12 Chòm Sao: Độc Chiếm

Chương 14


trước sau

Advertisement
Càng là thứ xinh đẹp yếu ớt, càng làm người ta muốn chà đạp.

~ * ~

Bên trong căn phòng lạnh lẽo không có lấy một chút hơi ấm, Bạch Dương với khuôn mặt biến sắc đứng đối diện Thiên Yết đang ngồi nhàn nhã trên giường, một chút hoang mang trong mắt sớm đã được cô dấu sâu dưới tận đáy mi, hiện tại cô cũng biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra. Nếu đã như vậy, việc gì phải trốn tránh. Càng trốn lại càng thống khổ, chi bằng đối diện với sự thật.

Soạt.

Thiên Yết hạ mắt nhìn xuống Bạch Dương đang quỳ rạp dưới chân mình, nửa tròng mắt đen láy lấp lóa dưới hàng mi cong dài ảo mị như màn đêm huyễn hoặc. Y không nói, cũng không tạo áp lực, chỉ bình lặng thản nhiên rút từ trong túi áo của bản thân ra một tờ giấy nhỏ cùng một bình sứ cổ đặc biệt đặt nhẹ trên bàn. Không gian cứ thế mà bình lặng trôi qua một hồi thật lâu, Bạch Dương cúi đầu sát rạt xuống nền nhà, còn y... Đã hết kiên nhẫn.

Nhắm chặt mi mắt, Thiên Yết tao nhã đứng dậy nhẹ nhàng mà bước đi, cái lúc mà đế dày của y sắp sửa bước qua sườn má của cô thì Bạch Dương lại đột ngột lên tiếng.

" Thiếu gia, Bạch Dương thành thật xin lỗi "

Âm giọng vương chút hơi mũi chứng tỏ cô đang cố nén cái gì đó chực trào, đôi tay áp xuống sàn nhà run rẩy cào lấy lớp gạch men tựa như muốn phá nát nó, mái tóc nâu phủ sóng xõa tung trên vai chảy dài xuống nền nhà một cách buồn bã tang thương mà nuối tiếc, đâu đó trong căn phòng tĩnh mịch chợt vang lên tiếng thở dài đầy bất lực, chỉ là rất nhỏ, tiếc là Bạch Dương lại không hề nghe thấy. Nếu như cô may mắn nhìn thấy.. trong phút giây cuối cùng này Thiên Yết lại nghiêng đầu cúi nhìn cô đầy vẻ đau lòng như vậy, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

" Dù thiếu gia có từ bỏ Bạch Dương thì cho đến cuối cùng, Bạch Dương vẫn là của người, mạng sống này từ lần gặp đầu tiên đó đã thuộc về người rồi. Bạch Dương sẽ luôn bên cạnh thiếu gia, sẽ có một ngày trả lại hết thảy. "

Thiếu gia, thiếu gia. Bạch Dương xin lỗi, xin lỗi.

Đã không giữ lời hứa với người, cho đến trọn vẹn, Bạch Dương lại làm người phải đau lòng rồi. Vươn tay cầm lấy bình sứ trên bàn, cô cười nhạt. Thiếu gia căm ghét những gì của mình bị kẻ khác động vào, cho dù người đó có là thân thích trong gia tộc, cũng tuyệt đối không thể tha thứ, mà Bạch Dương lại chính là một trong những số đông ít ỏi đó được Thiên Yết nâng niu trân trọng, thế nhưng ý trời vốn ngược, cô mãi mãi không thể có vinh dự trở thành bảo vật của người ấy được. Vết thương trên vai bỗng chốc nhói lên một cái đầy đau đớn, cô cắn răng để không phải hét lên, có lẽ Sư Tử đã thành công rồi, Haa, thành công giành được cô, thành công làm tổn thương cô, như vậy chắc còn chưa đủ, cậu ấy còn dành được cả sự hận thù cùng lòng thương hại từ trái tim cô nữa.

Ngón tay run cầm cập chậm chạp cởi từng nút áo trên người, Bạch Dương thở đầy nặng nhọc, chỉ qua một vài phút ngắn ngủi chiếc áo thấm đẫm mồ hôi mệt mỏi đã được bán mở để lộ một hình xăm kỳ dị đằng sau vai phải, kéo dài từ bả vai xuống nửa cánh tay. Bạch Dương nhăn mặt nhìn nó, lại nhăn mặt mà dốc thẳng lọ sứ trên tay một đường xuống thẳng, một cảm giác đau xé nháy mắt lan tràn khắp toàn bộ cơ thể, cánh tay phải có khắc hình xăm kỳ dị đột ngột đỏ tấy tím đen đến đáng sợ, cho đến lúc này, Bạch Dương đã không thể ngăn nổi can đảm của mình, thảm thiết hét lên đầy đau đớn.

Cái cảm giác khó chịu này, cái cảm giác thần kinh như từng chút một bị cắt đứt này có lẽ suốt đời cô không bao giờ quên, Hình xăm còn thì cô mãi là người của y, hình xăm mất thì cô sẽ được tự do. Cuối cùng ngài cũng từ bỏ, là vì tôi vô tình để cho người khác chạm vào bản thân, hay là do ngài đã bị em trai mình mua chuộc.

Không quan trọng, dù sao Bạch Dương cũng đã biết trước được, số phận của mình chỉ có thể dây dưa cùng với người đó, người con trai với đôi mắt đỏ đặc yêu cô đến mất cả lý trí. Đều ngốc, đều dại, biết rõ không thể còn đem tình cảm quăng cho một kẻ vĩnh viễn cũng không báo đáp, cứ si ngốc đợi chờ.

Trên đoạn hành lang dài trải rộng, Thiên Yết từng bước một bước đi mãi chẳng biết điểm dừng, tiếng hét đau khổ đó sớm đã ngừng hẳn, có lẽ Bạch Dương đã giải quyết xong vấn đề của mình, hừ cười, Thiên Yết nhếch môi nhợt nhạt, con bé luôn như vậy, luôn nghe lời y, luôn thực hiện rất tốt mọi nhiệm vụ khó khăn y giao cho mặc dù nó có quan trọng hay không. Thật đáng tiếc khi buông tha nó, cũng không mấy yên tâm khi giao nó cho thằng nhóc nóng nảy Sư Tử, có chút đau lòng, cũng có chút.

Tức giận.

Y ghét cái việc phải cho đi một thứ đồ, nhưng đổi lại, hiện tại y có thứ còn hay ho hơn nhiều . Khóe mắt bỗng nhiên mị lại một cách đầy sắc sảo cùng quỷ quyệt, Thiên Yết lấy ngón trỏ vuốt nhẹ môi dưới của mình, hệt như ác quỷ thèm khát máu của con mồi, thái độ hiện tại của y quỷ dị đến hàn lãnh.

" Thiếu gia, cô ta..... cô gái đó bỏ trốn rồi "

Đây có lẽ là câu nói mà Thiên Yết không bao giờ muốn nghe nhất. Đứng trước cánh cửa phòng trống trơn không một bóng người, cửa sổ bập bùng gió tuyết mở toang như chứng tỏ chuyện cô gái nào đó bỏ trốn là sự thật. Y đã rất là vui vẻ, vậy mà cô ta lại vô tình dám đẩy y từ trên đỉnh cao của sự hưng phấn xuống tận đáy địa ngục, hay lắm, giỏi lắm, đã làm người của y thì dù có chạy tới tận thiên đường thì cũng chỉ có thể là của y.

Chưa bao giờ tức giận như vậy, tròng mắt Thiên Yết híp lại đầy tàn bạo, tựa như màn đêm bị bao phủ bởi cát bụi, y trừng mắt ra phía cửa sổ, khóe môi khe khẽ cất tiếng.

" Mở tam giác định vị, ngươi có một phút để báo cáo vị trí của cô ta "

Tên mặc đồ đen nhanh như cắt Vâng một tiếng lập tức chạy đi. Thiếu gia nói một thì sẽ không bao giờ nói hai, một phút là một phút, chậm một giây cũng tuyệt đối không được.

Ma Kết điên cuồng trong gió tuyết mà bỏ chạy, thật may mắn vì trời đổ tuyết cho nên không một ai phát hiện ra cô. Nhưng mà hình như hơi lạnh, trong khoảng trống trắng xóa có một chấm đen đang ngày càng tiến gần đến cổng chính, chỉ vài mét nữa thôi là cô thành công rồi. Có trốn thoát nổi không đây khi mà ngay phía sau một chiếc Limo đang gào thét phóng tới.

Chạy tiếp đi, chạy đi, chạy thật nhanh vào. Tốt nhất là đừng để tôi phải bắt được cô.

Cuồng phong mỗi lúc một lớn, tuyết đầu mùa thật đúng là chẳng hề dễ chịu chút nào. Song Ngư không nghĩ rằng chỉ vừa mới sáng thôi, cô đã phải lê cái thân xác vàng ngọc của mình đi theo tên khùng trước mặt này chỉ vì một lời hứa là hắn sẽ không chạm vào cô. Có phải cô đã bắt đầu nhẹ dạ rồi không, cũng có chút mềm lòng nữa. Thật là, xem như ngoại lệ riêng ngày hôm nay vậy. Từng bước sồn sột dẫm lún xuống tuyết như vậy là mỗi lần Song Ngư phải nghiêng ngả, rốt cuộc thì tên này muốn đưa cô đi đâu, chỗ này hẳn là đường lên đồi rồi. Trông đến phía xa là một rừng cây ẩn hiện trong gió tuyết, Song Ngư không mấy yên tâm mà nhíu mày. Lại không ngờ lớp tuyết mỏng bên dưới chân lún sâu như vậy, hại cô ngã nhào một cái đau điếng.

" Cô chắc là không cần tôi cõng chứ ?" Bảo Bình đằng trước thì ngược lại, mỉm cười thản nhiên quay đầu ra sau thưởng thức dáng vẻ chật vật của cô gái đang không biết phải đứng lên thế nào. Trông cứ như là một con cá bị kẹt đuôi dưới lớp băng bị đông cứng , yếu ớt đến độ chỉ muốn lại chọt cho nó vài cái.

Cố gắng chống mình đứng dậy, Song Ngư lại tiếp tục té ngã vì bàn tay dùng quá sức mà làm tuyết vỡ vụn ra " Không cần " khó chịu đã bắt đầu hiện rõ lên khuôn mặt, Song Ngư có chút xấu hổ, lại để hắn nhìn thấy mình như thế này, quả nhiên rất nhục nhã.

" Đừng bướng bỉnh nữa, tôi sẽ mất hết kiên nhẫn nếu cô cứ tiếp tục như thế mất " Bảo Bình sớm đã bước tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, cậu nghiêng đầu đón nhận cái trừng như muốn gϊếŧ người của Song Ngư, nhẹ cười " Quyết định sao đây ?"

Ngay lập tức, câu trả lời chính là một nắm tuyết bay thẳng vào mặt, Bảo Bình không lường trước được mà nhận ngay một quả cầu tuyết lạnh lẽo, toàn thân cũng theo đó mà hóa đá luôn. Đến khi lắc đầu cho nó bay hết đi cậu mới đen mặt phát hiện, Song Ngư sớm đã thoát khỏi vũng tuyết lún bước đi trước rồi.

Cô gái này, thật hết nói.

Song Ngư bực dọc nắm váy bước đi thật nhanh, tên khốn đó hắn nghĩ mình là ai chứ? Đểu giả đáng ghét, hắn thì là Hoàng Gia cái nỗi gì, toàn khiến người nổi điên. Đang tính tiếp tục rủa xả thì lưng Song Ngư bị cái gì đó đánh Bốp một cái, tuyết bay tứ tung. Hiểu ra chuyện gì, cô ngơ ngác năm giây, sau đó nổi giận đùng đùng quay người lại, nhanh như chớp, một bông tuyết lành lạnh khác lại có cơ hội đáp xuống ngay má cô. " Ngươi Dám...."

" Thật ghen tị với nắm tuyết vừa rồi, tôi ước gì mình chính là nó "

Thong dong bước đến, Bảo Bình nhún vai vươn lưỡi liếm liếm môi, điệu bộ yêu nghiệt đó vô thanh vô thức làm cho Song Ngư rùng mình đến phát sợ. Biếи ŧɦái, trong lòng vừa mới nghĩ ra được một từ rất hợp với khuôn mặt hắn lúc này, cô còn chưa kịp nêu ý kiến thì Bảo Bình đã chạy thật nhanh qua.

" Nếu không nhanh đuổi theo tôi thì cô có bị lạc cũng tự chịu nha "

Đuổi theo? hắn muốn cô đuổi theo hắn sao? Điều này.

Có chút nực cười.

Sẽ thế nào nếu như người con trai bạn yêu đem bạn đến nơi chỉ thuộc về những đôi tình nhân, sẽ thế nào nếu như người đó mỉm cười và nói với bạn rằng " Anh yêu Em ". Sẽ thế nào nếu như người ấy quỳ gối xuống nắm lấy đôi tay bạn và Cầu hôn. Có lẽ trăm phần trăm sẽ trả lời. I'm so Happy!!!!

Còn Song Ngư, cô đã ngây ngẩn tại nơi này mãi. sự ám ảnh ngọt ngào của Bức tường tình yêu thuộc quảng trường Abbesses và khu Jehan Rictus, đồi Montmartre. Thật vĩ đại, cả bức tường như phủ cả bầu trời, những dòng chữ tỏ tình tràn ngập lên từng lát gạch. Song Ngư chưa bao giờ ngỡ ngàng đến vậy, thật không ngờ phía sau đỉnh đồi lại tồn tại một nơi như thế. Qúa tuyệt vời, chỉ vừa mới nhìn thôi thì Song Ngư đã có thể cảm nhận được chỗ này thiêng liêng tới mức nào, nhưng có điều...

Vì sao hắn lại đưa cô đến đây!!

Sự xuất hiện bất ngờ của cả hai đã làm mọi người phải ngỡ ngàng ngây ngẩn, thậm chí có kẻ đã nhận ra cô gái với mái tóc dài màu vàng kia là ai, những tiếng hú hét bắt đầu có dấu hiệu tăng dần, Song Ngư lo lắng quay đầu nhìn xung quanh khi mà đám đông sắp sửa bao vây lấy cô, chỉ có Bảo Bình là vẫn đang nở một nụ cười đầy vẻ thích thú, nhìn chằm chằm cô gái đang chưa phát hiện ra điều gì cứ ngu ngốc mà lùi dần về phía sau, luôn là như vậy, chỉ cần ngươi kiên nhẫn một chút, lập tức có thể tóm gọn cô nàng này.

Lùi và lùi, Song Ngư ghét tất cả mọi tư thế bị động, cái tình cảnh như muốn bức người ta vào đường cùng như vậy, cô thật sự rất ghét. Những tiếng xì xầm tán thưởng kiểu công chúng cũng bắt đầu ngày một nhiều và bọn họ đúng là chả có dấu hiệu sẽ dừng lại, xin lỗi đi, đây chẳng phải là Thiên Đường của các cặp đôi sao, vì cái gì mà lại bu quanh cô như thế này, bọn họ có phải là điên hết rồi không.

Đám đông như được nước mà tiến mỗi lúc một gần, còn Song Ngư thì chẳng khác gì một con rối nhỏ nhảy theo nhịp dây, cứ lùi mãi cho đến khi tấm lưng bị đánh Bộp một cái. Đã chạm tường rồi sao? Cô hoảng hốt nghĩ, nếu đã chạm tường, nếu như đã là đường cùng ngõ cụt thì vì cái gì, đám đông lại dừng lại, cái điệu bộ kinh ngạc cùng e thẹn kia là sao.

Giật mình như phát giác ra có cái gì đó không hợp, Song Ngư liền giơ tay ra phía sau tính sờ soạng một phen, thế nhưng lúc này đây, ngay bên tai cô liền vang lên một giọng nói đầy vẻ ám muội.

" Công nương đây là đang cố tình muốn Dụ dỗ tôi sao?"

Bảo Bình thầm cười, lại cố tình ở bên tai Song Ngư nhẹ nhàng mà thổi khí, khóe mắt trừng thẳng về đám đông đằng trước tỏ ý cảnh cáo, lợi dụng lúc Song Ngư đang bị cậu chọc cho cứng người phía trước, Bảo Bình hướng mắt về phía bên trái, nơi có một tên mặc vest đen đứng lẫn trong đám đông gật mạnh đầu một cái, Cứ như vậy, Song Ngư ngơ ngẩn mà không hiểu chuyện gì, trợn mắt nhìn đám đông luyến tiếc bỏ đi một cách lạ lùng đằng xa, Theo lý mà nói, bọn họ chẳng phải sẽ nhảy xổ lên đòi chụp ảnh, xin chữ ký hay đại loại như làm những việc mà các fans cuồng hay làm với idol của mình sao? Mà không đúng, cô không phải là idol nên bỏ đi cái phần xin chữ ký, nhưng như vậy cũng khá là lạ, Đợi cho tới khi cô chấm dứt cái dòng suy nghĩ vớ vẩn của mình nhìn lên thì lại bàng hoàng phát hiện, cả khu đồi đã chẳng còn bóng dáng một ai.

" Công nương đây là đang muốn dụ dỗ tôi sao "

Câu nói suýt chút nữa đã bị Song Ngư vứt lên chín tầng mây thì tại thời điểm không mấy đẹp này mà vô tình rơi xuống đánh mạnh vào não bộ của cô. Cảm giác hơi ấm rõ ràng đang sát gần ở đằng sau, Song Ngư nén vẻ xấu hổ lạ lùng của mình, tức giận tiến về phía trước hai bước, quay phắt người lại. " Là ngươi, ngươi bày trò dẫn ta tới đây, dụ đám đông bao vây ta, để rồi...."

" Để rồi làm sao...? " Bảo Bình nở một nụ cười nửa miệng chứa đậm vẻ xấu xa, cậu vừa khoanh tay vừa đủng đỉnh bước tới.

Lại nữa, Song Ngư khó chịu miễn cưỡng lùi về sau, cô đúng là hồ đồ khi tin lời hắn, không lẽ hắn tính lừa mình đến đây và giở trò... Không, không thể nào. Thách cả gia tộc nhà hắn có hơn mười lá gan cũng chả dám động vào cô, Song Ngư mặt lạnh siết chặt tay đứng lại cố ngăn cho bản thân mình không khống chế được mà bỏ chạy.

Khá ngạc nhiên khi cô gái đằng trước bất ngờ dừng chân, Bảo Bình khó hiểu nhưng liền lập tức bật cười khi nhìn ra suy nghĩ hiện rõ trên khuôn mặt của Song Ngư.

" Vì sao ngươi mang ta tới đây?"

"... " Vì tôi muốn được khắc tên mình lên bức tường đó cùng cô.

" Vì sao lại muốn giở trò với ta ?"

".... " Vì tôi muốn được cô chạm vào.

" Vì sao ngươi luôn dùng mỗi thái độ ấy đối với ta?"

"...." Vì chỉ như vậy, cô mới chịu để ý tới tôi.

" Vì sao.." Song Ngư cứ mãi đặt câu hỏi mà chẳng hề có lời đáp, Bảo Bình đã thôi mỉm cười, cậu dừng chân ngay khi vừa đủ khoảng cách, có thể là giữ lời hứa với cô nhưng cũng có thể là cậu đang cố kiềm chế bản thân để không phải nhảy xổ lên ôm cô ngay lập tức. Song Ngư thở dài, lần đầu tiên gặp Bảo Bình tại sân bay, cô đã để hắn nhìn thấu. Ngược lại bây giờ, chính cô lại không hiểu nổi hắn.

" Vì sao cô phải hỏi nhiều ' vì sao ' như thế? " Bảo Bình vươn ngón tay lên dường như là sắp sửa chạm vào cô, nhưng đến tột cùng cậu lại chỉ hất đi lớp tuyết phủ dày trên vai áo..

Hết thảy có lẽ chính bởi hình như tôi thích cô rồi.

Sau đó, mọi chuyện lại trở về đúng như lời Bảo Bình đã hứa, cậu đã thôi trêu chọc Song Ngư, cũng chẳng hề động vào cô dù chỉ một sợi tóc. Bảo Bình mang cô đi khắp nơi - Tháp Eiffel, Bảo tàng Quai Branly , Quảng trường Charles de Gaulle , Quảng trường Vendôme , Bảo tàng Carnavalet . Những nơi đẹp đẽ nhất nước Pháp làm tim cô dấy lên một loại cảm xúc lưu luyến đến khó tả, nếu như nói lúc trước cô ghét nơi này mười thì bây giờ chắc chỉ còn lại năm. Qủa đúng là kỳ lạ. Paris mùa đông hình như còn muốn lãng mạn hơn cả khi nó rực rỡ vào mùa hạ. London của cô nếu so với Paris của Bảo Bình chắc không thể đưa lên bàn cân được. Chỉ hôm nay thôi, cô chỉ đứng ở đây ngày hôm nay thôi, sẽ không bao giờ có lần thứ hai đâu. Cô thề đấy.

Cuối cùng, Bảo Bình cùng cô dừng chân tại cây Cầu Pont Alexandre nổi tiếng của thành phố, tuyết chỉ vừa mới rơi có một ngày thôi mà đã sắp sửa bao lấy Paris thành một viên kẹo bạc rồi. Nhìn xuống dòng nước lấp lửng băng tuyết Song Ngư vô thức nở nụ cười. Có lẽ cô không biết điều đó, Bảo Bình thì khác, cậu luôn dõi theo cô từng giờ từng phút. Ngơ ngẩn trước điệu cười đẹp đẽ ấy, Bảo Bình cúi người choàng hai tay mình lên thành cầu, tựa một bên má vào cánh tay liếc mắt ngắm nhìn Song Ngư bên cạnh, cậu ợm ờ cất tiếng.

" Song Ngư , hôm nay tôi sẽ gọi cô như vậy được không?"

Nụ cười trên môi chớp nhoáng vụt tắt ngay lập tức, điều này khiến Bảo Bình khá hụt hẫng nhưng biểu tình khi Song Ngư quay đầu nhìn về phía cậu không tỏ vẻ khó chịu gì như hiện tại thì chứng tỏ rằng, cô ấy đã ngầm đồng ý.

Dường như là ngại ngùng, Song Ngư đang tính quay đầu về hướng khác thì Bảo Bình lại một lần nữa lên tiếng, thanh âm trong giọng nói của cậu lúc này chứa đựng đầy vẻ khao khát, giống như gió tuyết ao ước một lần được trông thấy mặt trời vậy.

" Tôi hiện tại rất muốn chạm vào cô "

Song Ngư mở tròn mắt nhìn hắn, Bảo Bình nhẹ nhàng tiến sát lại đủ gần để có thể vươn tay chạm hờ vào mái tóc như dải ngân hà của cô, theo đường viền của khuôn mặt cô mà vẽ vòng. Cậu đúng là rất giữ lời hứa, cho đến cuối cùng...

Vẫn không hề chạm vào cô.

" Có biết Kiss me tiếng Anh có nghĩa là gì không ?"

Song Ngư không mấy hiểu câu hỏi của Bảo Bình, chỉ thấy hắn lôi từ trong túi ra một tờ giấy hình vuông nhỏ nhướn mày chờ câu trả lời của cô. Một phần là ngơ ngác trước hành động của hắn, Song Ngư vẫn chưa phát giác ra ánh nhìn lạ thường của Bảo Bình, theo quán tính cô tức khắc trả lời.

Kiss me tiếng Anh sao? quá dễ, nó có nghĩa là.

" Hôn.." Song Ngư ngây ngốc nhìn Bảo Bình mỗi lúc một tiến sát, khóe miệng lại chẳng thể ngừng phát âm " Tôi.."

Ngay tức thì, một nụ hôn nhẹ nhàng được đáp xuống nhưng chen giữa hai đôi môi lại chính là tờ giấy nhỏ của Bảo Bình. Cho dù là vậy, Song Ngư vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ khóe miệng hắn, thật lạ
Advertisement
bởi vì cô không có đẩy hắn ra.

Chỉ có thể ngơ ngẩn như vậy, thật lâu, thật lâu.

Ngay cả khi nụ hôn đó kết thúc cô cũng chẳng biết.

" Cảm ơn vì ngày hôm nay "

Cũng cảm ơn vì nụ hôn ngọt ngào như vậy. Tạm thời tôi đành buông tha em vậy.

Ngày mai, khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng sớm sẽ không còn phải nhìn thấy khuôn mặt bỡn cợt đẹp đẽ nhất nước Pháp kia nữa, cũng không còn những lần bàn tay bị hắn vô lễ cầm lấy tùy tiện hôn, những cái ôm bất ngờ đầy ấm áp, những câu nói khó hiểu lắng đọng mãi trong tâm tí cô. Song Ngư chẳng thể ngờ mình lại nhớ rõ mồn một như vậy, lẽ ra cô phải vui mới phải, thế nhưng tại sao khi Bảo Bình quay lưng bỏ đi như vậy, khi hắn tỏ vẻ buông bỏ mọi thứ như vậy cô lại có cảm giác không nỡ.

Vươn bàn tay lên chạm nhẹ vào môi mình, Song Ngư không hề nhận ra rằng bản thân đã sắp sửa muốn khóc đến nơi rồi.

Có lẽ là như vậy, Đây là nơi vốn không thuộc về cô, hà tất phải trút cảm tình làm cái gì a? Chỉ lần duy nhất này thôi, cô sẽ không bao giờ vì một ai mà suy nghĩ nhiều như vậy nữa.

Những hạt tuyết lạnh buốt thi nhau chơi trò ai rơi nhanh hơn, ai tan biến nhanh hơn, nhưng chính chúng đâu có biết dù cho bản thân có dày hạt như thế nào thì đến tột cùng cũng chỉ có thể vung vãi theo một nhịp độ chung. Hình dáng dù có đẹp đẽ tới bao nhiêu khi chạm mình xuống đất rồi, không có hóa thành bọt nước thì cũng bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân. Tuổi thọ của một bông tuyết thậm chí còn không quá mười giây.

Đau, cái cảm giác toàn thân ê ẩm cùng nhức nhối đang từng chút một đánh thức trí não cô, Nhân Mã mệt mỏi cố gắng kéo mở đôi mắt nặng trĩu của mình, đập vào mắt cô hiện tại là một không gian hoàn toàn xa lạ, căn phòng ấm áp này rõ ràng không phải là phòng của cô hay Ma Kết. Chỗ này là đâu vậy??

Cắn răng chống mình ngồi dậy, Nhân Mã phát giác vết cắt bên má đã được dán băng gạc lên rất cẩn thận, dù khá đau nhưng cũng đã đỡ hơn hôm qua. Là Ma Kết phải không? Ma Kết mang cô về phải không? hất chiếc chăn sang một bên đang tính bước xuống giường thì đồng thời cánh cửa phòng cũng như thế mà bật mở.

Thật không thể tin nổi, người bước vào lại là tên trọc đầu mấy ngày trước giở trò đê tiện với mình. " Tại sao lại là ngươi?"

" Tại sao lại không thể là ta? " Gum khá ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại biểu cảm, nhìn đến Nhân Mã đang có ý muốn bước xuống khỏi giường thì hắn không mấy vui mà nhíu mày. " Ngoài trời đang đổ tuyết, cô như vậy còn muốn đi đâu?"

Lần này đến lượt Nhân Mã tròn mắt kinh ngạc, thật sự là hài hước, lại không ngờ có một ngày cô nhận sự giúp đỡ của kẻ thù, mình đã thảm hại đến mức độ này rồi sao? không nghe lời mà đứng dậy mặc kệ cơn choáng váng một mực đánh mạnh tới, Nhân Mã không thèm nhìn Gum mà lao nhanh ra khỏi cửa lại bị hắn tức giận vươn tay tóm lấy hất trở lại giường.

" Muốn chết sao? cô có biết hiện tại mình đang ở đâu không? " Hừ cười, Nhân Mã quay đầu lại trừng mắt với hắn. " Thì sao? ta chết cũng đâu liên quan gì tới ngươi "

" Cô .." Gum cứng họng, lại không biết phải làm sao, biết thế lúc đầu hắn giao người cho thiếu chủ luôn thì hay rồi, đã được hắn cứu còn không có một lời cảm ơn đằng này còn sưng má phồng mồm lên với hắn thế kia thật đúng là tức chết. Liếc mắt nhìn Gum một cái, Nhân Mã bướng bỉnh chống mình đứng dậy đi ra cửa nhưng chưa bước được hai bước cô lại một lần nữa bị Gum tiến đến chặn lại. " Đánh thắng tôi thì cô có thể an toàn mà ra khỏi địa bàn của Bang Hắc Long. Tùy ý muốn làm gì thì làm "

Biết ngay mà, chỗ này cũng đâu có gì an toàn, tên này cũng đâu đơn giản là muốn cứu cô, mục đích của hắn có lẽ là một dao lần trước cô đâm hắn còn chưa trả. Muốn đánh nhau sao? lưu manh thì mãi vẫn là lưu manh, dù có mặc áo cảnh sát thì bản chất cũng chẳng thể nào thay đổi. Lùi người ra sau một bước, Nhân Mã không lằng nhằng liền xoay người tung một đá vào cổ Gum nhưng bởi vì thể chất còn yếu nên một đá nhẹ nhàng đó lại chẳng nhằm nhò gì với Gum đang tức giận, nghiến răng bắt lấy cổ chân cô, Gum không nhân nhượng mà giơ lên cùi chỏ tính đánh xuống, Hoảng hốt tột độ, Nhân Mã không ngờ hắn sẽ làm như vậy, muốn chặt gãy chân cô ư? Cố gắng dùng hết sức lực dồn về phía cánh chân còn lại, Nhân Mã nghiêng người một cái lập tức giơ chân thứ hai của mình lên đá mạnh vào tay hắn.

Một cú mạnh bạo như vậy đã làm cô mất hết sức lực, cả người đổ ầm xuống nền nhà, còn Gum thì ôm lấy bắp tay đứng yên một chỗ như thế mà nhìn Nhân Mã " Cô muốn đi như vậy sao? kể cả khi còn không đủ sức để đánh lại tôi? dù có ra khỏi căn phòng này thì gặp phải thiếu chủ, số phận cô chắc chắn sẽ còn thảm thiết hơn"

" TA KHÔNG QUAN TÂM, dù ngươi có phế đi hai chân của ta, dù có phải bò, ta cũng muốn bò ra cho bằng được " Nhân Mã chống mình ngồi dậy, ánh mắt cương quyết căm phẫn đó một lần nữa xoáy thẳng vào đầu Gum khiến hắn bật cười bất lực, ngồi xổm xuống trước mặt cô, Gum nhíu mày khó hiểu " Cô bị điên rồi phải không?"

Chỉ có kẻ điên mới suy nghĩ như vậy, điều gì khiến cô trở nên thù hận như vậy, ánh mắt lẳng lơ kia đâu rồi, tại sao hôm nay tôi lại gặp phải cô trong cái tình trạng này, chật vật như thế, đáng thương như thế. Đến tột cùng là vì sao vậy. Gum không hiểu vì cái quái gì mà tim mình lại đau như bị người ta bóp nát như thế này, cúi mạnh đầu, hắn không còn can đảm nhìn Nhân Mã nữa, cái vẻ cô đơn ấy hắn có thể nhìn ra được bên trong nó là cái gì. Giống như biển đen xuất hiện một vật thể sống, Gum chậm rãi giơ tay đến, chậm rãi mà ôm cô gái trước mặt vào lòng, gắt gao siết thật chặt.

Nhỏ quá, mỏng manh như thể chỉ cần hắn hơi dùng lực một tí thôi liền có thể vỡ nát. Nhân Mã hoảng hốt vì bị Gum bất ngờ ôm lấy, hoảng hốt mà dãy dụa muốn thoát khỏi hơi ấm lạ lẫm này. " Đừng lộn xộn "

" Mau buông ra "

" Xem như đây là thù lao đi, thù lao của tôi vì đã cứu mạng cô. Không được sao? Nhân Mã "

Đừng gọi tên cô, đừng dịu dàng với cô, tất cả những thứ này cô không cần. Nhân Mã yên lặng ngây ngẩn nhớ lại, người con trai yêu mị nào đó đã từng nhẹ nhàng nói với cô như vậy, mặc dù từng câu từng chữ hắn nói ra chỉ toàn là châm chọc trêu đùa. Phải rồi, hắn là kẻ đã khiến cô ra nông nỗi như ngày hôm nay, cô phải trả thù lại tất cả. Thiên Bình...

Sự nhục nhã mà ngươi cho ta, nước mắt thất bại vì ngươi mà chảy xuống, thảm hại trong tay kẻ thù cũng chỉ vì ngươi như lúc này đây. Ta thề sẽ trả lại hết thảy, ta muốn ngươi vì ta mà dằn vặt, vì ta mà sụp đổ. Vì ta mà đau đớn.

" Gum, mang ta đến gặp thiếu chủ của ngươi "

Sửng sốt lóe lên trong ánh mắt, Gum cố gắng ôm chặt hơn, thật ra hắn đã biết chuyện gì xảy ra với Nhân Mã tối hôm qua, không chỉ có cô mà toàn bộ người thân bạn bè của cô cũng chịu chung một số phận, đúng như thiếu chủ đã lường trước, lần này là cậu ấy thắng còn Thiên Bình lại thua. Hắn liệu có biết, chính mình đã vô tình dâng cô cho người khác không? Tại sao Thiên Bình không nhân cơ hội lúc đó mang luôn Nhân Mã bỏ đi? tại sao làm thế với cô rồi bỏ mặc? mục đích thật sự của hắn là gì? Gum không hiểu nổi bọn họ mà cũng chẳng muốn hiểu để làm gì, chỉ là không nỡ nhìn thấy cô gái này bị lôi vào vòng xoáy được mang tên Hoàng Gia kia thôi.

Trước cửa kính được khép kín, Thiên Bình khoác lên thân chiếc áo da cừu mỏng manh mà quý phái, hắn tao nhã đứng tựa một bên người nhìn xuống phía dưới sảnh chính, sâu tận ra ngoài cánh cổng. Một chiếc Limo đang điên cuồng đuổi theo một chấm đen, bắt được không? nếu như bắt được thì chấm đen đó chẳng phải sẽ rất thảm sao? Vốn đang hưởng thụ xem cái cảnh gì sẽ diễn ra tiếp theo thì điện thoại trên bàn hắn chợt rung, từ tốn tiến lại cầm nó lên, là một dãy số lạ.

Thiên Bình hất hàm, lại quay mình đi về phía cửa sổ tiện thể đưa điện thoại tới bên tai.

Giọng nói đã được xử lý bóp méo liền truyền vào trong màng nhĩ, " Chúc một ngày tốt lành, Ngài Louis . ta có gửi tặng ngài một món quà, hy vọng sau khi ngài mở mail xem xong sẽ thích."

" Hể. xin lỗi chứ ta có dùng mail đâu " Thiên Bình cố tình chỉnh giọng mình ẻo lả đến nỗi khiến đối phương đang nghe điện thoại bên kia suýt thì nhịn không được muốn đập nát nó đi. Qủa nhiên không thể đùa dai với hắn được, nếu như không phải đây chắc chắn là số của quý ngài lịch lãm xinh đẹp này thì có lẽ hắn đã nghĩ mình gọi nhầm cho một tên sở khanh nào đấy rồi.

" Không có thời gian để đùa đâu ngài Louis, ngay cả diễn xuất đặc biệt của cô gái nóng bỏng có tên Nhân Mã nào đấy ngài cũng thật sự không muốn xem à?"

Thiên Bình không tắt điện thoại nữa, đi về phía bàn riêng của mình chỉ dùng tay kia bật laptop, mở mail, trong đó có một đường link.

Đến khi click vào, ngón tay cầm di động của hắn vì bóp chặt mà bắt đầu phiếm trắng.

Nhân Mã trong đoạn video hiện đang được một tên trọc đầu gắt gao ôm lấy đầy thân mật như thể hai người là một đôi. Cộng với bên cạnh còn có một chiếc giường hỗn độn chăn và áo khoác, như thế thì không tính đi, con sâu nọ lại chẳng tỏ vẻ gì chỉ mặc kệ như vậy cho người ta ôm. Có chút không vui, hắn đã từng đề nghị rất khiếm nhã, chỉ cần đồng ý quyến rũ hắn thì hiện tại cô cũng chẳng ra nông nỗi này. Thế thì vì sao cái tên hèn mọn kia thì được, còn hắn thì không. Lẳng lơ thì mãi vẫn là lẳng lơ nhỉ.

" Nếu như cho thêm vài tên như thế nữa đến ôm cô ấy thì ta nghĩ cái đoạn clip này trông sẽ vui hơn à nha "

" Ta biết rõ ngươi là loại người thế nào, ngài Louis. Cứ chờ đi, kịch hay vẫn còn ở đằng sau kìa " Ngữ điệu ám muội như đã nhìn ra trong câu nói bỡn cợt của Thiên Bình chứa toàn lửa giận, đối phương nở nụ cười khùng khục liền lập tức ngắt điện thoại.

Khoé miệng Thiên Bình nhếch lên, tựa như lưỡi dao sắc lẻm rạch ra một khe nứt, hắn dời di động ra khỏi vành tai, ánh mắt không hề vấy một ý cười cứ trừng thẳng màn hình trước mặt, để xem cái phần kịch tính phía sau sẽ là gì.

Hoàng Gia cũng như vua, người xưa nói gần vua như gần cọp vậy thì bây giờ cũng vậy, nhưng có điều Hoàng Gia so với cọp còn muốn hung dữ hơn. Ma Kết giật mình chết lặng ngay khi đứng chắn trước cổng chính - lối thoát duy nhất của cô chính là cái con người đáng sợ đó.

Tại sao lại có thể nhanh như vậy, cô đã tính toán kỹ càng thế rồi, vì cái gì y còn có thể đuổi kịp. Trông đến Thiên Yết đạp tung cửa xe hung dữ lạnh lùng bước ra giữa bụi mù tuyết trắng như thế thì Ma Kết đã hiểu ra được số mình chắc tận rồi. Y có phải là người không vậy, biểu tình chết chóc ấy là gì? Thiên Yết còn hơn cả giận dữ, y ghét những người không nghe lời, thậm chí còn quá bướng bỉnh, rất không đáng yêu.

" Đã đồng ý trở thành người của tôi thì vì cái gì cô lại dám bỏ trốn "

Giọng nói băng lãnh tới mức người ta chẳng thể tìm ra nổi một xíu xiu cảm xúc nào trong đấy, Ma Kết hoảng sợ xoay ngược người bỏ chạy vào bên trong, cô sợ hắn, không, là rất sợ. Người đó giống như là sẵn sàng hủy diệt cô bất cứ lúc nào có thể.

Đoàng.

Tiếng súng nổ lên đầy ghê rợn, Ma Kết ngay lập tức hét lớn ngã nhào xuống đất. Cảm giác đôi chân như bị một thanh sắt xuyên thủng, máu huyết tuôn trào từ bắp chân chảy xuống tô màu cho lớp tuyết trắng xóa thêm phần rực rỡ. Toàn bộ người hầu giật thót tim trước cảnh tượng kinh hoàng này, ngay cả hét cũng chẳng dám hét lớn. Kể cả quản gia Ted nghe động chạy đến cũng sững người trước chuyện này. Chưa một ai dám chọc giận Thiếu gia như vậy, nhìn y mà xem, biểu tình lãnh khốc như muốn xé nát cô gái đang sõng soài dưới tuyết ấy một cách tàn bạo nhất có thể.

Muốn chạy, có lẽ phải bẻ gãy chân cô thì cô mới thôi cái suy nghĩ bỏ trốn. Quăng khẩu súng của mình sang một bên, Thiên Yết dợm dờ bước tới. Ma Kết dù đau tới độ nước mắt tuôn trào cũng không muốn bị y bắt được, cố gắng kéo lê thân mình về phía trước được chừng nào hay chừng ấy. Càng bướng bỉnh lại càng trêu điên sự tức giận của y. Thiên Yết không nói nhiều một tay bấu chặt lấy cái bắp chân đang ròng ròng chảy máu của Ma Kết kéo cô về phía mình.

Hét thảm một tiếng, Ma Kết đau đến thở không nổi. Chân cô, gãy mất...

" Tại sao cô dám bỏ trốn?" Thiên Yết càng ngày càng dùng sức, máu tươi từ trong kẽ tay của y trào ra mỗi lúc một nhiều. Giữa cái thời tiết giá lạnh như thế này, cái đau bị xé thịt của cô làm cho người ta phải run rẩy xót xa, y đáng sợ quá. Chỉ mới hôm qua cái nắm tay đó đã khiến Ma Kết có cảm giác ấm áp bao nhiêu thì hiện tại lại lạnh lẽo ác độc bấy nhiêu. Giới hạn sự chịu đựng của Thiên Yết đã hết.

Y không cần câu trả lời của Ma Kết, ngược lại tiến lên ôm ngang người cô mang đi. Đám đông người hầu chỉ biết hoảng sợ nhìn y như Ma quỷ lôi cô gái ấy vào phòng tẩy rửa của Hoàng Gia mà thầm cầu nguyện. Cầu mong cô gái đó sẽ không xảy ra chuyện gì.

Quản gia Ted rối trí đi đi lại lại, Thiên Bình thì ngồi trên phòng khóa trái cửa không biết đang làm cái gì, còn Bảo Bình cũng mất tăm mất tích từ sáng cho tới giờ, có ai giúp ông không.

Chưa hết chuyện này liền đã có chuyện khác đến, đúng lúc này ngoài cổng chính một đoàn xe của lãnh sự quán tiến đến, quản gia Ted bất ngờ không rõ vì sao chính phủ lại xuất hiện đột ngột như vậy. Lại là chuyện gì nữa đây. Từ trong chiếc xe sang trọng nhất, bước xuống một chàng trai đậm chất Anh quốc, với mái tóc vàng óng mượt cùng đôi mắt cương nghị xanh biếc, hắn cúi đầu chào quản gia Ted, sau đó lạnh lùng cất giọng.

" Xin chào, tôi là thái tử Lucass Hoàng thân xứ Wales. Tôi đến vì công nương của mình, ngài có phiền không khi mời tôi vào nhà và gặp cô ấy "

Cái gì? Hoàng thân xứ Wales, cậu ấy sao lại tới đây thế này.

Mọi chuyện càng lúc càng trở nên lộn xộn. Tối hôm qua chính phủ Pháp đã có thư cảnh cáo tới gia tộc Louis vì sự việc ẩu đả tại Bar Mandarin Oriental, hiện tại lãnh sự quán Anh lại kéo cả một tập đoàn đến và muốn gặp công nương Anh. Lời nói cùng thái độ không mấy thiện ý này như chứng tỏ rằng cái hiệp định giữa hai nước có vẻ như đang dần bị nứt nẻ.

Mà thậm chí nó còn chưa được ký kết.

Thiếu gia, rốt cuộc thì chúng ta phải làm gì đây.

" Lucass ?? "

Câu nói như cứu vớt tâm hồn mỏng manh của ông quản gia già. Trông thấy cô gái Hoàng Gia xinh đẹp ấy đang bước đến gần thì ông chỉ có thể cúi đầu nhường chỗ cho mọi người. Trở về rồi, thì ra là thiếu gia là người mang cô ấy đi, thế nhưng thái độ kia là gì.

Một cái tên Lucass được gọi thân mật như vừa rồi đã khiến Bảo Bình bên cạnh phải trầm mặt, Song Ngư nâng váy bước đến trước mặt chàng trai tuấn dật ấy, nhìn y và đoàn xe đằng sau lưng tỏ ý ngỡ ngàng không hiểu.

Theo như nghi lễ của Hoàng Gia Anh, lẽ ra Lucass sẽ hôn lên trán công nương của mình nhưng hắn nhận ra được ánh nhìn không mấy gần gũi của chàng trai đẹp đẽ bên cạnh cô, ánh mắt đó rất giống hắn, cảnh cáo, đề phòng những gì có thể nguy hại đến người của mình. Tên này thích Song Ngư của hắn sao. Si ngốc.

Không có lên tiếng, Lucass mắt vừa trừng thẳng Bảo Bình vừa nghiêng đầu hôn nhẹ vào môi Song Ngư. " Công chúa Anne đã biết vụ việc em phải vào viện mấy ngày trước, bởi vì không yên tâm khi để em một mình tại đây, Bà đã cử anh đến lãnh sự quán và đưa em về. Hiện tại chúng ta lập tức đi "

Song Ngư đang không hiểu chuyện gì sắp sửa bị Lucass lôi đi thì lúc này bàn tay của anh bị chính Bảo Bình tóm chặt lấy. Lucass nhìn thẳng cậu không nói, trong đôi mắt xanh như bầu trời kia ẩn dấu vài tia sát sinh tàn độc. Chấp nhận sự khiêu khích lạnh lẽo đó, Bảo Bình ngoài cười trong không cười hung tợn nhếch môi.

" Xin lỗi ngài thái tử, nhưng từ bây giờ cho đến hết ngày. Cô ấy là của tôi "

Truyện convert hay : Vô Thượng Sát Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện