12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 47


trước sau

Advertisement
Có bao giờ bạn tự hỏi rằng mình đang tồn tại vì cái gì chưa?

Lý do vì sao bạn được sinh ra? mục đích cho những nỗ lực mà bạn đang làm? liệu bạn có bao giờ đặt câu hỏi.

Lẽ sống của mình là gì?

....

Đáng lẽ ra cuộc sống của Ma Kết sẽ tốt đẹp hơn nếu như gia đình cô không phải là Hoàng Gia, hay nói đúng hơn thì chính là ước gì năm đó, Thiên Yết không cứu cô thoát khỏi đám cháy ấy, tại sao ? tại sao? tại sao?

Tại sao lúc nào cũng là y?

Hận ý toát ra ngùn ngụt từ dưới đáy mắt màu nâu nay nhuốm đỏ một mảnh hoang tàn ấy, Ma Kết chật vật đứng lên đối diện là Ram cùng Bennadic đang ung dung ngồi phía trước, tự hứa với lòng mình rằng...' Cô sẽ gϊếŧ chết y '

" Ma Kết... Baronne ! "

Khẽ gọi tên cô, Bennadic nhoẻn miệng cười hướng cô chậm rãi đi tới, tiện tay cởi luôn áo vest của mình, cho đến khi hắn thành công đứng trước mặt cô thì trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần âu đều đồng dạng như thế, không quên quấn gọn mái tóc vàng kim tượng trưng cho đàn ông Anh quốc ấy ra phía sau gáy, Bennadic lúc này so với vẻ ma mị lúc ở bến cảng trông vào có vẻ đẹp trai hơn nhiều.

Tuy rằng Ma Kết không rõ quan hệ giữa hắn và cha mẹ cô nhưng đâu đó trong ánh mắt của tên này lại chứa đựng chút gì đó tiếc nuối khi nhắc đến mẹ của cô, phu nhân Baronne. " Cô so với em gái mình thật sự là quá giống bà ấy "

Vươn tay nâng cằm Ma Kết lên, hết nghiêng sang phải rồi lại sang trái, Bennadic lần đầu tiên thu lại hết thảy mọi khí tức đáng sợ, hưởng thụ thưởng thức vẻ đẹp trong trẻo của cô gái xinh đẹp trước mắt.

Hmm? thế nhưng tiếp theo có lẽ cô ta sẽ chẳng còn chút sức sống nào nữa đâu. Khi mà hắn bắt đầu huấn luyện cô.

Hất thẳng tay hắn ra, Ma Kết tuy thân thể tàn tạ nhưng ánh mắt lại sáng quắc đến dọa người, cô không hề sợ hãi mà thẳng mắt đối diện Bennadic " Đừng nhắc tới mẹ ta, ngươi tốt hơn hết nên đi vào việc chính đi "

Ồ, có tố chất đấy.

Mỉm cười, Bennadic quay ra phía sau gật đầu với Ram, còn Ram trước khi nhận mệnh lệnh của hắn thì vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm vào Ma Kết như đang suy nghĩ gì đó, sau khi dẫn vào một người mặc áo blue trắng cùng một đứa nhóc tầm 5 6 tuổi vác trên tay một đống gì đó, Ma Kết nhíu mày hoài nghi đang tự hỏi rằng bọn họ là ai thì cánh cửa vốn mở lớn nay bất ngờ bị đóng sầm lại.

Toàn bộ không gian ngay tức khắc trở nên tối đen không hề nhìn thấy bất cứ cái gì, tình huống này khiến cho cô vô thức nhớ lại khoảnh khắc lúc cô ở biệt thự của hắn ta, đã bị đánh cho nhừ tử.

" Đừng sợ hãi " Thanh âm the thé như vang lên từ bên dưới địa phủ, Ma Kết trong lồng ngực đã có chút hoảng sợ nhưng nhiều hơn hết chính là sự áp bức rợn người này, tiếng nói cứ léo nhéo bên tai cô hệt như cái dập cánh của một con ong bắp cày chứa toàn nọc độc. Mặc dù hắn bảo đừng sợ, thế như càng làm như vậy, trong tình cảnh này thật sự khiến cho cô không thể không run rẩy.

Phụt.

Một chiếc bóng đèn lơ lửng trên trần nhà cao cao chẳng rõ vì sao mà vụt sáng, chính lúc này cô mới tường tận được nụ cười như ma quỷ của Bennadic ở phía trước, thế nhưng cô chưa kịp thở ra, đôi mắt chỉ vừa chớp lấy một cái liền giật nảy người vì khuôn mặt hắn từ lúc nào mà lộ lộ ngay sát cô, hơi thở nam tính mãnh liệt vờn quanh như đánh giá, Bennadic khẽ ghé vào tai cô nói nhỏ.

" Khác với những người khác, tôi sẽ chính tay mình mà đào tạo cô. Ma Kết "

Tiếng thở gấp cùng tiếng nuốt nước bọt chẳng thể nào dấu nổi, Ma Kết lần đầu tiên có loại run sợ như muốn chết đi

" Đầu tiên, cô sẽ được làm quen với nỗi đau.." rít khẽ một tiếng, Bennadic lấp lửng chưa nói hết câu liền bất ngờ tóm lấy cánh tay vừa mới được Ram xử lí vết thương của cô, một phát vặn ngược. " .. cho đến khi cô chẳng còn cảm nhận được nó nữa."

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!

Quằn người hét lên vì đau đớn, điên cuồng hơn nữa chính là Ma Kết chết lặng khi trông thấy cánh tay mình lủng lẳng như đã gãy, cô không dám tin vào mắt mình, nhưng nỗi đau này chưa kịp tiêu thất thì một cỗ đau đớn khác lại ập đến, Bennadic chẳng rõ từ lúc nào đã túm lấy chân cô mạnh mẽ mà ném bay cô vào tường.

Cảm nhận được một hai cái xương sườn có lẽ đã gãy nát, Ma Kết cứ thế mà gào lên thảm thiết, chết mất, cô sẽ chết mất.

" Nào đứng dậy đi, đánh trả lại tôi đi " Bennadic vừa cười vừa nói, trên tay chẳng biết từ đâu lại xuất hiện một cái xích sắt nhỏ nhắn, hắn tính làm gì? chẳng lẽ định quật chết cô sao.

Nhổ ra một búng máu, nước mắt tự nhiên sẽ vì đau đớn mà rơi xuống, Ma Kết một tay đã chẳng thể nào dùng được nữa, đau đớn đánh thẳng lên trí não đang từng chút một rút cạn ý chí của cô, thảm hại bò mình đứng lên, cô há miệng hồng hộc thở mạnh. Con gái thật yếu đuối làm sao, đau đớn mới chỉ có chừng ấy liền đã rơi nước mắt, nếu chỉ vậy thì làm sao mà trả thù được.

Nếu chỉ có như vậy thì sao có thể gϊếŧ nổi Thiên Yết.

Xích sắt mỗi lần vung lên đều để lại trên người Ma Kết một dấu lằn đỏ tươi, đau đớn đến nỗi cô ước gì đây chỉ là một giấc mơ, thế nhưng mỗi lần gục ngã, Ma Kết lại càng cho mình thêm một lí do để hận thù y, đúng vậy, vì ai? vì ai mà cô phải trở nên như thế này?

" Cô có biết vì sao cha mẹ cô bị gϊếŧ không?"

Vươn lưỡi liếm liếm máu tươi chảy dài trên xích sắt, Bennadic bẻ cổ chờ Ma Kết đang gồng mình đứng lên phía trước,hắn một hai bước đi tới, cho đến khi cô sắp sửa thành công đứng dậy liền dùng chân đạp ngã cô, bàn chân mạnh mẽ giữ dằn chặn ngang họng Ma Kết, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt hắn " Là vì mười năm trước, gia tộc Baronne quá được lòng dân chúng, bọn họ đối với Hoàng Gia trên hết chính là gia tộc Louis lúc đó chỉ là một cái Nam tước chẳng là cái quái gì liền cùng nhau hợp tác với Nữ Hoàng loại bỏ cái gai trong mắt "

" Khục khục " trừng mắt sặc sụa ho khan, há miệng như đang muốn nói gì đó, lại bị Bennadic ương nghạnh ác độc dộng ngay một đấm vào mặt. Huyết nhục lại một lần nữa văng đi tứ tung, đôi mắt mông lung nhàn nhạt nhìn sang bên cạnh, ánh vào trong mắt cô lại là hình ảnh của một đứa bé tầm 5 6 tuổi trên tay đang cầm đống gì đó, mếu máo như thương xót mà nhìn cô.

" Thật đáng thương làm sao khi mà lúc đấy gia đình cô lại chẳng hề biết điều gì, bị phóng hỏa lúc nửa đêm, cái chết thương tâm như thế, làm sao trả hết đúng không? "

Đừng nói nữa.

Ma Kết một miệng toàn máu quay đầu lại mắt đối mắt nhìn thẳng vào hắn, cánh tay lành lặn còn lại vươn lên bóp chặt lấy cổ chân của hắn, ngấu nghiến điên cuồng mà kéo ra, phẫn nộ cùng tang thương liền một cái xoay người đã vung một cái tát vào mặt Bennadic, nhưng lại chẳng nhằm nhò gì, cánh tay cứ thế mà bị hắn bắt được, lần này giống như ngoài ý muốn, Bennadic kéo mạnh lấy tay cô, Ma Kết cứ thế mà ngã nhào vào lòng hắn.

" Ngươi... ngươi làm gì?"

Cô có thể cảm nhận được hơi thở phảng phất quanh quẩn bên tai cùng bàn tay thon dài của hắn dần dà di chuyển ra sau gáy cô " Cô có biết giữa đốt sống thứ sáu và thứ bảy của cần cổ có thể dễ dàng dùng tay bẻ gãy hay không? Mười năm trước, bá tước Louis đã dùng cách thức này để gϊếŧ chết phu nhân Baronne trước khi phóng hỏa thiêu rụi bà ấy"

Không thể nào, tại sao... có thể.!!

Trợn mắt chết lặng bị Bennadic bất ngờ đẩy ngã xuống nền nhà lạnh lẽo, miệng chưa kịp há ra lại bị hắn dùng một tay bịt kín lấy, còn cánh tay lành lặn cuối cùng cũng không hề thoát khỏi số phận bị chính người nọ vặn gãy.

Đau đớn nhưng lại chẳng thể nào hét lên, cong người giãy dụa muốn thoát ra khỏi gọng kìm đó, lại bị hắn kiềm kẹp thật chặt " Hmm .. Ngnnnnnn.!!!!"

Nhưng nó không đau bằng việc cha mẹ cô phải chết như thế nào?

" Đau đớn lắm phải không? cảm nhận nó đi, cô gắng ghi sâu vào não của cô khi vẫn còn có thể đi, nhớ lấy hận thù của bản thân mà chấp nhận nó "

Suốt bao nhiêu năm qua cô kiếm tìm kẻ đã gϊếŧ chết cha mẹ mình, không ngừng dấn thân vào các vụ làm ăn phi pháp của chúng mong tìm được manh mối gì đó, suốt chừng đó thời gian cô sống, thì ra chẳng có ý nghĩa gì? Người gϊếŧ gia đình cô là cha y, người cứu rỗi cô là y.

Ha ha, nực cười làm sao.!!!

Chẳng rõ là bao lâu, đôi mắt cô bỗng chốc trở nên vô hồn ảm đạm, thân thể rốt cuộc đã chẳng còn dãy dụa nữa. Buông nhẹ cô ra, Bennadic yên lặng đứng lên xoay người bước đi, vươn tay ra hiệu cho Ram đưa gã bác sĩ lại chữa trị cho Ma Kết giống như đã chết ở đằng xa.

" Nắn lại xương cho cô ta, một tiếng sau tiếp tục "

Mở cửa bước ra bên ngoài, Bennadic ngay lập tức trông thấy Red đang cúi đầu chào hắn, như nhớ lại điều gì, thái độ của hắn bỗng nhiên xấu hẳn đi, đút hai tay vào túi quần mình, Bennadic giống như chẳng cảm thấy lạnh mà cứ thế mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen bị vấy máu đi sâu vào bên trong rừng.

" Tìm được nó chưa?"

Red biết ' nó ' ở đây là đang ám chỉ ai, cúi người cố gắng che dấu đi chút ít tình tự lơ đãng bên trong đôi mắt, Red ậm ừ lắc đầu, lại hoảng hốt mà nhận lấy ngay cái liếc mắt chứa đầy sát khí của ai kia.

Cúi người tỏ ý biết lỗi của mình, Red siết chặt nắm tay, hắng giọng " Sớm muộn gì Red cũng sẽ lôi cổ cậu ta về, xin boss chờ thêm chút thời gian nữa "

Hừ lạnh, Bennadic quay người lại đối diện với Red , cũng từ tốn mà hỏi tiếp. " Thế còn cô gái đó, điều tra được gì chưa?"

Chết tiệt, cô thật sự quên mất con nhỏ được Kim Ngưu cứu, lại không hề có chút manh mối nào.

Một trận im lặng nặng nề ập đến.

Bennadic thừa biết, Red chưa hề tìm hiểu về đứa con gái khốn kiếp đó, phẫn nộ chẳng mấy chốc mà bốc lên trong mắt. Hắn đang tính bước lên túm lấy cổ cô ta thì bất ngờ từ phía xa, một giọng nói trong trẻo lảnh lót vang lên. Đương trường đánh gãy mọi sự yên lặng đang bao trùm tất thảy.

.

" Tên cô ta là Xử Nữ, thân phận không có gì đặc biệt, hai mươi tuổi hiện đang làm y tá tập sinh tại bệnh viện Hoàng Gia nổi tiếng Pitié-Salpêtrière "

Đảo mắt nhìn quanh một lượt, cả Red lẫn Bennadic đều không hề ngờ tới cái thân ảnh nhỏ nhắn đang tươi cười phía trước, từ khi nào mà xuất hiện ngay tại địa điểm huấn luyện này.

" GEM...!!!"

Cô gái sở hữu khuôn mặt được lai giữa châu Á lẫn châu Âu trông chẳng khác Ram là bao đang hớn hở đi tới, mái tóc tím ngoét cứ bập bềnh mỗi lần cô nhảy lên, bận trên người chiếc váy loli dễ thương trông chẳng khác gì búp bê được trưng trong tủ kính, ngây thơ trong sáng đến mức nhìn vào người ta chỉ muốn cưng nựng, nhưng đâu có ai ngờ đằng sau lớp vỏ đó lại chính là một con người hoàn toàn khác.

Tàn độc đến gai người.!

Bật cười một mạch chạy lại ôm chặt lấy cô gái bé nhỏ trước mắt, Red vuốt vuốt tóc cô nhóc, cười đậm vẻ hạnh phúc " Em trở về, chứng tỏ đã làm xong nhiệm vụ?"

Vốn dĩ đang cười nhưng sau khi nghe xong câu hỏi của chị mình, Song Tử liền tức khắc dừng lại mọi biểu cảm, xoay người đi về hướng Bennadic đang đứng, chẳng mấy chốc mà quỳ rạp xuống " Gem đã giao toàn bộ hợp đồng làm ăn phi pháp của gia tộc Louis cùng giám đốc khu thương mại mua sắm nức tiếng kia cho FBI, thế nhưng lại không gϊếŧ nổi Cự Giải. Boss "

" Là không gϊếŧ nổi hay là không nỡ gϊếŧ ?"

Nghiến răng phun ra một câu, Bennadic đối với Song Tử vốn từ lâu đã được hắn gài vào tiếp cận chị em nhà Baronne nay đã trưởng thành hơn rất nhiều, thế nhưng sát thủ đã được điều đi một thời gian khá dài như thế, liệu có cần huấn luyện lại hay không?

Như nhận ra được ý nghĩ đó trong mắt của hắn, Red hoảng hốt tiến lên quỳ xuống che đi Song Tử đang cúi đầu mà cầu xin thay " Boss, một mình nó chắc chắn khó có thể hạ được Cự Giải, xin người cho nó thêm một cơ hội nữa.." không cần phải huấn luyện nữa, cái cách thức huấn luyện đáng sợ kia, chịu một lần thôi là đủ rồi.

Hừ một tiếng, Bennadic nghiêng đầu chậm rãi nói. " Vậy gϊếŧ Xử Nữ để chuộc lỗi đi "

" Sao cơ?" Red hoang mang nâng đầu lên, đồng dạng lúc đó Song Tử cũng ngây ngẩn mất hai giây, cũng nhẹ nhàng mà gật đầu " Vâng "

" Không được " Red gào lên " Nó không thể nào đối đầu với Kim Ngưu "

Chắc chắn sẽ bị Kim Ngưu phanh thây mất.

Nhướn mày có chút tức giận, Bennadic thoáng nâng khóe môi tính nói gì đó thì đã bị Song Tử hô to một tiếng chặn lại. " Tôi làm được, Boss, Gem sẽ chuộc lỗi với ngài "

Điều đó cũng tốt, đã đến lúc cô phải cho bọn họ biết được sự thật rằng mình là ai, cả Xử Nữ lẫn Nhân Mã.

...

" Em điên sao? sao lại đồng ý với boss như thế? " Sau khi Bennadic rời đi, Red căm tức quay qua Song Tử đang chỉnh chỉnh dây ruy băng nơi cổ tay, hằn học nói.

Bĩu bĩu môi, Song Tử sau khi chỉnh sửa lại trang phục bị bẩn bụi thì liền hướng Red nở nụ cười thật tươi " Không sao mà, nếu có chuyện gì thì chị sẽ bảo vệ em đúng không?"

Đừng cười như thể chẳng có chuyện gì như thế, gϊếŧ một trong ba người đã từng chung sống từ nhỏ. Cho dù có là sát thủ máu lạnh nhất thì cũng đâu thể lần đầu mà dứt khoát ra tay, chưa kể Song Tử đối với Cự Giải đã chẳng thể nào mà xuống tay hay sao. Em tính làm gì vậy? Nếu như không làm được thì sao lại phải miễn cưỡng nhận loại nhiệm vụ tàn nhẫn này.

" Gem.."

" Vâng?"

" Boss đang huấn luyện cô gái đó."

" Ai cơ?" Song Tử hiếu kì liếc mắt qua chằm chằm nhìn Red đang đăm chiêu nhìn về phía trước. Mãi cho đến khi chị ấy thốt ra một cái tên, mọi hành động của cô đều trở nên đình trệ hết thảy.

Sao có thể.. sao có thể như thế được.

Một trận cuồng phong mạnh mẽ quét qua khu rừng tăm tối ẩm ướt, lũ quạ đen tụ lại thành từng đàn dập cánh bay lên cao cùng nhau ré lên từng tiếng kêu hãi hùng ghê rợn, hệt như tiếng gọi của tử thần, chúng cứ hết lần này đến lần khác quanh quẩn bao lấy khu nhà được đóng kín ngay chính giữa rừng cây. Dường như là đang sắp sửa báo hiệu một điều gì đó..

Vô cùng đáng sợ.

Ram cùng vị bác sĩ nọ sau khi tiến lại gần Ma Kết đang nằm sõng soài bên dưới sàn huấn luyện thì không khỏi hít khí một phen, cậu thì không hề gì nhưng vị bác sĩ này đã có chút chịu không nổi. " Thật kinh khủng "

Liếc mắt nhìn ông một cái, Ram khụy một chân xuống ôm lấy đầu Ma Kết nâng lên, trông đến đôi mắt trơ trọi trống rỗng ấy, cậu có chút nhíu chặt mày. " Nắn lại xương cho cô ấy đi "

Cậu rõ boss chỉ đơn giản làm lệch xương tay của cô ta chứ không hề thật sự bẻ gãy, thế nhưng có lẽ chẳng ai biết được so với việc bị gãy tay thì lệch xương còn đau đớn hơn gấp ngàn lần, cô ấy sẽ phải tiếp tục chịu cơn đau này cho đến khi chẳng còn cảm nhận được nó nữa, cậu cũng đã từng như vậy, cái cảm giác ghê tởm đó, phải mất một thời gian khá dài để vượt qua, cúi đầu xuống lau đi đống máu vương vãi bên khóe môi cô, Ram thầm nghĩ, liệu cô ấy có chết trước khi khóa huấn luyện tàn ác này kết thúc hay không?

Rắc rắc !!!!

" Ngnnnnnnnnnnnnn... Haaaa.. haaa " Oằn người nghiến răng thở hồng hộc vì đau đớn, Ma Kết vốn đang thất thần lại bị cơn đau điên dại này rành rành đánh tỉnh, nước mắt lại một lần nữa vô thức tràn ra, cô căm ghét điều đó, cảm nhận được cái ôm chặt chẽ đang ghì chặt lấy đầu mình, cô nức nở nấc lên ngay khi cánh tay còn lại cũng được nắn thẳng. Đau đớn thế này, chịu sao cho nổi.

Sau khi cảm giác khó chịu nơi cánh tay đã dần mất đi, Ma Kết kéo lấy vạt áo nơi ngực Ram, rúc đầu cắn chặt răng để không phải khóc thành lên tiếng, vị bác sĩ dùng kéo cắt đi vạt áo dính ướt toàn máu phía sau lưng cô, liền choáng váng nhìn vào vết thương lộ ra vài vệt roi sắt bầm tím cùng da thịt bị xé rách kia, thiếu chút nữa đã phải hét lên.

Ông tuy là bác sĩ
Advertisement
phẫu thuật, cũng chưa bao giờ trực diện mà nhìn cái loại thương tích ghê tởm như vậy, chưa kể đến hình xăm sưng tấy chưa kịp lành trên bả vai trái, ông nhăn mày rắc một ít thuốc bột gì đó lên từng vết thương, sau đấy cứ thế mà dùng kim , không hề máy móc, chỉ dùng bằng tay, cứ thế mà khâu lại từng cái từng cái một.

Mẹ ơi, Cha ơi, đau đớn quá.!!!

Ma Kết run rẩy khóc nấc lên mỗi khi cây kim to tợn kia đâm thẳng vào da thịt cô, đau đến bỏng rát, không thuốc tê, không gì cả, cô cứ thế mà trải qua đau đớn một cách nguyên thủy nhất, toàn vẹn nhất.

Kéo ra đầu cô, Ram ngây ngẩn nhìn bờ môi từ lúc nào đã bị cô gái này cắn cho đến nát, đôi môi hoàn mĩ như thế, dường như có chút tiếc nuối không nỡ, hắn vươn tay chà sát khóe miệng run rẩy của Ma Kết, ghé vào tai cô nhỏ giọng " Đừng cắn môi nữa, cắn vai tôi đi, cô sẽ thấy dễ chịu hơn "

Ngơ ngác trước lời nói đó, Ma Kết toàn bộ hốc mắt tràn nước liền một hai cảm giác đầu mình được cái người xa lạ này đẩy về phía vai hắn, cánh vai mạnh mẽ to lớn đang bao trùm lấy cô, siết chặt cô như là một niềm an ủi nhỏ nhoi, nhưng chẳng được bao lâu, mũi kim nguyền rủa ấy lại tiếp tục xuyên qua, cô trong mơ màng, vô thức cứ vậy mà vươn tay vòng ra sau lưng ôm chặt lấy Ram, há miệng nghiến lấy bờ vai đó.

Có chút gì đó dường như đang dao động trong ánh mắt cậu, vòng tay của Ram cứ thế mà siết chặt thêm, mà phía xa xa, cô bé nhỏ nhắn đứng nhìn hai người bọn họ, nước mắt lóc tóc nảy ra, nó qua loa chùi chùi. Bởi lẽ, anh trai đó đang ôm chặt lấy chị gái kia một cách yêu thương nhất, mà chị ấy cũng vậy, đau đớn rành rành nhưng lại không hề hét lên. Mạnh mẽ tới mức khiến cho người ta có cảm giác đau lòng khó tả.

Anh ấy cứ ôm chị ấy cho đến khi vết thương được khâu xong, nó biết, cuối cùng cũng đến lượt nó. Cô nhóc lon ton chạy qua phía Ma Kết đang há miệng thở dốc, từ trong đống hộp đang cầm trên tay lôi ra một chai sữa đặc, bàn tay nộn nộn trắng tinh cứ thế mà vặn vặn, mở ra liền đưa tới bên môi cô, gật đầu mà há miệng " À .. à "

Ý nó bảo rằng , chị uống đi.

Ma Kết dựa người vào Ram mà ngây ngẩn nhìn cô bé trước mắt, một khuôn mặt trắng ú nõn nõn béo béo đang dơ ra chai sữa há miệng ý bảo cô uống đi, nhìn nó cô chợt nhớ tới em gái mình, không biết Nhân Mã lúc này như thế nào rồi nhỉ?

" À ... à " Nó cứ à nhưng chị gái này chỉ ngây ngô nhìn nó, chẳng chịu uống, nó ủy khuất lôi lôi cánh tay anh trai đang ôm lấy chị kia, đôi mắt long lanh ngập nước.

Thở ra một hơi, Ram khẽ nâng người Ma Kết lên, vươn ngón tay chỉ vào chai sữa trước mặt, nhẹ giọng nói với cô " Nó là S, không có tên, và bị câm, lúc nào cô đói có thể gọi nó, nó sẽ mang thức ăn qua cho cô "

Không có tên? bị câm ?

Gật mạnh đầu, S cứ thế mà hớn hở di di miệng chai đến sát môi Ma Kết, há miệng mà " À .. à "

Có chút xúc động cúi người uống lấy, trông vào đôi mắt cong lên của cô bé, Ma Kết suýt chút nữa lại khóc lên, một đứa bé đáng yêu như thế, tại sao lại không có tên, lại còn bị câm, trông vào kiểu gì cũng thật là đáng thương, " S "

Khẽ gọi, Ma Kết nhìn thấy nụ cười xinh xắn kia đang hướng về phía mình mà tít mắt, liền vươn tay vuốt nhẹ bờ má béo béo đó, cười nhẹ " Cảm ơn em "

Cả cái thân hình béo mập kia sau khi nhận được lời cảm ơn liền vui sướng lao đến ôm chặt lấy cô khiến cho Ma Kết đau đến nhăn mặt, nhưng cũng vui vẻ mà cười cười. Tròng mắt Ram lại một lần nữa ngưng đọng tại chỗ, cứ thế mà khắc sâu cái hình ảnh đẹp đẽ đó vào tận trong tim mình.. Để rồi sau này, hắn biết hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn được điều này thêm một lần nào nữa.

Cái khoảnh khắc mà Ma Kết tươi cười vui vẻ đến như thế, sẽ chẳng còn bao lâu nữa mà tan biến.

Qủa đúng như thế, thời gian huấn luyện sau này ngày một tăng dần, Ma Kết mỗi ngày đều bị bẻ gãy xương tay cùng xương chân trên dưới mười lần mới được phép dừng lại, chưa kể trên lưng cùng bụng đều chi chít vết thương lớn nhỏ bị khâu cho nát be nát bét. Cũng giống như trước đây, mỗi lần phải xử lí vết thương cô lại được Ram dịu dàng ôm lấy, được S tận tình chăm sóc, lâu dần, lâu dần cô đã chẳng còn cần đến bờ vai mạnh mẽ kia nữa, đôi mắt cũng đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo vô hồn, duy nhất chỉ có khi nhìn đến S, cô mới để lộ ra cảm xúc yêu thương chiều chuộng. Mà S mỗi lần đút cho cho cô ăn xong, đều cúi người hôn cô một cái rồi dùng tay vẽ thành vòng trái tim, gật nhẹ đầu, Ma Kết cũng tươi cười " Chị cũng yêu S "

Hôm nay là ngày cuối cùng luyện tập sự đau đớn, Bennadic vô cùng hưng phấn khi Ma Kết đã chẳng hé môi hay tỏ vẻ gì đau đớn khi bị hắn liên tiếp bẻ cả tay lẫn chân, cô thậm chí còn tự nắn lại xương của chính mình, ánh mắt lạnh lẽo trợn trừng nhìn hắn đầy căm thù cùng phẫn nộ, cho đến phút cuối đã có thể tặng hắn một cú đấm đầy mạnh mẽ. Bật cười đầy thỏa mãn, Bennadic nhè nhẹ liếm khóe môi mình, hung tợn nói.

" Sát thủ không biết đau không có nghĩa là sẽ bất tử, một khi vết thương bị chảy máu quá lâu thì não bộ cũng sẽ trở nên yếu đi, vậy cho nên cô cần tập luyện tránh các thương tổn thân thể không nên có.."

Vung lên một con dao gọt sắc bén, Bennadic rất nhanh mà lao về phía Ma Kết đang thủ thế phía trước, chớp nhoáng mà tóm chặt lấy tay cô xoay người một cái, Ma Kết trơ mắt không thể tin nổi từ bao giờ mà dao đã găm thẳng vào bụng mình, máu đỏ lại một lần nữa ồ ạt trào ra, khụy người ngã mạnh xuống sàn nhà, Ma Kết tuy không đau nhưng lại có chút kiệt sức cùng mỏi mệt.

" Hôm nay cứ vậy mà kết thúc, bắt đầu từ ngày mai, Ram sẽ cùng cô luyện đánh đối kháng " nhếch miệng cười cười, Bennadic thỏa mãn mà xoay người bước ra khỏi phòng, còn không quên dặn dò " Ăn uống cho đầy đủ vào "

Sau khi cánh cửa kia được đóng lại, S lon ton lo lắng chạy về phía cô cứ kêu " A ... a .. a "

Là muốn hỏi chị có sao không chứ gì, nhìn đến cô bé, Ma Kết cười cười " Chị không sao "

Ngồi dậy, rút mạnh dao ném bay đi, Ma Kết thở gấp gáp tự mình băng bó vết thương chẳng đáng gì này, cô biết sau khi bản thân tự giác quen với đau đớn thì vị bác sĩ kia cũng sẽ chẳng còn tác dụng nữa. Từ giờ trở đi, chỉ còn cô tự lực cánh sinh mà thôi.

" Muốn tắm rửa không?"

Giọng nói từ tính trầm ổn từ phía trước nhẹ nhàng vang lên, Ma Kết chỉ cần ngước mắt một cái liền đã trông thấy Ram thong dong bước tới, cậu hôm nay mặc duy nhất một chiếc áo phông màu đen rộng dài tới tận bắp đùi, tiếp đó là chiếc quần ống rộng quá đầu gối một chút, bắp chân để lộ ra ngoài nhìn vào hình xăm màu đen dữ tợn bên dưới, Ma Kết có chút bài xích, dù sao thì cô cũng chẳng có mấy kỉ niệm tốt đẹp về đống hình xăm cả.

Mà hơn hết, người này từ khi cô được huấn luyện đến bây giờ đều rất chiếu cố cô, nói xa hơn một tí thì chính là rất quan tâm đến cô. Ma Kết nghiêng đầu ngửi ngửi người mình, đúng là có chút bốc mùi. Nhìn vào cái hành động vô tư đó, khóe môi Ram nhẹ nhàng cong lên. Lại giống như yêu chiều mà đi tới, cúi gập người bế ngang Ma Kết lên.

" Ngươi.. không cần, ta có thể tự đi "

" Không sao " Ram ậm ừ miệng nói vậy nhưng bàn tay lại không hề vì giãy dụa của Ma Kết mà buông cô ra, cứ thế mà một đường đứa cô tiến thẳng về phòng vệ sinh cá nhân.

Thoáng chốc trong phòng huấn luyện chỉ còn lại S ngơ ngác đứng đó, hai má hồng hồng cũng tự nhiên cảm thán, ánh trai đó đúng thật là rất yêu thương chị gái kia mà.

...

Trong phòng tắm, Ma Kết bấu lấy vai áo của Ram khẽ giãy dụa, khó chịu trừng mắt nhìn cậu đang ngoan cố bế cô trên tay, Ma Kết tức giận liền há miệng cắn mạnh vào tay Ram một cái thật đau, những tưởng cậu ta sẽ vì thế mà buông cô ra nhưng không, ngược lại còn cười nhẹ " Đừng quên một tháng trước ngày nào cô cũng cắn vào bả vai tôi, chừng này đâu là gì "

" Cái.. cái gì?"

" Hmm, quên rồi sao?" Ram ngồi xuống ghế đá bên trong phòng tắm đồng dạng cũng ôm Ma Kết ngồi lên người mình không hề có ý định thả cô ra, vươn tay kéo xuống vạt áo của mình. Ma Kết mở to mắt nhìn vào từng vết cắn xanh tím chi chít trên bả vai cậu, có cái thậm chí còn đỏ như máu, là mình đã làm như thế sao, thật không thể tưởng tượng được mà.

Ngượng ngùng cúi đầu tỏ vẻ áy náy, Ma Kết thở ra một hơi thật dài " Xin lỗi "

" Là tôi tự nguyện "

Nâng mắt nhìn lên khuôn mặt hài hòa đẹp đẽ trước mắt, trông vào cái khuyên môi đang lấp lánh ánh lên màu bạc trắng kia một cái, trong một vài giây ngắn ngủi thôi Ma Kết giống như là được tận hưởng cả một bức tranh nghệ thuật vậy.

" Cám ơn, nhưng có thể để tôi xuống không? tôi muốn tắm "

Rũ mắt nhìn cô, Ram lần này rất thỏa hiệp mà gật nhẹ đầu, trước khi bước ra ngoài còn không quên quay lại nhìn cô một lần nữa. " Ngày mai, tôi sẽ không nhẹ tay đối với cô. Thế cho nên..."

" nên..? " Ma Kết ngưng đọng mà nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo đen láy ấy, có chút tiếp thu không được.

Cho nên.. " phải nhanh chóng mạnh mẽ lên "

Chỉ có như vậy thôi.

~*~

Ở một nơi rất xa nước Anh, nơi mà Ma Kết đang khốn khổ với bài huấn luyện tàn ác của Bennadic thì lúc này, ngay tại sân bay nước Pháp, gia tộc Louis cuối cùng cũng đã về đến nhà an toàn. Nước Pháp vẫn vậy, vẫn bị chìm ngợp trong tuyết lạnh, từng bông tuyết trắng xóa lả tả rơi rớt đậu bên vai trên tóc bọn họ, bước xuống đường với hàng tá tâm trạng ngổn ngang. Đón đầu ba vị thiếu gia chính là đội đặc vụ FBI đã từ bao giờ mà chờ ngay trước cửa sân bay.

Chỉ huy Akon lần thứ hai gặp lại Thiên Bình liền nhếch mép cười nhạo, " Để xem lần này ngươi như thế nào thoát tội "

Bên này Thiên Bình đang thong dong thoải mái đi tới, ánh mắt từ đầu đã trông thấy ngài chỉ huy đáng kính phía trước đang thỏa mãn mà nhìn hắn như nhìn một món hời béo bở, hừ cười, Thiên Bình vươn tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt mình một cái. Ha.. ha!

Bạch Dương vốn dĩ đang bước đi, sau khi trông thấy biểu tình ghê sợ đó của đại thiếu gia, cô liền lập tức dừng bước. Cũng bởi vì đang nắm tay Sư Tử mà cậu cũng bị hành động của cô làm cho ngừng lại. " Sao vậy?"

Trơ mắt chẳng thể nói được câu gì, Bạch Dương run rẩy nhìn đại thiếu gia cứ thế mà miễn cưỡng nở nụ cười thường lệ, duy chỉ có điều nó đã gượng gạo hơn trước rất nhiều. Đại thiếu gia ngài ấy dường như đang rất không ổn.

" Chào Akon thân yêu, được đón tiếp nồng nhiệt như vậy tôi đây quả thật chẳng dám nhận đâu nha "

Tủm tỉm cười cợt hướng Akon dang rộng đôi tay như muốn cho nhau cái ôm nồng nhiệt nhất, lại bị chính ông ta hừ lạnh từ chối, chẳng những thế còn đi thẳng vào vấn đề chính. " Bớt nhảm đi, Thiên Bình ngươi chính thức bị bắt "

Ồ lên một tiếng, Thiên Bình yêu mị cười càng thêm lớn tiếng " Mới đó mà ngài đã nhớ tôi đến mức đấy rồi sao?"

" Câm miệng đi, bọn ta có trong tay chứng cớ làm ăn phi pháp của ngươi, mau ngoan ngoãn về trụ sở với ta đi " Akon vừa nói, còn không quên rút súng ra hướng Thiên Bình đe dọa.

Thu lại nụ cười trên môi, Thiên Bình quay đầu hướng ra sau ý bảo Thiên Yết cùng mọi người trở về trước, còn chính hắn thì lại ngoài ý muốn đồng ý với Akon, đi theo ông.

" Thiếu gia "

Bạch Dương không can tâm mà khẽ khàng gọi, lại bị chính Sư Tử cường ngạnh lôi đi. Đại thiếu gia lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ quan tâm tới bản thân mình chút nào cả, cho dù có đứng trước vành móng ngựa cũng không quên bảo vệ đám em trai này. Quản gia Ted nếu biết được chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.

Nhìn ra được sự lo lắng trông đôi mắt cô, Sư Tử trầm mặc nắm tay cô thêm phần chặt chẽ, bâng quơ an ủi " Anh ấy sẽ không sao đâu, Thiên Bình mà, đâu có dễ tóm như thế "

Có thể đại thiếu gia đã từng như vậy, nhưng vừa mới nãy, cô mơ màng nhìn thấ được sự bất ổn trong nụ cười kia. Giống như việc rằng ngài ấy sẽ dễ dàng buông xuôi. Al không còn, vậy chẳng phải đại thiếu gia đã mất đi một cánh tay phải vô cùng đắc lực rồi sao?

...

Trụ sở chính của FBI bao giờ cũng uy quyền đáng sợ như thế, Thiên Bình sau khi bước vào bên trong liền nhìn thấy Cự Giải cũng đang trầm lặng ngồi đó, nhẹ cười, hắn dường như đã phát hiện ra cái gì đó thú vị lắm rồi đây.

" Có vẻ như chúng ta vừa trải qua một chuyện gì đó không thể chấp nhận nổi nhỉ?"

Bị ép ngồi xuống bên cạnh Cự Giải, Thiên Bình nhếch mép khẽ cười mỉa mai. Liếc mắt nhìn hắn một cái, Cự Giải vốn dĩ đang im lặng lại bất ngờ lên tiếng đáp trả " Tởm lắm "

" A " lên một tiếng, Thiên Bình nhướn mày huýt gió một cái, hỏi lại " Cái gì tởm?"

" Nụ cười của anh, giả dối đến kinh tởm "

Vừa dứt lời liền nghe được một tràng cười sảng khoái hơn, Cự Giải cuối cùng cũng chịu nâng đầu nhìn lên, bên cạnh chính là Thiên Bình vừa che đi đôi mắt vừa cười thập phần miễn cưỡng, nụ cười của hắn nhỏ dần rồi theo đó mà tắt hẳn. Giống như sự đen tối ám ách bao quanh bấy lâu nay, Cử Giải rõ ràng nhìn thấy được một bản chất khác từ con người này, một bản chất vô cùng đáng sợ.

" Tôi... đã chẳng thể cười được nữa rồi "

"..."

" Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ chết khô tại nơi này không?"

" Điều đó là không thể "

Nhàn nhạt liếc mắt qua nhìn hắn, Thiên Bình thâm trầm hạ giọng " Tự tin ghê nhỉ "

Đôi mắt của thằng nhóc này dường như đã có chút thay đổi, nếu không phải nói là sắc bén thì chính là ngoan độc, ồ nhưng mà cũng có chút giống hắn, đều pha chút bi phẫn cùng cam chịu. Mà sao, cam chịu? nó cam chịu điều gì chứ?

" Thiên Bình, sau khi ra khỏi chỗ này, tôi muốn hợp tác cùng với anh "

Hmm, hợp tác? về vấn đề gì nhỉ?

" Vụ gì ?"

Thứ ta từng nghĩ là lung linh, là tuyệt đối, từng nghĩ có thể từ bỏ tất cả để đạt được thì khi thời gian trôi đi, hay khi nhìn ở một góc khác, thứ đó bỗng trở nên nhạt nhẽo đến kinh ngạc.

" Gϊếŧ một người !"

Truyện convert hay : Võ Thần Chúa Tể
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện