết được bối cảnh của tiểu tử này phức tạp như vậy, lúc đầu quen biết ở quán ăn, nhìn cậu ta giống như lần đầu tiên tới chơi, một đống người bên cạnh hận không thể bán cậu ta đi, tớ xuất phát từ ý tốt muốn giúp cậu ta một tay, ai biết sau đó tiểu tử này liền coi trọng tớ!”

“Cho nên cậu liền biết thời biết thế rồi?”

“Cái rắm! Ngay cả tớ cũng chưa đụng tới cậu ta!”

Cái này đại khái mới là nguyên nhân chính khiến Vương Nghĩa Tề phát hỏa, nếu cậu thật sự làm, bị Thạch Nghị tìm phiền toái cậu cũng nhận, vấn đề chính là cậu không làm gì liền vô duyên vô cứ bị hàm oan, đổi là ai cũng không thoải mái: “Từ sau lần đó Vương Nhạc liền suốt ngày tìm tớ, điện thoại đều bị cậu ta gọi hỏng, cậu còn chưa nghe cậu ta nói chuyện, đặc biệt chua, luôn là một bộ em nhận định anh rồi anh không thể phụ lòng em, cậu nói đầu năm nay như thế nào còn có loại đàn ông kỳ quặc như thế? Tớ căn bản chịu không nổi kiểu đó, thấy liền trốn.”

Vương đại công tử cậu chơi nhiều năm như thế, tự nhân là loại hình bác ái ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng loại này ngược lại còn là cái kiểu bông hoa cao lãnh, cậu thật sự không có sức thừa nhận.

Thấy vẻ mặt vặn vẹo của Vương Nghĩa Tề, Anh Minh nhíu mày: “Khoa trương như thế?”

“Lần tới cậu nhìn thử sẽ biết!”

Vốn cho rằng chính là đứa trẻ đơn thuần, kết quả chẳng những bối cảnh phức tạp, tuổi cũng căn bản không nhỏ.

Vương Nghĩa Tề lắc đầu: “Tớ vốn cho rằng, mặt mũi này của cậu cũng xem như đủ để lừa dối người, kết quả còn gặp phải một người còn khoa trương hơn…”

Tướng mạo Anh Minh nhìn trẻ hơn so với tuổi thật của anh.

Có lẽ là do ở trong ấn tượng của nhiều người chính là bóng dáng của thiếu niên năm đó, mặc dù hiện tại trưởng thành rồi, lại vẫn khó thoát khỏi hình tượng thiếu gia lưu manh kia, tuổi tâm lý lại gần bảy tám chục, cho người ta cảm giác vẫn là thiếu niên không bị trói buộc.

Cho nên nói khi đóng phim vẫn luôn cho người ta một cảm giác cấm kỵ của vị thành niên.

Vương Nghĩa Tề nghĩ tới đây quay đầu nhìn Anh Minh: “Tớ nói, cậu thật sự chuẩn bị cứ tiếp tục nhận mấy phim cấp ba hoặc mấy vai diễn hạng ba nữa hay sao?”

Lúc trước nghe nói Anh Minh nhận phim cấp ba, nói thật cậu sợ hết hồn.

Cảm thấy, không đến nỗi như thế đi…

Cũng không phải là sống không nổi, nói thế nào cũng là ảnh đế thành danh từ niên thiếu, Anh Minh có bao nhiêu giải thưởng cậu đều biết.

Nhưng Anh Minh lúc đó rất kiên quyết: “Diễn viên chỉ cần không diễn, cho dù có thiên phú hay không, cảm xúc diễn xuất sẽ bị thời gian mai một không chút dư thừa, nếu như hiện tại có đạo diễn tìm, nói thế nào cũng nhàn rỗi ở nhà không có việc gì làm.”

Chỉ là có lẽ ngay cả Anh Minh cũng không ngờ tới, một quyết định ngay lúc đó sẽ làm cho lập trường của bản thân lúc này lúng túng như thế.

Anh hung hăng đánh mấy quyền mới dừng tay, bởi vì câu nói của Vương Nghĩa Tề mà thở dài một hơi: “Cũng không phải tớ có thể quyết định, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.”

Phim cấp ba nói lên cũng không dễ nghe, nhưng kỳ thật rất nhiều người đã hiểu lầm.

Cái gọi là cấp ba nhưng lại không bằng phim khiêu dâm, phim khiêu dâm quả thật thuộc về một loại của phim cấp ba, nhưng một vài động tác màn ảnh tương đối bạo lực, nội dung tương đối không thông tục* khác kỳ thật đều cùng loại với phim cấp ba, anh cũng từng gặp được đạo diễn phim cấp ba có lý tưởng, bởi vì tiêu chuẩn quay chụp khá cao, cho nên lại càng có thể biểu hiện ra chân chính ý tưởng, cái gọi là lộ da thịt kỳ thật cũng là một loại kích thích, chỉ có điều, người hiểu được những cái này cũng không nhiều lắm.

(*Nguyên văn 边缘化 biên duyên hóa: k phải trung tâm, không theo xu hướng, hoặc là nói bị xu hướng bài xích, k chấp nhận.)

Vương Nghĩa Tề nhìn sườn mặt Anh Minh nhíu nhíu mày: “Cậu không thể luôn trông chờ trong giới phim cấp ba sẽ tìm được một đạo diễn tốt, tỷ lệ này quá thấp.”

Dù sao với hoàn cảnh hiện tại, phim cấp ba là không ra được rạp chiếu phim, Anh Minh không thể vẫn luôn dựa vào thứ này để luyện cái gọi là diễn xuất.

“Ừ, gần đây cũng đang nhận mấy kịch bản, nếu phù hợp, tớ cũng sẽ suy xét.”

“Anh Minh, cần hỗ trợ cái gì, cậu nói…”

Những lời này đại khái là một câu nghiêm túc nhất Vương Nghĩa Tề nói ra hôm nay, cậu nhìn Anh Minh: “Mọi người là anh em, chỗ cần giúp tớ sẽ không từ chối.”

Không quen cậu ta nghiêm túc như vậy, Anh Minh không nhịn được cười “Dừng dừng, Cậu đừng dọa tớ.”

“Đệch! Cậu chính là cái loại đạo đức này, lời nói ra cũng không phân được thật giả, cũng không người nào biết được rốt cuộc cậu nghĩ gì.”

Thấy thái độ này của Anh Minh cũng biết lời mình nói là vô ích, Vương Nghĩa Tề khó chịu quay sang chỗ khác xem tivi, chuyển mấy kênh cũng không có thứ gì hay để xem, ném điều khiển sang một bên, mình nằm trên sô pha chuẩn bị ngủ.

Thời điểm Vương Nghĩa Tề không có việc làm, thường xuyên chạy đến nơi này của Anh Minh để tránh bị quấy rầy.

Cậu cảm thấy nơi này của Anh Minh tuy rằng không hiếm lạ, nhưng khi ngủ lại đặc biệt thoải mái, rõ ràng chỉ là nhà kho, tầm nhìn cũng không cao, nhưng mùa đông không lạnh mùa hè cũng không nóng, ngủ trên sô pha cảm giác vừa vặn.

Anh Minh nhìn Vương Nghĩa Tề đã hoàn toàn quên khuấy sáng sớm chạy đến nhà anh gây sự là vì cái gì, nhịn không được cười lắc đầu.

Kỳ thật làm người có thể không tim không phổi như cậu ta, cũng là một loại hạnh phúc.

Trong vòng này, có thể gặp được mấy người bạn có thể thật sự giao tâm cũng là không dễ dàng, anh và Vương Nghĩa Tề nhưng thật ra là đánh bậy đánh bạ, nhưng mà, coi như là duyên phận đi.

Đánh bao cát một hồi, người vừa tắm xong lại ra một tầng mồ hôi, Anh Minh dùng khăn lau một chút, cố định bao cát.

Lời Vương Nghĩa Tề không phải anh không nghe vào, chỉ có điều, cái vòng này, phức tạp hơn nhiều những gì người bên ngoài thấy được.

Nhiều khi, không phải chuyện gì cá nhân có thể thao túng, quy tắc chính là quy tắc, bạn không dựa theo quy tắc, chắc chắn sẽ bị trò chơi này đào thải.

Nhưng mà, cho dù thế nào, có tâm chung quy là phần an ủi.

Anh Minh điều chỉnh cảm xúc lại làm tốt tư thế, quyền đánh ra vẫn vừa nhanh vừa hung như trước.

Anh vẫn ở trong vòng này, cũng bởi vì tâm anh còn chưa chết.

Cho dù tình huống hiện tại không tính quá lý tưởng, anh cũng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện