17 Again

Chương 25


trước sau

Có một số chỗ còn hơi sưng đỏ, nghiêm trọng nhất là mấy bong bóng nước trên mu bàn tay, bóng loáng trông rất kinh.

Anh lẹ làng bôi thuốc xong, ném tăm bông đi, đảo mắt qua thì phát hiện Hàn Trác Trác nằm trên giường đã tỉnh từ lúc nào rồi. Đôi mắt cô mở to tròn, không chút khách khí nhìn phần thân trần của anh chòng chọc, không hề chớp mắt.

Vương Tĩnh Nghiêu: “……”

Hàn Trác Trác xuống giường, chủ động lạ thường: “Cần em giúp không?”

Vương Tĩnh Nghiêu liếc cô một cái, bĩu môi nhìn chiếc áo sơ mi mới màu lam trên chiếc bàn, ý bảo cô cầm sang.

Hàn Trác Trác cầm chiếc áo tới, mở ra. Bấy giờ cô mới phát hiện, chiếc áo sơmi này rất lớn, nhưng tròng lên người anh thì lại vô cùng vừa vặn, anh đúng là móc treo quần áo trời sinh.

Trước lạ sau quen, lúc cài cúc giúp anh, cô lấy việc công làm chuyện tư, lại thưởng thức cơ ngực đẹp đẽ của anh một lát. Buổi sáng nay quả là phơi phới vui vẻ.

Cô đang suy nghĩ bậy bạ hết sức thì Vương Tĩnh Nghiêu nhấc cánh tay lên, đặt trên tường, kabedon cô.

(Kabedon: từ Nhật, dùng tay, chân dồn ai đó vào tường.)

Hàn Trác Trác lo lắng ngước mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, không dám hít thở: “Gì, gì đấy?”

“Không có gì. Anh chỉ muốn hỏi em,” Vương Tĩnh Nghiêu dù bận vẫn ung dung, thưởng thức gương mặt đỏ bừng của cô, “Có cái gì đẹp mà đáng để em ngắm trộm lâu như vậy?”

Bùm ——

Hàn Trác Trác miệng khô lưỡi khô, tai sắp bốc cháy đến nơi, mở miệng ra là khai thật ngay: “Ngực, cơ ngực rất đẹp.”

Vương Tĩnh Nghiêu giật giật khóe môi, anh lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách với cô, thong thả ung dung cài từng chiếc cúc áo sơmi, nghiêm mặt nói: “Chưa đầy 18 tuổi, cấm nhìn.”

“……”

Nhưng càng đứng đắn thì ngược lại càng dụ hoặc mà, Hàn Trác Trác rầu rĩ nghĩ thầm.

Trước kia cô không rõ, tại sao về sau bản thân mình lại cam tâm tình nguyện dây dưa dan díu với Vương Tĩnh Nghiêu, bây giờ xem ra cô đã hơi hiểu rồi: Có thể là vì u mê sắc đẹp.

Sau khi kết thúc thời kỳ quan sát, Hàn Trác Trác mãn hạn ra tù.

Trải qua con hạn này, Vương Tĩnh Nghiêu trở nên lo lắng quá độ, ban ngày sắp xếp ở cạnh chăm nom còn chưa đủ, tới tối anh còn vào phòng Hàn Trác Trác ngủ cùng cô luôn.

Nhìn anh đầu gấu nghiêm trang tự mình ngủ dưới đất, Hàn Trác Trác hơi buồn cười, “Anh Nghiêu, khoa trương quá rồi.”

Vương Tĩnh Nghiêu mặt không đổi sắc: “Đừng có hiểu lầm, anh không hề lo lắng đâu.”

“Không lo lắng, vậy mà anh còn ở sát cạnh em không rời một tấc thế ư?”

Cô lại nghe thấy Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Anh chỉ tìm cơ hội ngủ chung với em thôi.”

Hàn Trác Trác: “……”

Che cái bản tính lưu manh đi không được à?

Vương Tĩnh Nghiêu như thể con giun trong bụng cô: “Yên tâm, anh làm gì mà mất sạch nhân tính như thế, chưa đến nỗi xuống tay với một bà bầu 17 tuổi đâu.”

Nhưng bà bầu 17 tuổi nghe thấy lời này lại không khỏi tiếc nuối trong lòng: Đáng tiếc, mình còn muốn được sờ thử xem cơ ngực kia thế nào……

Đêm đã khuya.

Trai đơn gái chiếc, tỉnh táo thao láo.

Hàn Trác Trác cảm thấy nếu cứ giương mắt nhìn bóng đêm giả bộ ngủ, thì thà tìm chuyện gì mà làm còn đỡ phí thời gian hơn.

Thế là Vương Tĩnh Nghiêu đề nghị nên luyện rặn đẻ tự nhiên.

Bà đẻ suy sụp.

“Anh Nghiêu, không gạt anh chứ, thực ra bản thân em sợ đau lắm ấy.”

“Thì làm sao?”

“Em thực sự không hề trông đợi em có thể rặn con ra được.”

Vương Tĩnh Nghiêu nhướng mày: “Không trông cậy bản thân đẻ được con ra…… em tính để con em tự bò ra đấy phỏng?”

“Không phải.” Hàn Trác Trác gãi gãi đầu: “Chúng ta có thể sinh mổ mà.”

Nghe vậy, Vương Tĩnh Nghiêu thu vẻ mặt bỡn cợt lại, nghiêm túc nói: “Sinh mổ phải có chỉ tiêu. Nếu điều kiện của em thích hợp sinh tự nhiên, thì bác sĩ sẽ không động dao kéo vào em, hiểu không?”

“Không hiểu.”

“Nghe lời anh, chuyện này không thể xằng bậy tùy hứng thiếu suy nghĩ được.”

“Em sợ đau!”

“Bây giờ có kỹ thuật sinh nở không đau mà.”

“Em lên mạng tra rồi, sau này vẫn đau!”

Vương Tĩnh Nghiêu hơi bất ngờ, “Bình thường anh thấy em chẳng tinh tế gì, thế mà còn vụng trộm tìm hiểu về chuyện này cơ à?”

Hàn Trác Trác có dự cảm sắp “phải sinh tự nhiên” dần dần suy sụp, sắc mặt trắng bệch. Cô lẩm bẩm tự nói: “Toi rồi, em chắc chắn sẽ chết trên giường đẻ như mẹ em……”

Vương Tĩnh Nghiêu ngây ngẩn cả người.

Anh không biết, hóa ra mẹ cô lại qua đời như thế.

Lớn lên với chấn thương này từ bé, như vậy trong lúc mang thai, lòng cô nhất định rất lo sợ bất an.

Nghĩ đến đây, anh vừa hối hận lại vừa bực bội, may mà bây giờ vẫn còn cơ hội, có thể đền bù chút đỉnh.

“Sinh mổ cũng chưa chắc đã an toàn 100% đâu.”

Vương Tĩnh Nghiêu lấy những tư liệu mà mình đã thu thập ra ——

《 Cách thở rặn hợp lý 》, 《 Lợi ích của sinh tự nhiên 》, 《 Kỹ xảo sinh tự thiên 》, và rất nhiều trải nghiệm văn hay chữ tốt của các mẹ bầu về đẻ tự nhiên.

Tuy rằng cảm động lắm, nhưng Hàn Trác Trác hoàn toàn không dao động.

Mãi đến khi Vương Tĩnh Nghiêu trịnh trọng hứa hẹn: “Nếu em lo lắng quá dẫn đến ảnh hưởng sinh sản, thì anh sẽ sắp xếp việc đẻ mổ giúp em.”

Sau đó anh vừa quay đầu thì thấy Hàn Trác Trác lộ ra vẻ mặt còn hèn hơn chó cún, giơ ngón út ra với anh: “Không được gạt em nhé.”

Vương Tĩnh Nghiêu lại không chê cô trẻ con, ngoéo tay với cô.

“Sinh con chỉ là khởi đầu của cực khổ thôi, em đã chuẩn bị sẵn sàng cho những chuyện sau này chưa?”

“Sẵn sàng rồi.”

Vương Tĩnh Nghiêu hơi bất ngờ, “Nói anh nghe thử xem nào.”

“Tìm được bố của con em, sau đó giao con cho bố nó, kết thúc.”

Vương Tĩnh Nghiêu: “……”

Coi em như một con người bình thường là lỗi của anh.

Trò chuyện một lát, Hàn Trác Trác đột nhiên cảm thấy hơi đói bụng.

Cô muốn ăn bánh bao Babi.

Vương Tĩnh Nghiêu nghe vậy thì nói ngay: “Đã trễ thế này, đi đâu mà mua cho em được, tắm rửa rồi ngủ đi nhóc ạ.”

Sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài, chắc là đi tắm.

Hàn Trác Trác mang một bụng ai oán lên giường.

Một cái bánh bao, hai cái bánh bao, ba cái bánh bao……

Lúc cô chậm chạp đếm tới 100 cái bánh bao, đột nhiên có người gõ cửa phòng ngủ, “Mở cửa, ship đồ ăn đây.”

Hàn Trác Trác lăn xuống giường mở cửa ra thì thấy là Vương Tĩnh Nghiêu.

Còn cả một đống bánh bao Babi mới ra lò nữa.

Hàn Trác Trác cười hì hì gặm từng cái một: “Anh giỏi quá đi, trễ thế này rồi anh tìm đâu ra hay vậy?”

Vương Tĩnh Nghiêu cười mà không nói, chỉ chỉ vào gương mặt của mình.

Chắc hẳn bây giờ Hàn Trác Trác sẽ vui vẻ nhất thời hôn “Bẹp” một cái thật kêu lên mặt anh, rồi nói thêm một câu “Anh Nghiêu em thật sự yêu anh muốn chết” gì gì đó.

Ai dè Hàn Trác Trác nói: “Mặt anh bự hả?”

Vương Tĩnh Nghiêu: “……”

Nửa đêm dựng chủ quán dậy bắt người ta hấp bánh bao, đúng là ngốc không tả nổi.

Anh từng thấy bà bầu háu ăn, nhưng chưa thấy ai sắp đẻ đến nơi còn thèm ăn lắm thế này.

Hồi tối Hàn Trác Trác mới nuốt 4 cái bánh bao chay to, trời còn chưa hửng sáng cô đã quấy phá đòi ăn xiên nướng.

Cô lôi anh đang ngủ ngon lành trên thảm trải sàn dậy, sáng sớm hừng đông mặt trời vừa lên, anh đã phải lái xe khắp nơi tìm quán ăn đêm cho cô.

Thế mà cô còn tìm được quán.

Có một bà chủ quán dọn sạp khá trễ, bếp than còn chưa tắt, vừa hay có thể nướng thêm một mẻ.

Vương Tĩnh Nghiêu ngại những món này không vệ sinh.

Mặt bà chủ đột nhiên biến sắc, chị ta tức nổ đom đóm mắt lôi tủ đông khử trùng, bộ dụng cụ làm bếp và cả giấy phép chứng nhận an toàn vệ sinh thực phẩm ra cho anh xem.

Chứng cứ cho thấy tuy rằng xiên nướng nhà chị ta cực kỳ không healthy và balanced, nhưng vô cùng vệ sinh.

Hàn Trác Trác trốn sang một bên quay xiên.

Một thằng bé còn ngái ngủ bò dậy khỏi chiếc giường trúc ven đường, ngắm nghía Hàn Trác Trác và Vương Tĩnh Nghiêu một lát, hỏi bà chủ: “Mẹ ơi, hai người này lại tới phá sạp nhà mình ạ?”

Lúc này Vương Tĩnh Nghiêu mới nhớ ra, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Hàn Trác Trác: “Sao cháu lại bảo là lại?”

Cậu bé chỉ vào Vương Tĩnh Nghiêu, nói với Hàn Trác Trác: “Lần trước cô tới ăn que nướng, chú này không cho cô ăn. Cô một hai đòi ăn, nhưng chú ấy cứ không cho cô ăn, cô lại đòi ăn tiếp……”

Đây chắc cũng là lần đầu mẹ nó nghe chuyện này, chị ta suốt ruột bảo: “Kết quả, kể thẳng kết quả đi!”

Cậu bé: “Cô này lật tung sạp lên ạ.”

Hàn Trác Trác: “……”

Sau đó cô trộm liếc Vương Tĩnh Nghiêu.

Vương Tĩnh Nghiêu nhìn cậu bé: “Không phải cô này chỉ quăng một cái bàn gấp thôi à, chú đền mày 500 tệ còn chưa đủ hả?”

Thế là thằng bé im thin thít.

Nó bị mẹ nó kéo ra một góc tẩn cho một trận, dạy nó không được tham ô “tiền của công”.

Hàn Trác Trác sắp đeo mo vào mặt, “Anh Nghiêu, trước kia em hỗn với anh lắm à?”

Vương Tĩnh Nghiêu xấu bụng nói: “Tại anh không đúng, anh không nên ngăn em ăn những món đồ không tốt cho sức khỏe. Anh khiến em khó ở, em tức cũng là phải.”

“Anh quan tâm em thôi mà, em đúng là, đúng là quá đáng lắm!”

“Quen rồi là được.” Anh đầu gấu có thể nói là cực kỳ rộng lượng.

Hàn Trác Trác bỗng thấy mình không chỗ dung thân: “Trước kia em đối xử tồi tệ với anh như thế, mà bây giờ anh vẫn tốt với em nhường này.”

Dù sao tang chứng vật chứng con người làm chứng cũng đều cho thấy cô là một kẻ cặn bã.

Vậy mà anh đầu gấu vẫn không rời không bỏ, thủ thân sát kề, chỉ đợi gái hư quay đầu.

Vương Tĩnh Nghiêu thở dài.

Quả là đời người khó đoán.

Ba mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên anh thổ lộ tấm chân tình với một cô gái, lại không phải trong cảnh tượng lãng mạn trước hoa dưới trăng.

Mà là mặc bộ pijama lụa là đắt đỏ, ngồi trên ghế nhựa tròn ở sạp hàng ven đường, dép lê còn chẳng kịp thay, răng chưa đánh mặt chưa rửa, mồm tọng đầy thịt dê xiên nướng với rau thì là.

Anh nói: “Hết cách, ai bảo anh yêu em đến mức chết đi sống lại cơ chứ.”

Vốn anh cũng chẳng trông đợi Hàn Trác Trác có thể thấu hiểu vào thời khắc này.

Ai dè anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy vành mắt cô đỏ hoe: “Em xin lỗi anh Nghiêu, em cũng không biết trước kia tại sao em lại đối xử với anh như thế, em đúng là đồ không ra gì………”

Vương Tĩnh Nghiêu vội vàng trấn an cô: “Chuyện tình cảm thật sự rất khó nói, đây không phải là lỗi của mình em. Chuyện quá khứ cho qua đi, quan trọng nhất là tương lai.”

Hàn Trác Trác vỗ ngực bảo đảm: “Trong tương lai em nhất định sẽ đối xử tốt với anh, sẽ không tệ lậu như ngày xưa nữa, Anh Nghiêu!”

Vương Tĩnh Nghiêu mừng rỡ nhướng mày lên.

Hàn Trác Trác: “Không thích thì em sẽ quyết đoán từ chối anh luôn, có vấn đề gì em sẽ dứt khoát giải quyết rõ ràng, không giữ lại chút ảo tưởng le lói nào cho anh nữa. Em sẽ cắt bỏ hết mối quan hệ mờ ám đã khiến anh khổ sở nhường này!”

Vương Tĩnh Nghiêu: “……”

Hàn Trác Trác khụt khịt mũi: “Chờ em khôi phục ký ức, nhất định em sẽ đòi lại công lý cho anh.”

Vương Tĩnh Nghiêu có dự cảm chẳng lành: Chia tay à?

Hàn Trác Trác: “Nhỡ đứa nhỏ này không phải là của anh, vậy em cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp anh được nữa. Nhưng nếu nó là của anh, thì nếu anh Nghiêu không chê, em sẽ cho anh một danh phận!”

Vương Tĩnh Nghiêu hơi sửng sốt, cúi đầu tìm đồ.

Hàn Trác Trác: “Anh làm gì vậy?”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Di động, ghi âm lại.”

Hàn Trác Trác không vui: “Chuyện này anh cứ yên tâm, em là người nói là giữ lời!”

“Xem ra em không hiểu em lắm rồi.” Vương Tĩnh Nghiêu bật chức năng ghi âm lên: “Lặp lại lần nữa.”

Vì thế, Hàn Trác Trác 17 tuổi đã bán tháo mình của năm 30 tuổi, ghi âm lại điều ước nhục nhã nước nhà, mất hết chủ quyền này.

“Tôi, Hàn Trác Trác, xin thề tại đây, nếu Vương Tĩnh Nghiêu là bố ruột của con tôi, thì tôi sẽ lập tức làm giấy chứng nhận kết hôn! Kết hôn với anh ấy!” Nói xong cô lại cảm thấy mình hơi bị dõng dạc hùng hồn quá đáng, “À đúng rồi, kết hôn gì gì đó thì hơi quá mức, phải xem ý kiến của anh Nghiêu là gì đã……”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Anh không có ý kiến, kết hôn ổn đấy, cứ kết hôn đi.”

“A, hình như hai đứa mình còn chưa yêu nhau đúng không?”

“Cưới nhau đã, yêu đương còn bàn cả đời.”

“Ẹc,” Hàn Trác Trác hơi sửng sốt, “Nói thế có vẻ cũng khá đúng.”

Ăn xong bữa sáng, Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Lần trước hình như anh thấy nhà em có rất nhiều đồ cho trẻ con, nếu sắp phải dùng đến nơi, chi bằng giờ chúng ta qua đấy lấy về luôn một thể.”

Bấy giờ Hàn Trác Trác mới nhớ ra: “Đúng nhỉ, mấy hôm nữa là em sinh rồi.”

Vương Tĩnh Nghiêu rất sợ một hôm nào đấy cô đi nhà xí lôi con ra xong thì mới nhớ ra mình là phụ nữ có thai.

Họ đến nhà Hàn Trác Trác tìm tòi một lát, quả nhiên tìm ra không ít đồ có liên quan đến em bé.

Hàn Trác Trác phát hiện một quyển sách mỏng giống kiểu sách tuyên truyền, toàn tiếng Anh, cô xem không hiểu: “Đây là cái gì?”

Vương Tĩnh Nghiêu lấy ra nhìn, hai mắt tối sầm lại.

Hàn Trác Trác: “Làm sao vậy?”

Vương Tĩnh Nghiêu mặt xám như tro tàn: “Em đã từng nói với anh là đời này có thể không kết hôn, nhưng nhất định phải có một đứa con.”

“Cho nên đây là……”

“Tìm hiểu về kho t*ng trùng Đan Mạch và thụ tinh nhân tạo.”

Hàn Trác Trác:!!!

Cuộc sống này kích thích quá rồi, y như chơi tàu lượn siêu tốc vậy.

Hàn Trác Trác cầm tin tức sốc hàng này đi hóng hớt từ chỗ cô bạn thân Doãn Xán Xán.

Doãn Xán Xán: “Đúng là cưng có tính chuyện đấy thật, nhưng nước mình không cho phép, hơn nữa đã 2 năm rồi cưng chưa ra khỏi biên giới, chắc chắn là không thể!”

Hàn Trác Trác nói tin này cho Vương Tĩnh Nghiêu, nhưng anh nghe xong mà cũng chẳng thở phào nhẹ nhõm. Cô không nhịn được, bèn hỏi: “Anh đang tức giận vì gì thế?”

“Em còn từng tính đến chuyện này cơ đấy, đúng là tầm bậy tầm bạ.”

“Ừa, em cũng thấy vậy.” Hàn Trác Trác gật gật đầu, nói đoạn nhìn người đàn ông tướng mạo đường hoàng, tài đức vẹn toàn trước mặt: “Bên cạnh có sẵn một kho t*ng trùng chất lượng tốt thế này, hà tất phải bỏ gần tìm xa, còn lãng phí tiền nữa chứ.”

Vương Tĩnh Nghiêu: “……”

Nhồi máu cơ tim.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện