2401

Chương 1


trước sau

Ba giờ sáng, cho dù B thị nổi danh là thành phố không đêm, trên đường phố cũng đã có rất ít người qua lại.

Chỉ có đèn nê ông vẫn sáng, phố dài cuối thu hiện lên cảm giác mát lạnh.

Sau đó, một loạt tiếng động cơ gầm rú từ xa mà đến đủ để kinh sợ toàn thành phố, lại dùng một loại tốc độ khiến người kinh ngạc, vội vã mà đi.

Chờ đến khi trận tiếng ồn này qua, chỉ có thể nhìn thấy hai điểm đỏ dần dần biến mất.

Chưa đến mười phút, lại vòng về.

Thạch Nghị cắn một điếu thuốc dựa vào bên cạnh chiếc Mercedes-Benz của mình, trước mắt xe chạy một vòng lại một vòng, không có ý tứ dừng lại.

Hồ bằng cẩu hữu* bên cạnh thọc hắn một cái: “Thạch công tử, không xuống chạy một vòng?”

(*狐朋狗友 bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, chuyện xấu.)

Hắn nhấc mí mắt, không cho đối phương phản ứng.

Đêm hôm khuya khoắc chạy đến đua xe, căn bản không phải phong cách của hắn.

Nhất là khi hắn còn phải dự một cuộc họp vào sáng mai, nhưng văn kiện còn chưa xem xong.

Dường như cảm thấy được hắn không kiên nhẫn, Vương Nhạc mạnh mẽ kéo hắn ra ngoài giật nhẹ hắn một cái: “A Nghị nếu không cậu về trước đi…”

Thạch Nghị nhíu mày: “Cậu có thể không gọi dì của tớ sao?”

Hai đầu lông mày đè nén bực bội nhưng cuối cùng cũng không vung tay rời đi, Thạch Nghị được gọi là Thạch công tử nhìn đám con nhà giàu* điên điên khùng khùng này, hai tay vẫn duy trì động tác khoanh trước ngực: “Cậu nhanh chóng tìm người cậu muốn tìm, tìm được rồi đi.”

(*Nguyên văn 纨裤子弟 hoàn khố tử đệ.)

Vương Nhạc nghe vậy rụt rụt cổ, sau đó mới đưa mắt nhìn xung quanh, người ở đây quá nhiều, trái một nhóm phải một nhóm, thật đúng là không dễ nhìn.

“Nếu không, tớ qua bên kia xem thử, cậu chờ tớ một lát.”

Sợ cứ lề mề nữa tính nhẫn nại của Thạch Nghị liền đến hồi kết, Vương Nhạc có chút sốt ruột. Thạch Nghị chỉ có thể bất đắc dĩ nhíu mày: “Cậu đi tìm đi, tớ chờ cậu.”

Đời này của hắn lại không may quen biết một “Thế giao*” như này.

(*世交 Thế giao: Từ đời trước hoặc từ mấy đời có giao tình. Giao vãng đời này qua đời nọ.)

Đời cha chú của hai nhà Thạch Vương rất có giao tình, hai người bọn họ cũng tính là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, dù sao gia thế bối cảnh thật gần, quá trình trưởng thành cũng không sai biệt lắm.

Tiểu học giống nhau trung học giống nhau, ngay cả đại học cũng cùng một chỗ.

Điểm khác biệt duy nhất, đại khái là Thạch Nghị cao lớn cường tráng đi đến đâu cũng sẽ được người ghé mắt, mà Vương Nhạc không biết rốt cuộc là do bẩm sinh hay quá trình*, cho dù là vóc dáng hay thân hình đều nhỏ hơn người bình thường rất nhiều, nhìn thế nào cũng giống như chưa hoàn toàn phát dục, nói chuyện nhỏ nhẹ, tính cách còn đặc biệt cố chấp**. Thuộc về “Quần thể yếu thế” dễ dàng bị người khi dễ kia.

(*Nguyên văn 先天 tiên thiên 後天 hậu thiên: phẩm chất trời sinh (tiên thiên) cùng trải qua mà có được (hậu thiên).)

(**性格轴 hình dung tính cách của một người khư khư cố chấp, làm theo ý mình, cho dù sao cũng không muốn nghe đề nghị đúng của người khác.)

Nếu không phải bởi vì Thạch Nghị, khả năng đại học còn chưa kịp tốt nghiệp đã bị người khi dễ chết rồi.

Dần dà, Thạch Nghị đã quen giúp cậu trong mọi việc.

Dù sao cũng là chơi từ nhỏ đến lớn, cho dù nuôi một con thú cưng cũng không dễ dàng nói bỏ liển bỏ, huống chi Thạch Nghị là xuất thân danh giá, sâu trong xương cốt là ý thức trách nhiệm cùng chủ nghĩa nam tử vượt quá người thường cũng khiến hắn có chút hết cách với Vương Nhạc.

Lại nói chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, đi theo Vương Nhạc chạy đến đường lớn ở trong một đám đua xe tìm một người được gọi là “Đàn ông phụ lòng”.

Hắn đến bây giờ cũng không hiểu được người bạn từ nhỏ đến lớn rất có chủ kiến nhưng lá gan không lớn này như thế nào liền thích đàn ông.

Phụ nữ có gì không tốt?

Mềm mại, dễ dỗ, làm cũng thoải mái.

Đối với đàn ông rắn chắc có thể có cái gọi là “Hứng trí” sao?

Nhíu mày cắn cắn điếu thuốc trong miệng, Thạch Nghị ném cho người qua đường đang không ngừng lôi kéo làm quen với hắn một cái xem thường: “Cách xa tôi ra một chút!”

Lại đạp ra một người đang muốn sáp vào hắn.

Tâm tình của thiếu gia hắn vốn đã không tốt.

Chờ hai mươi phút, rốt cuộc nhìn thấy dấu hiệu của tia sáng đầu tiên, Thạch Nghị nhìn Vương Nhạc đang cùng một người lôi lôi kéo kéo ở đằng xa, chân dài duỗi ra, không màng mấy tiếng mời chào phía sau, liền đi về phía ngọn nguồn của mâu thuẫn bên kia.

Người bị Vương Nhạc giữ chặt này, khá quen.

Thạch Nghị cảm thấy hình như mình đã từng thấy ở chỗ nào, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, nhưng tóm lại vòng này không lớn, lúc này còn có thể lẫn vào đây chơi, cũng không được mấy người.

Tướng mạo nhưng thật ra không tồi, ngũ quan rất anh tuấn, cảm giác có chút tư văn bại loại*, trên mũi là kính mát, bên cạnh vây quanh một đám phụ nữ.

(*斯文败类 chỉ nam sinh đeo kính tướng mạo đẹp mắt, hao hoa phong nhã nhưng thực chất là người âm hiểm; ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú.)

Loại điều kiện này, nhưng thật ra có đủ tư cách làm loại đàn ông phụ lòng.

Nói thầm một câu như vậy, Thạch Nghị đi đến bên cạnh Vương Nhạc liếc nhìn đối phương từ trên xuống dưới: “Chính là anh ta?”

Vương Nhạc nắm rất chặt, sợ lỏng tay người này liền chạy.

Trên mặt người bị bắt còn mang theo ý cười, nhìn thấy Thạch Nghị liền nhướng mày, sau đó mới cố gắng cứu về áo sơ mi của mình từ tay Vương Nhạc: “Tôi nói, có phải mọi người có chút hiểu lầm rồi hay không?”

Anh gỡ bàn tay đang bám chặt áo mình ra: “Tôi căn bản không quen cậu a.”

Sức của Vương Nhạc không bằng anh, cổ tay bị anh nắm không giãy giụa được vài cái đã bị buộc nới lỏng, nhưng cậu vừa buông ra Thạch Nghị liền sáp tới, nắm còn chặt hơn mình: “Tướng mạo nhân mô cẩu dạng*, còn ra vẻ đáng thương cái gì?”

(*人模狗样.)

Lời này rất khó nghe, sắc mặt người bị mắng cũng thay đổi: “Tôi nói cậu mắng chửi người cũng phải làm rõ tình huống trước đi, có chuyện buông ra rồi nói!” Vừa đến đã bị người luân phiên công kích đổi thành người khác cũng phải bốc hỏa, người bị Thạch Nghị nắm một bên nói một bên gạt khuỷu tay Thạch Nghị, tay phải nhấc lên muốn hất Thạch Nghị ra.

Bởi vì sức lực của hai người cũng không nhỏ, ganh đua một trận, thiếu chút nữa cùng nhau ngã xuống đất.

Cuối cùng người bị nắm dựa vào xe phía sau mới có thể đứng vững, áo sơmi của anh bởi vì bị Thạch Nghị kéo một cái mà xổ ra rồi, nút áo bay khắp nơi, có vẻ hơi chật vật.

“Mẹ kiếp, cậu có bệnh hả!”

Thạch Nghị nhướng mày, lúc vừa muốn ra tay nữa, Vương Nhạc ở bên ngăn lại hắn: “Thạch Nghị, lầm, không phải anh ta!”

“Không phải…”

“Không phải anh ta cậu giữ anh ta làm gì a!”

Bị cuốn vào loại chuyện này hắn đã rất không kiên nhẫn, giày vò cả buổi lại còn bắt lầm người.

Vương Nhạc nghe hắn la theo bản năng lui về sau một bước, ổn định cảm xúc mới thốt ra: “Anh ta là bạn của A Tề.”

Nghe cậu nhắc đến A Tề, người vô tội thiếu chút nữa bị đánh cũng kịp phản ứng, anh nhướng mày: “Cậu là tìm Vương Nghĩa Tề?”

“Ừm.”

Vương Nhạc gật đầu, lại bước đến gần anh: “Tôi tìm anh ấy rất nhiều ngày rồi mà vẫn không tìm thấy, anh có biết anh ấy ở đâu không?”

Cậu hỏi một câu như thế, đối phương có chút do dự.

Ánh mắt quét đến Thạch Nghị phía sau Vương Nhạc, cân nhắc đến cuối cùng, anh lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Anh thật sự không biết?”

Thạch Nghị rõ ràng không tin.

“Ba ngày trước Vương Nghĩa Tề đã bay đến Mỹ, cậu hỏi cậu ta hiện tại ở chỗ nào, tôi còn thật sự không có biện pháp trả lời cậu.” Đối mặt với hoài nghi của Thạch Nghị, bạn của đàn ông phụ lòng cười cười, chỉnh lại áo sơ mi.

“Vậy lúc nào anh ấy trở về?”

“Tôi đây thật sự không biết, nhưng mà, tuần sau là sinh nhật cậu ấy, cậu ấy hẳn là sẽ về.”

Nói xong chớp chớp mắt tỏ vẻ mình đã nói đến cực hạn, anh gẩy mắt kính, tựa vào chiếc xe bên cạnh, mấy người phụ nữ vừa rồi vẫn luôn núp ở sau lưng lại dính tới, dựa vào cánh tay anh ta, ánh mắt tò mò đánh giá Thạch Nghị.

Bị nhìn chằm chằm như thế có chút không thoải mái, Thạch Nghị kéo Vương Nhạc: “Nếu như cuối tuần mới về, cậu đến lúc đó rồi hẵn nói.”

Sau đó liền kéo người đi.

Người vây chung quanh xem náo nhiệt lúc này mới có gan lớn đụng đụng người trước mặt: “Minh ca, lợi hại a, anh cũng dám đánh nhau với Thạch Nghị?”

Anh Minh quay đầu nở nụ cười: “Cậu mù à? Vừa rồi mà cũng gọi là đánh nhau?”

Chẳng phải rớt mất mấy nút áo sao.

Nói thì nói thế, vẫn là có không ít người ở phía sau chậc chậc lưỡi ra vẻ cảm khái, Anh Minh thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng lưng dần xa của Thạch Nghị và Vương Nhạc, híp híp mắt.

Anh như thế nào có một loại cảm giác, thời gian về sau phải bắt đầu phiền toái…

Vương Nghĩa Tề tuyệt đối là loại bạn xấu duy nhất Anh Minh quen.

Từ khi quen biết đến bây giờ, gần như chưa từng làm được mấy chuyện tốt, chuyện phiền phức lại lần lượt từng cái, cố tình cậu ta chỉ có bản lĩnh gây chuyện không có năng lực kết thúc công việc, lăn lộn đến cuối cùng thường là người bên cạnh cậu ta cũng bị kéo vào xui xẻo.

Chuyện Thạch Nghị, chính là một dấu hiệu vô cùng nguy hiểm.

Đêm hôm đó anh còn chưa về đến nhà liền ở trên đường gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài cho Vương Nghĩa Tề, reng bốn năm lượt bên kia mới tiếp, giọng điệu còn không vui: “Ai vậy, mẹ nó không biết chọn thời gian sao!”

“Vương Nghĩa Tề tổ cha cậu!”

Anh Minh mắng một câu như vậy đầu bên kia mới an tĩnh lại, có lẽ là nhận ra số điện thoại của anh, thái độ tốt lên một chút: “Anh Minh?”

Trong ấn tượng, Anh Minh này vẫn là lần đầu tiên gọi điện thoại cho cậu khi cậu ở bên ngoài.

Hoặc là có thể nói, hai người bọn họ quen biết lâu như thế, tổng số lần điện thoại Anh Minh gọi cho cậu không vượt quá bốn lần.

“Sao cậu lại gọi điện cho tớ?”

“Tớ hỏi cậu, cậu là như thế nào chọc phải Thạch Nghị?”

Không muốn vòng vo với cậu ta, Anh Minh hỏi thẳng.

Vương Nghĩa Tề ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút: “Thạch Nghị?” Cái tên này cậu rất quen, nhưng quen thì quen, cậu vẫn không nghĩ tới mối quan hệ gì giữa hai người.

“Đừng giả bộ hồ đồ, tối hôm nay Thạch Nghị tìm tớ hỏi cậu đang ở đâu, có phải cậu lại chọc tới người nào rồi hay không?”

“Tớ không có a!”

Vương đại thiếu cảm thấy rất oan uổng: “Rất rõ ràng Thạch Nghị không phải loại hình yêu thích của tớ a!”

Thân cao kia xách cậu lên cũng còn dư dả, tìm người như vậy không phải tự làm khổ sao?

“Không phải Thạch Nghị, đại khái là bạn của cậu ta, gọi là cái gì Nhạc.” Anh Minh không nhớ rõ tên Vương Nhạc, chỉ nghe thấy Thạch Nghị gọi một lần, nhớ sơ sơ.

“Vương Nhạc?”

“Quả nhiên là cậu chọc phiền toái!”

Vương Nghĩa Tề nhớ tới tên cũng nói lên việc này cậu ta thoát không khỏi quan hệ rồi, Anh Minh nhướng mày: “Cậu ăn no rỗi việc, toàn chọn chọc những người không thể chọc.”

“Tớ làm sao biết được Vương Nhạc là bạn của Thạch Nghị a? Hơn nữa, tớ cũng không làm gì cậu ta…”

“Tóm lại cậu mau chóng trở về!”

Một câu này xem như kết thúc cuộc trò chuyện, Anh Minh nói xong cũng ném di động qua một bên.

Đạp chân ga, thời điểm gió đêm ùa vào mặt này, sẽ khiến người có một loại ảo giác hít thở không thông, Anh Minh một đường bão tố trở về chỗ ở, đậu xe trước cửa, vào nhà liền lấy ra một chai bia từ tủ lạnh.

Đồng hồ trên tường đã chỉ sáu giờ đúng, ngày hôm nay, đã qua một phần tư.

“Lại là một ngày a…” Anh Minh cảm khái một câu, tùy ý quăng giày qua một bên, chôn cả người vào sopha, mở tivi sau đó nhắm mắt lại.

Anh đã quen bên tai có âm thanh mới ngủ được.

Có lẽ là tật xấu sót lại của mất ngủ lúc trước, bên cạnh càng ầm ĩ anh ngược lại càng dễ ngủ, trái lại nếu như yên lặng, anh trăn trở cả buổi cũng không an tĩnh được.

Tuy rằng ngủ thế này rất tốn điện, nhưng mà không có biện pháp.

Người dưỡng thành thói quen chính là không dễ sửa.

Thực tế Anh Minh là một loại người đặc biệt chú trọng cảm giác, rất nhiều chuyện, không thể diễn tả bằng lời, chỉ là một loại cảm giác ẩn nấp dưới đáy lòng.

Diễn viên dù nhiều hay ít đều có chút khác người.

Trước khi ngủ trong đầu Anh Minh lại lóe lên suy nghĩ này, lại khiến cho khóe miệng anh nâng lên một đường cong nhợt nhạt.

ps: vì mình thik nên mình sẽ chỉ cho a Nghị gọi a Minh là anh thui, còn đâu gọi bằng cậu hết, với lại trong đây k nói rõ tuổi tác nên thui kệ đi Hiện tại thì vậy chớ lúc sau tùy theo tình hình nữa, xuất hiện thêm nhân vật mới nên cũng hên xui


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện